Chương :
Hiện tại thủ thành Thái Nguyên là La Nhược Tân đang đích thân dẫn bốn vạn binh tập kϊƈɦ bất ngờ đại doanh Lang vương. Theo trinh sát báo cáo và lời của phản tướng Tào Vũ, số binh còn lại trong đại doanh chỉ có một vạn, nếu không thể tiêu diệt hết một vạn người này thì chỉ cần một đuốc đốt sạch lương thảo và quân nhu là có thể giải quyết nguy hiểm vùng Trung Nguyên.
Trước khi trời sáng, La Nhược Tân hừng hực khí thế tiến quân đánh đại doanh. Trông doanh trại thì đúng là đại quân đã xuất chinh đi thật, phòng thủ yếu kém, thấy kẻ thù tập kϊƈɦ liền vội vội vàng vàng nổi trống ứng chiến.
Ban đầu hai quân cứ bắn tên qua lại, dệt trêи trời một lưới máu tanh, bao phủ tất cả dưới bóng mờ đoạt mệnh.
Trong đại doanh sĩ tốt lần lượt ngã xuống. Đối mặt với sát khí cuồn cuộn và quân địch gấp bốn lần mình, họ liên tục bại lui.
La Nhược Tân sướиɠ run người, trong lồng ngực cuộn trào máu nóng, cơ hội đánh bại Lang vương danh chấn thiên hạ đang ở ngay trước mắt rồi! Gã từng đọc đủ thứ binh thư, thành thạo cung mã, từ nhỏ đã lớn trong sự kỳ vọng hổ phụ không sinh khuyển tử, nhưng mãi không được trọng dụng. Gã tin rằng chỉ cần cho mình một cơ hội để chứng tỏ tài năng thì gã cũng có thể danh chấn thiên hạ, rạng rỡ tổ tông như Phong Dã. Gã nhất định phải nhất chiến thành danh!
La Nhược Tân nóng lòng cầu thắng liền quên mất không phân binh là tối kỵ binh gia. Gã vừa hạ lệnh, bốn chục ngàn quân lập tức ào xuống núi như mãnh hổ, ập cả vào trại địch. Quân Phong gia đành bỏ lại đại doanh mà chạy tán loạn.
Các tướng sĩ điên cuồng bắt giết đào binh, giơ đuốc tìm kiếm kho lúa, tranh nhau muốn cướp công lao.
Sau khi tiến vào trại địch, La Nhược Tân mới bình tĩnh lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Hình như thủ trại ít hơn lời Tào Vũ, trêи một vạn người sao có thể bị đánh lui nhanh chóng như vậy? Hơn nữa trong doanh toàn mùi phân ngựa, nghe nói Phong gia quân kỷ nghiêm minh, làm gì có chuyện thả ngựa chiến thoải mái trong doanh thế này, chẳng lẽ bởi vì đi vội quá sao?
Đến khi một trắc tướng ngửi được ngoài mùi phân ngựa ra còn thoang thoảng mùi lưu huỳnh, La Nhược Tân mới phát giác không ổn, lập tức hạ lệnh đánh chuông rút quân.
Nhưng tất cả đã muộn, một tiếng sói tru làm người ta sợ dựng lông tơ vang lên như xé rách bầu trời, hàng vạn hàng nghìn mũi tên lửa trút từ trêи núi xuống. Tên như lông chim, giăng kín bầu không. Những tia lửa thổi bùng thuốc nổ đã được rắc sẵn trêи đất, trong nháy mắt nhấn chìm toàn bộ đại doanh trong biển lửa tàn khốc.
La Nhược Tân gào to rút lui, gào đến khàn cả giọng nhưng vẫn không ngăn được tướng sĩ của gã chìm vào biển lửa. Tiếng hét thảm đan cài cùng tiếng kêu cứu dệt nên địa ngục trần gian.
Mấy vạn quân Phong gia vọt từ ba đường trong núi ra, gào giết rầm trời.
La Nhược Tân chật vật thoát khỏi biển lửa, dẫn các tướng sĩ rút lui, nhưng đại quân đã bị hỏa hoạn chia cắt, chỉ còn vài đám binh lẻ tẻ, thế là lần lượt từng kẻ ngã xuống.
Quân Phong gia hô to "Hàng thì không giết!", chặn địch từ ba phía. La Nhược Tân và các thuộc hạ liều mạng phá vòng vây, mãi mới dẫn được một đội binh mở đường thoát chết.
Bọn họ chật vật chạy về Thái Nguyên, tuy không gặp quân của Trương Dung và Tiền Thốn Hỉ, nhưng cuối cùng vẫn gặp quân Phong Dã mai phục trêи đường rút quân.
Khi thấy quân địch chật vật rơi vào phục kϊƈɦ, Phong Dã và Yến Tư Không nhìn nhau cười, hòn đá nặng trong lòng họ cuối cùng cũng được đặt xuống.
Kỳ thực đội hình quân La Nhược Tân khi bỏ trốn bày bố rất hoàn hảo, quân tiên phong mở đường, trọng binh bọc hậu đằng sau. Mặc dù thất bại nhưng vẫn chưa luống cuống tay chân đã phần nào cho thấy rõ kẻ này mang binh rất khá, đáng tiếc người gã gặp cũng chẳng phải người thường.
Khi bọn chúng cho rằng đã thoát được truy binh thì tiếng trống đấu lại vang lên như quỷ đòi mạng, truyền từ nơi cách Thái Nguyên chưa đầy hai mươi dặm.
La Nhược Tân lập tức hạ lệnh thủ hạ thả pháo cứu viện.
Phong Dã đập trường thương, hô lớn: "Ai lấy được đầu La Nhược Tân, thưởng thiên kim, phong Hầu ngàn hộ!"
Vừa dứt lệnh, các tướng sĩ liền điên cuồng xông lên, vây kín quân địch. Trong nháy mắt, đao kiếm giao nhau, máu thịt đọ sức, trêи trời tới tấp chân tay cụt, dưới đất chất đống người ngựa chết. Máu tươi nhuốm đỏ cả đất trời, đệ nhất thảm cảnh dần hiện ra dưới ánh thái dương le lói những tia nắng đầu soi xuống vạn vật.
Quân Phong gia giết đỏ cả con mắt, càng vây càng chặt, họ quyết phải lấy được đầu La Nhược Tân để hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Trận chiến đi vào hồi mất khống chế, tất cả đã quên mất lệnh vây ba thả một của Phong Dã.
Vây ba thả một là mẹo truy phục địch quân từ xưa. Nếu vây cả, quân địch biết mình không còn đường sống sẽ tức nước vỡ bờ quyết đánh đến cùng, liều mạng chém giết. Mà liều mạng thì luôn là thứ đáng sợ nhất, cho dù quân ta có thắng cũng bị thiệt hại nặng nề. Cho nên vây địch nhất định phải chừa một đường sống để quân địch muốn phá vòng vây cũng không hiếu chiến.
Phong Dã to giọng điều hành binh mã, nhưng cho dù là trống đồng hay cờ lệnh thì truyền lệnh trêи chiến trường cần phải có thời gian, mà để tướng sĩ tòng mệnh cũng phải có thời gian nữa. Bây giờ quân La Nhược Tân bị vây bốn phía, tự biết mình sẽ bỏ mạng tại đây nên càng liều mạng phá vòng vây, trở nên dũng mãnh hơn rất nhiều.
Yến Tư Không nhìn đến sốt ruột, y trầm giọng nói: "Lang vương, lui binh thôi! Cứ giằng co tiếp nữa, viện quân Thái Nguyên sắp đến rồi."
Bọn họ chỉ có một vạn binh mã, còn ít hơn cả đám đào binh mà La Nhược Tân dẫn đến. Nếu gặp viện quân Thái Nguyên, e đến chính họ cũng chẳng thể rời đi.
Phong Dã kéo mạnh dây cương, vẻ mặt do dự. Túy Hồng dưới chân cảm nhận được chủ nhân nôn nóng cũng đi tới đi lui, bới móng trêи đất.
Yến Tư Không lại thúc giục: "Lang vương, các tướng sĩ tham công, khó khống chế, lui binh thôi."
Phong Dã vươn tay: "Cung."
Sĩ tốt lập tức dâng cung cho Phong Dã.
Phong Dã một tay nắm cung, một tay kéo dây, mũi tên sắc nhọn nhắm ngay chủ tướng được vạn quân che chở. Một mũi bay ra, khí thế trường hồng.
Khí thế trường hồng: hình dung tinh thần cao trượng, khí khái hùng tráng.
Mười mấy tuổi Phong Dã đã kéo được cung nặng hai tạ, tài bắn cung chắc chắn miễn bàn, nhưng có vẻ La Nhược Tân vẫn chưa tận số. Đúng lúc mũi tên bắn tới thì con ngựa của gã giật mình nhảy dựng lên, mũi tên sắc nhọn cứ vậy xuyên thủng cổ chiến mã.
La Nhược Tân ngã ngựa, đám lính dùng khiên vây quanh bảo vệ gã, rồi gã lại được kéo lên ngựa lần nữa.
Yến Tư Không nheo mắt lại, nhấn mạnh: "Phong Dã."
Phong Dã nghiến răng không cam, tính toán thời gian, giờ viện quân Thái Nguyên đúng là sắp tới thật. Hắn trầm giọng nói: "Thu binh."
Binh phát lệnh gõ chiêng, kéo lại thần hồn cho quân Phong gia đang mải mê tàn sát. Mặc dù không cam lòng nhưng không thể trái lệnh, họ đành phải trật tự rút binh. La Nhược Tân thở phào nhẹ nhõm, dẫn tàn binh đột phá vòng vây tẩu thoát.
Phong Dã không dám trì hoãn thêm, dẫn binh tướng cấp tốc về đại doanh.
Thứ chờ họ là một đại doanh đã bị đốt trụi hoàn toàn, trêи đất chất đầy thi thể cháy đen và hơn ba ngàn binh đầu hàng.
Trước khi lâm trận, Phong Dã đã bí mật chuyển lương thảo và quân nhu về trại Thượng Phong, chỉ giữ lại một phần theo đại quân đến Diên Châu, đại doanh gần như trống trơn. Tuy nơi đóng quân vất vả mãi mới xây thành bị đốt, nhưng họ làm tất cả cũng để đặt bẫy La Nhược Tân. Trận chiến này họ diệt địch hơn hai vạn người, thu hàng hơn ba ngàn người, cộng với bốn vạn địch do La Nhược Tân cầm đầu tẩu thoát khỏi Thái Nguyên cuối cùng trở về chỉ khoảng một vạn, mà họ tổn thất chưa đầy hai ngàn người.
Trận chiến này đại thắng!
Phong Dã không nán chân ở đại doanh tàn tạ này lâu. Sau khi hạ lệnh chỉnh quân, hắn lập tức dẫn binh tiến thẳng đến Diên Châu trước, hiện tại Vương Thân đã vây thành Diên Châu, giờ chỉ chờ Phong Dã mang tám vạn quân đến giết, Diên Châu trong tầm tay.
----------------------------------------------
Dẫn thương binh và tù binh hành quân, mất ba ngày bọn họ mới đến được Diên Châu.
Phong Dã và Yến Tư Không đã nhiều ngày không nghỉ, lúc đặt chân đến đại doanh thì kiệt sức hoàn toàn.
Yến Tư Không nhào lên giường định ngủ thì Phong Dã lại lôi y dậy: "Ăn trước đã."
Yến Tư Không lắc đầu: "Ta muốn ngủ."
Phong Dã kiểm tra trán y.
Yến Tư Không vội nói: "Ta không bị bệnh, chỉ mệt mỏi thôi, ngươi cũng nghỉ đi!"
Trêи mặt Phong Dã tràn đầy sung sướиɠ: "Ta không ngủ được, quân ta trận đầu thắng lợi, ta vui đến không chợp mắt nổi."
Yến Tư Không cười: "Ta cũng thế, trận này tướng quân Tào Vũ đã lập được công lớn."
Lúc La Nhược Tân vào doanh, Tào Vũ đã thừa loạn bỏ trốn, cũng suýt nữa thì chôn thây biển lửa. Nếu không nhờ gã phối hợp diễn khổ nhục kế, giả bộ làm phản, dũng cảm đến trại địch thì có lẽ La Nhược Tân đã không rút quân dễ dàng như thế.
"Ta nhất định sẽ thưởng to cho hắn!" Phong Dã vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi đến tái nhợt của Yến Tư Không: "Cả ngươi nữa, nếu không nhờ có ngươi liên tục hiến thượng sách thì sợ rằng chúng ta khó mà tìm được cơ hội dụ quân Thái Nguyên ra khỏi thành."
Yến Tư Không cười đáp: "Đây chỉ là trận đầu, Diên Châu vẫn chưa nằm trong túi, Thái Nguyên còn mạnh lắm, sau này chúng ta..."
"Sau này hẵng bàn sau, lẽ nào ngươi không muốn được thưởng gì sao?" Phong Dã yên lặng nhìn Yến Tư Không: "Ta chiếm được Kiềm Châu và Đại Đồng, liên minh với Sát Cáp Nhĩ, rồi dụ phục La Nhược Tân đều có công lao rất lớn của ngươi, ngươi không muốn thưởng gì sao?"
Yến Tư Không nhìn Phong Dã không chớp, đáp: "Nếu ta bảo ta muốn thì lại không nghĩ ra ngay được mình muốn gì, ta muốn nắm quyền binh mã chắc chắn ngươi sẽ không cho ta, mà nếu ta bảo ta không muốn, có lẽ ngươi lại nghĩ ta không màng tiểu lợi, tất có đại mưu, thế nào cũng đề phòng ta cả thôi."
Phong Dã mím môi không nói.
Yến Tư Không nâng mặt Phong Dã, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da mịn màng kia. Vị tướng quân trẻ tuổi danh chấn thiên hạ này thật là có một khuôn mặt không hợp với chiến trường máu tanh. Y đã từng nhìn thấy mọi biểu cảm trêи khuôn mặt đó, rồi cầm lòng chẳng đặng sự thâm tình chân thành nhất người thiếu niên năm xưa, tuy rằng nó không còn xuất hiện nữa. Y nói: "Phong Dã, vô luận ngươi có tin hay không, cái ta muốn vẫn luôn là những lời ta từng nói với ngươi, ta muốn hai chúng ta phụ minh chủ, phục hưng thịnh thế giang sơn, cho nên ta không muốn ngươi thưởng, chúng ta ngày một đến gần kinh sư hơn đã là phần thưởng lớn nhất dành cho ta. Nếu...nếu ngươi cảm thấy băn khoăn vì đã không thưởng ta thì..."
Đôi ngươi sâu thẳm của Phong Dã lấp lánh hào quang chói mắt, và bây giờ, nó dành toàn bộ sự chú ý lên người Yến Tư Không.
"Thì, có thể..." Yến Tư Không do dự một hồi, rồi khẽ nói: "Tốt với ta một chút không?" Nói xong, Yến Tư Không cảm nhận được trái tim mình đang phát run. Y đã nhiều lần đắn đo nói như vậy có phải có phải quá hèn mọn không, song y vẫn không ngăn được tiếng lòng mình.
Toàn thân Phong Dã chấn động, bàn tay to đỡ gáy Yến Tư Không, mạnh mẽ trút nụ hôn nóng bỏng lên môi y. Hắn hôn cuồng nhiệt mà thô lỗ, tựa như muốn dồn hết tình cảm vào cái hôn này để gửi vào lòng đối phương.
Yến Tư Không sững người trước cái hôn cẩn thận này. Mùi vị bá đạo mà ôn nhu ấy làm cho y nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt triền miên với Phong Dã năm xưa, nó ngọt giống như cái hôn hiện giờ, lại không biết có phải ảo giác của y không.
Phong Dã vừa hôn y, vừa để y ngồi lên chân mình. Bàn tay to khẽ vuốt ve tấm lưng gầy, lại tựa như đang vuốt ve một trân bảo quý hiếm.
Khi hai người thở hồng hộc tách ra, Yến Tư Không đã bị hôn đến đỏ cả hai má, hai mắt mịt mờ.
Phong Dã khó nén rung động trong lòng, lòng bàn tay nhẹ lướt qua gò má Yến Tư Không, nói khẽ: "Đã nhiều năm như vậy, ta không thể tha thứ ngươi, nhưng cũng không cách nào quên ngươi. Ta luôn nghĩ rằng, có lẽ ngươi ta sẽ dây dưa cả đời thế này."
Yến Tư Không thầm xót xa.
Phong Dã nhìn sâu vào mắt y: "Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi không phản bội ta, không lừa gạt ta, mãi mãi ở bên ta, ta sẽ đối tốt với ngươi. Cả đời này Phong Dã ta chỉ đối tốt như vậy với mình ngươi."
Trong lòng Yến Tư Không chua xót, y nhẹ nhàng ôm lấy cổ Phong Dã. Y không hy vọng xa vời họ trở về như xưa, bây giờ được như vậy, y đã...thỏa mãn rồi.
Hai người ôm thật chặt, tựa như muốn hòa quyện nhau vào trong cơ thể, để bên nhau muôn kiếp muôn đời.
Chương :