Chương :
Trong lúc Phong Dã dưỡng thương, công vụ to nhỏ trong thành Diên Châu đều do Yến Tư Không xử lý.
Tuy vậy, thuộc hạ và tướng lĩnh của Phong Dã lại không chấp nhận y. Bọn họ biết bản lĩnh của Yến Tư Không, song cũng biết quan hệ giữa hai người, biết ác danh Yến Tư Không truyền khắp thiên hạ. Bình thường y ở bên Phong Dã bày mưu tính kế không ai dám nhiều lời, nhưng lần này thua trận, họ liền đổ lỗi hết cho Yến Tư Không chứ không phải Lang vương anh minh thần dũng. Không còn kiêng kỵ Lang vương nữa, họ cứ vậy khinh bỉ và ngờ vực thẳng mặt y.
May thay Vương Thân rất được kính nể trong quân, tuy tính tình cương liệt, nhưng năm đó hắn là cựu binh quân Phong gia trốn khỏi Đại Đồng cùng Phong Trường Việt, cực kỳ trung thành với Phong gia. Hắn đã giúp Yến Tư Không áp chế những tướng lĩnh này, họ mới chịu chấp hành chính lệnh, song Yến Tư Không vẫn phải chịu khinh thường và bức bách.
Mặc dù vậy, Yến Tư Không lại chưa từng để các tướng sĩ ấy vào mắt, kẻ địch hung hiểm nào y chẳng từng đấu rồi, y chỉ đang chờ cơ hội chỉnh đốn lại họ thôi.
Cái khiến y đau đầu thực sự chính là Nguyên Thiểu Tư càn quấy. Hắn nhân cơ hội xin Yến Tư Không cho mình thế chỗ Trương Dung, hắn có công khi đã theo Vương Thân phục kϊƈɦ La Nhược Tân, rồi tiến công Diên Châu. Nhưng ai cần thưởng Phong Dã đã thưởng, cũng có cất nhắc hắn một chút, có điều hắn vẫn bất mãn khi mình phải ở dưới Vương Thân, cho rằng mình có thể thay thế Trương Dung.
Yến Tư Không lại kiên quyết từ chối. Phần lớn binh do Trương Dung thống lĩnh đều là những người trước đây theo hắn khởi binh từ đất Thục, sau đó mới quy thuận Phong Dã. Xưa nay những tướng lĩnh ấy chỉ nói được tiếng địa phương, hơn nữa họ rất thiện chiến, Phong Dã đã sớm chọn người thay cho vị trí Trương Dung, làm gì đến phiên Nguyên Thiểu Tư.
Sau khi bị từ chối, Nguyên Thiểu Tư liền mắng vài câu trào phúng, rồi giận dữ bỏ đi.
Yến Tư Không nhìn bóng lưng hắn mà lòng cảm khái. Dù đã qua hai mươi năm nhưng Nguyên Thiểu Tư ghen ghét y vẫn chưa từng thay đổi, ngoài Phong Dã ra thì trong quân không ai biết quan hệ huynh đệ giữa hai người, có điều tự Nguyên Thiểu Tư cảm thấy nhục nhã khi hắn thân là đại ca Nguyên gia mà chỉ có y và Nguyên Nam Duật được trọng dụng. Mặc dù Yến Tư Không không thích hắn, nhưng nếu Nguyên Thiểu Tư có bản lĩnh thật thì y cũng không ngăn nổi Phong Dã trọng dụng hắn, đáng tiếc, hắn không đủ tài năng, về sau còn là kẻ phải đề phòng cẩn thận.
Để ổn định quân tâm, Phong Dã triệu tập các tướng sĩ đến họp để cho thấy hắn đã khá hơn, nhưng họ vẫn âm thầm tung tin giả ở Thái Nguyên, rằng Phong Dã kỳ thực bị thương rất nặng, có lẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Với tình hình trước mắt, hiện họ không thể mạo muội xuất chiến, phải chuẩn bị tốt cho cuộc chiến trường kỳ. Bọn họ vẫn chưa nghĩ ra được cách đánh địch, nhưng trước cứ để phe địch lơ là cảnh giác đã.
Không lâu sau đó, Yến Tư Không nghe nói thân tín Uông Muội mà họ mua chuộc bị treo trêи cổng thành Thái Nguyên, phơi thây ba ngày ba đêm, lấy đó để răn đe.
Lại nghe được tình báo, Thẩm Hạc Hiên chủ động nhờ cậy Thái Nguyên. Ban đầu La Nhược Tân không để ý tới hắn, nhưng thấy hắn nhìn thấu kế ly gián, rồi còn tương kế tựu kế dụ phục quân Phong gia, hiện tại liền nghe lời hắn răm rắp.
Yến Tư Không biết, bây giờ chặn đường hai người, không chỉ là thành Thái Nguyên hùng vĩ, mà còn một địch thủ ngang sức ngang tài, trận chiến này đã gian khổ hơn, trắc trở hơn bọn họ tưởng tượng.
Nhưng cho dù trước mắt là núi đao hay biển lửa, cản đường là yêu ma hay quỷ thần, y tin rằng y và Phong Dã nhất định có thể vượt mọi chông gai. Có những người thiên phú hùng tài, từ khi sinh ra đã vang danh một cõi, khuấy động Càn Khôn, y tin y là như thế, và Phong Dã cũng như vậy.
--------------------------------
Ngày hôm ấy Yến Tư Không về trướng, thấy Phong Dã đang ngồi đọc sách trêи giường.
"Tại sao ngươi lại ngồi dậy?" Yến Tư Không đi tới, đoạt sách trong tay hắn: "Tất cả đại phu đều bảo ngươi phải nằm dưỡng thương cho tốt."
Phong Dã phàn nàn: "Cả ngày phải nằm như người chết, ta không nằm nổi."
"Thương thế của ngươi còn chưa khỏe, tự ý vận động sẽ ảnh hưởng đến vết thương." Yến Tư Không khẽ vén áo hắn lên, kiểm tra lụa trắng quấn hõm vai. Mặc dù vẫn có máu chảy ra nhưng đã tốt hơn nhiều mấy ngày trước. Y nói: "Ngươi khỏe càng nhanh thì không phải thời gian nằm càng ít à?"
"Không sao đâu, chút vết thương nhỏ này sao làm khó được ta?" Phong Dã nắm tay Yến Tư Không: "Mấy ngày nay đều do ngươi xử lý quân vụ, cảm giác thế nào?"
Yến Tư Không cười khổ: "Mệt."
"Đám người này không dễ sống chung đâu. Bọn họ có làm khó ngươi không?"
Yến Tư Không cười nhạt: "Không việc gì, nếu không hàng phục được cả họ thì ta đây đã sớm chết không biết bao nhiêu lần."
"Ta tin ngươi có cách." Phong Dã lặng lẽ nhìn chăm chú Yến Tư Không: "Nghe nói Thẩm Hạc Hiên treo cữu cữu Uông Muội lên thành."
Yến Tư Không gật đầu: "Ba ngày ba đêm, cho quân dân toàn thành thấy rõ kết cục của kẻ phản đồ."
"Người này e sẽ là chướng ngại lớn nhất trêи đường đại nghiệp của ta." Ánh mắt Phong Dã băng lãnh: "Đáng tiếc khi ấy thích khách không giết được hắn, giờ trong thành phòng thủ nghiêm ngặt, ta không hạ thủ được."
"Chúng ta vẫn còn cách khác để giết hắn. Tuy kẻ này đọc nhiều hiểu rộng, nhưng rất nhiều khuyết điểm trí mạng, ta hiểu hắn." Yến Tư Không nói chắc chắn: "Ta đã bảo, ta sẽ giúp ngươi chiếm hạ Thái Nguyên, quyết không nuốt lời."
"Ngươi có bao giờ nghĩ." Hai mắt Phong Dã tối lại, sâu không thấy đáy: "Trần Mộc cố tình thả hắn đi chưa?"
Yến Tư Không ngẩn người.
"Trần Mộc thả hắn có lẽ không phải niệm tình sư sinh, cũng không phải sợ hắn phiền phức, mà là để hắn giữ chân ta?"
Yến Tư Không nhìn chằm chằm Phong Dã: "Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?"
"Tại sao lại không? Trần Mộc vẫn luôn phòng bị ta, lẽ nào ngươi không nhìn ra à?"
Yến Tư Không nhíu mày: "Hiện tại chỗ dựa duy nhất của Trần Mộc chính là ngươi, nó phòng bị ngươi làm gì? Nếu ngươi thất bại, nó sẽ không thoát nổi Vân Nam, sao nó lại cố tình thả Thẩm Hạc Hiên ngăn cản chúng ta chứ?"
"Vậy sao? Lúc còn ở Vân Nam, ngươi từng chọn cho nó nữ nhi của Ninh vương. Nếu nó thực sự trở thành con rể của Ninh vương, Ninh vương thân ở yếu địa, giàu có một phương, có thể giúp nó tập kết mấy vạn binh mã ngăn cản quân dẹp phản loạn của triều đình bất cứ lúc nào. Chỉ cần nó rời khỏi được Vân Nam, với xuất thân là Đại hoàng tử chính thống, lo gì dọc đường đi không chư hầu nào ủng hộ? Đến lúc ấy, nó cần ta sao?" Trong mắt Phong Dã là ý lạnh thấu xương: "Chắc lúc đó nó không ngờ tạo hóa trêu ngươi, Ninh vương lại chết vì nghẹn táo!"
Yến Tư Không thất thần nhìn Phong Dã, hồi tưởng lại những chuyện từng xảy ra, phát hiện lời Phong Dã đúng là có lý thật. Trước đây sao y lại chưa hề nghĩ tới chứ? Nhưng y vẫn không muốn nghi ngờ Trần Mộc. Y trầm giọng nói: "Có lẽ do ngươi nghĩ nhiều rồi! Trần Mộc không có bản lĩnh lớn vậy đâu. Nếu không có ta, giờ nó lấy đâu ra mấy vạn binh mã."
"Trong lòng ngươi, nó vẫn luôn là vị Thái tử bảo sao nghe nấy, sùng bái ngươi có thừa, nên ngươi chưa từng cảm thấy nó thực sự trưởng thành, cũng không nghĩ rằng nó sẽ thoát khỏi lòng bàn tay ngươi, bởi vì ngươi đã quen khống chế nó, nó cũng cố tình giả vờ yếu thế trước mặt ngươi." Phong Dã lạnh nhạt nói: "Lỡ như ngươi coi thường nó thì sao?"
Yến Tư Không chợt cảm thấy bí bách: "Ta biết nó đã trưởng thành, không còn dễ khống chế như xưa, nhưng nó luôn tin tưởng ta, lệ thuộc vào ta, hiện tại nó vẫn đang cầu xin chúng ta giúp đỡ. Ngươi bảo nó phòng bị ngươi, nó phòng bị ngươi cái gì?"
Phong Dã nheo mắt lại: "Ngươi nói xem, nó phòng bị ta cái gì?"
Trái tim Yến Tư Không run lên, con ngươi sói sắc bén của Phong Dã bắn ra cảm xúc xa lạ, trong đầu y chợt thoáng một ý nghĩ kinh hoàng, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ khiến y sợ hãi, song nó bị bác bỏ rất nhanh. Y lắc đầu: "Cho dù Trần Mộc không muốn bị ngươi thao túng thì nó cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nó hiểu rõ ai có thể giúp nó lên ngôi vị hoàng đế, nó sẽ không làm chuyện ngu xuẩn vậy đâu."
Vẻ mặt Phong Dã lạnh lùng: "Hy vọng ngươi nói đúng, nhưng kẻ này là tai họa ngầm, nếu không thể khống chế nó, ta sẽ giết nó."
Yến Tư Không giữ tay hắn lại: "Chỉ cần đánh được vào kinh đô, đương nhiên Trần Mộc chỉ có thể nghe theo sắp xếp của chúng ta, giờ ta cần gì phải lo lắng về nó, hiện quan trọng nhất là chiếm hạ Thái Nguyên, chỉ cần kiếm chúng ta đủ sắc là có thể khiến người trong thiên hạ thần phục."
Trêи mặt Phong Dã không cảm xúc nhưng lại tựa như ẩn chứa phong ba bão táp đáng sợ, hắn lạnh giọng nói: "Không ai, có thể ngăn cản ta."
Yến Tư Không nhìn đôi ngươi bừng bừng dã tâm của hắn, lại nhớ tới lời hắn vừa nói kia, trong lòng hỗn loạn.
Phong Dã nói đúng, y đã quá coi thường Trần Mộc. Nếu một người được ngươi chăm sóc, nuôi nấng, dạy dỗ từ nhỏ, nó lễ độ cung kính với ngươi, tin tưởng ngươi trăm điều, vừa làm loạn đã lập tức quỳ xuống đất nhận sai, thì đối với bất kỳ ai e cũng khó mà sinh nghi với một người như vậy. Nhưng bây giờ y lại bắt đầu hoài nghi về thâm ý mà Trần Mộc thả Thẩm Hạc Hiên chạy thoát.
Cái làm y lo lắng hơn là lời Phong Dã nói, Phong Dã đã sớm động sát tâm với Trần Mộc, hắn ngại thân phận của nó, muốn giữ nó lại để kiềm chế chư hầu tứ phương, mà Trần Mộc thì không cần phải nói, bởi vì tình riêng mà ghen ghét với Phong Dã muốn chết.
Có lẽ do y thiếu tầm nhìn, hoặc có lẽ y không muốn nghĩ quá sâu, cho nên y vẫn luôn lảng tránh quan hệ mỏng manh giữa Trần Mộc và Phong Dã, kỳ thực trong lòng y hiểu chuyện này là một mầm họa.
Nhưng trêи đời con người ta luôn phải đón nhận đủ loại phiền phức, hiện tại y còn chưa xử lý xong, nào đâu thời gian đi tính cho tương lai. Giờ quan trọng hơn là chiếm hạ vùng Trung Nguyên, đánh vào kinh đô. Hươu băng băng trong rừng còn chưa tới phiên thảo luận rốt cuộc là của ai, chỉ cần họ nắm được binh mã đại quyền thiên hạ thì cho dù Trần Mộc có ngàn vạn tâm cơ đi chăng nữa, cũng không phải lo nó không theo khuôn khổ.
Ánh mắt Yến Tư Không xuyên qua lều vải, xuyên qua thành Diên Châu, xuyên qua trăm dặm sơn hà, tựa như thấy được thành Thái Nguyên nguy nga sừng sững. Họ từng hao binh tổn tướng, thất bại bỏ chạy tại đây, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày, y và Phong Dã sẽ ngẩng cao đầu trêи thành Thái Nguyên, trông xuống nhìn Trung Nguyên vạn dặm, ngóng vọng kinh đô.
--Hoàn quyển --