Chương :
Saren đi rồi, Yến Tư Không gọi tướng thủ doanh tới, hỏi gã là ai cho Saren ra vào đại doanh tùy tiện như vậy.
Tướng lĩnh đó là thủ hạ của Vương Thân, gã thờ ơ đáp: "Saren phu nhân là thiếp của Lang vương, khác với nữ tử bình thường."
Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Đây là Lang vương nói với ngươi, hay là ngươi tự sửa quân quy?"
Người kia biến sắc: "Thuộc hạ tuyệt không dám, nhưng Saren phu nhân..."
"Lang vương không cho nữ tử vào doanh là sợ tướng sĩ xốc nổi, ảnh hưởng đến uy nghiêm quân đội. Xưa nay Lang vương luôn lấy mình làm gương, quân lệnh quy định cả tam quân, ai cho ngươi lá gan tự ý làm trái quân lệnh thay Lang vương?"
Người nọ quỳ rầm xuống, hoảng sợ nói: "Thuộc hạ không dám, thỉnh Yến đại nhân tha tội."
"Ngươi không dám, chẳng lẽ không phải ngươi làm à?" Yến Tư Không cất cao giọng, không giận tự uy.
"Việc này..." Người kia tái mặt đi: "Thuộc hạ...đã xin phép Vương tướng quân..."
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Ngươi thân là tướng thủ doanh, ai ra vào doanh đều phải qua ngươi xét duyệt, ngươi không chấp hành quân lệnh đàng hoàng thì thôi, còn đổ lỗi cho Vương tướng quân?"
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ biết tội, cầu Yến đại nhân..."
Yến Tư Không giơ tay ngăn hắn đang xin tha tội: "Đến Hình ti lĩnh hai mươi trượng, có phục không?"
"Tạ ơn Yến đại nhân, thuộc hạ đi ngay, đi ngay!"
"Khoan."
Người nọ run rẩy nói: "Yến đại nhân, còn gì phân phó..."
"Đánh trêи hình đài, cho toàn quân thấy."
"...Vâng."
Yến Tư Không đặt văn kiện trong tay xuống, theo ra ngoài, đứng ở nơi không xa nhìn hành quyết. Vương Thân đứng bên cạnh, sắc mặt hơi khó coi.
Tuy kẻ Yến Tư Không đánh chỉ là một tướng thủ doanh nho nhỏ, nhưng y đang muốn để Vương Thân thấy y không muốn đắc tội với Vương Thân, song bị Saren nhục mạ, nếu y không phản ứng gì thì sao ra uy được trong quân? Y đã sớm muốn tìm cớ chỉnh đốn mấy tướng sĩ không phục, nay vừa khéo có cơ hội giết gà dọa khỉ.
Chỉ chốc lát sau, Phong Dã vội vã trở về: "Sao ta vừa đi gặp Chu Khắc đã xảy ra chuyện? Saren tới à?"
"Thương thế Chu Khắc thế nào? Gã có cung kính với ngươi không?"
"Saren nói gì? Có làm khó ngươi không?"
"Chu Khắc là kẻ lỗ mãng, có lẽ sẽ có đôi lời mạo phạm, ngươi chịu nhịn hắn một chút, người này chắc chắn hữu dụng."
Phong Dã giận tái mặt, trừng mắt với Yến Tư Không.
Yến Tư Không cười nhạt: "Một tiểu nha đầu lỗ mãng sao làm khó được ta? Ta coi nàng nhiều nhất chỉ như mèo con biết giương nanh múa vuốt."
Phong Dã nói: "Ta còn không biết ngươi là người rộng lượng thế đấy."
"Con người của ta có thể khiêm tốn, cũng có thể tính toán chi li, phụ thuộc vào ta muốn làm gì thôi."
"Đúng, ngươi giỏi co duỗi nhất." Phong Dã nhếch môi: "Ngươi đuổi Saren, còn đánh tướng thủ doanh, không sợ người ta nói sau lưng ngươi ghen tuông à?"
Yến Tư Không khẽ cười hai tiếng: "Ta thi hành quân lệnh Lang vương nhà ngươi, đâu rảnh quản mấy lời đàm tiếu giết thời gian của người khác. Làm sao? Nếu ngươi biết tướng thủ tự ý cho nữ nhân vào doanh, ngươi không định phạt hắn sao?"
Phong Dã đi tới, ôm eo Yến Tư Không. Hắn áp mũi vào mép tóc y, khẽ ngửi: "Đương nhiên phải phạt."
"Ta đã phạt thay ngươi."
"Phạt là tốt." Phong Dã cúi đầu, dán lên má Yến Tư Không, cọ nhẹ: "Ta biết Vương tướng quân giở trò sau lưng, chắc chắn bởi vì thúc thúc dặn dò hắn, hy vọng qua việc này hắn biết đường yên phận hơn."
Yến Tư Không nghiêng người dựa vào lòng Phong Dã, dồn hết trọng lượng cơ thể lên đối phượng, nói nhỏ: "Ngươi cũng thấy ta đang ghen à?"
Phong Dã không giấu được ý cười trêи môi: "Ngươi ghen thật à?"
Yến Tư Không chỉ cười không đáp.
"Rốt cuộc có phải hay không?"
"Lang vương thông minh hơn người, nên tự mình nghĩ đi." Yến Tư Không muốn đẩy Phong Dã ra: "Thế tóm lại Chu Khắc thế nào?"
Phong Dã quay người đặt Yến Tư Không lên bàn công văn, cười nhẹ: "Ngươi lại muốn chuyển đề tài à? Định chọc ta sao?"
"Sao ta dám chọc Lang vương." Yến Tư Không ôm cổ Phong Dã: "Lang vương cảm thấy thế nào thì là thế đó."
Phong Dã cúi đầu, hôn lướt y: "Đáng nhẽ ta phải gọi Hồn nhi xuống núi, lần sau còn ai không phận sự dám tự tiện xông vào trướng nữa liền cho Hồn nhi đuổi đi."
Trong lòng Yến Tư Không ngọt ngào: "Cứ để Hồn nhi chơi cho đã đi, hôm nay ta phạt tướng thủ doanh, đảm bảo về sau hắn không dám nữa."
Trong mắt Phong Dã ngập ý cười, hắn lại hôn Yến Tư Không, tư thế bắt đầu muốn thân mật.
Yến Tư Không phát giác bầu không khí có gì đó không đúng liền vội vàng chống ngực Phong Dã, còn cẩn thận để không đụng vào vết thương của hắn: "Ngươi định làm gì, vết thương còn chưa khỏi."
"Khỏi rồi."
"Chưa khỏi, miệng vết thương mới khép lại thôi, ngươi chảy nhiều máu như thế phải dưỡng thương cho tốt."
Phong Dã bất mãn: "Ta có phải người
làm từ giấy đâu, ngày nào ngươi cũng đong đưa trước mặt ta, bảo ta phải nhẫn đến khi nào?"
Yến Tư Không dở khóc dở cười: "Thân thể ngươi chưa khỏi hẳn há lại đi làm bừa. Ngươi là chỉ huy tam quân, không thể tùy hứng."
Phong Dã bĩu môi, cứ đè Yến Tư Không không chịu đứng dậy. Hai người hôn lắt nhắt, tóc tai thân mật, nhưng quả thực gãi không đúng chỗ ngứa, thành ra bản thân càng giày vò hơn.
May mà bên ngoài có người tới thông báo, Phong Dã mới miễn cưỡng buông Yến Tư Không ra.
Thị vệ gửi vài tình báo phía Trần Mộc, Phong Dã xem xong liền đưa cho Yến Tư Không: "Trần Mộc thành thân với quận chúa Mai Tầm."
Quận chúa Mai Tầm là nữ nhi Ninh vương. Bây giờ Ninh vương qua đời, nhưng thế tử Ninh vương kế tục đang theo Trần Mộc công thành nhổ trại. Hắn cũng biết đây là con đường có đi không có về, cho nên không dám để người thân quan trọng tại nhà, vì vậy quận chúa liền theo quân, rồi thành thân với Trần Mộc tại Vĩnh Châu.
Đã gọi là mưu phản thì chính là một cuộc cá cược lớn. Nếu thế tử Ninh vương thua, vậy chính là diệt tộc, nhưng nếu thắng, muội muội hắn chính là hoàng hậu Đại Thịnh, hắn là thân vương lập công lớn, đảm bảo vinh hoa phú quý cả đời.
Phong Dã cau mày nói: "Sau này chắc chắn còn phiên vương khác ủng hộ Trần Mộc nữa, thậm chí có vài phủ đã bắt đầu trở giáo đánh quân mình. Binh lực Trần Mộc ngày một mạnh mẽ, giả sử có ngày nó trêи cả ta, vậy phải làm sao?"
"Nó được ủng hộ, song cũng hao tổn rất nhiều. Muốn binh lực vượt qua ngươi, trong vài năm sợ rằng khó, quan trọng nhất là..." Yến Tư Không nói chắc chắn: "Chúng ta có thể đến kinh sư trước nó."
"Phải, nhưng sở dĩ thống soái quân Cảnh Vệ Chúc Lan Đình giúp ngươi, là bởi vì hắn muốn nâng đỡ Trần Mộc đăng cơ. Nếu ta vào kinh thành trước, hắn tất sinh nghi ngờ."
"Đến lúc ấy ta tự có cách."
Phong Dã trầm mặc nhìn Yến Tư Không: "Ngươi ta có thể khống chế Trần Mộc, đúng không?"
"Chỉ cần ngươi nắm chắc đại quân hai mươi vạn, không thể cũng có thể."
Phong Dã vuốt ve gò má Yến Tư Không, trong mắt lóe sáng: "Ta còn có ngươi nữa."
Yến Tư Không nắm tay Phong Dã: "Vậy tên Chu Khắc đó, rốt cuộc thế nào?"
"Không biết điều." Phong Dã hừ nhẹ: "Thấy ta liền tức giận mắng ta là phản tặc, còn bảo ta giết quách hắn đi."
"Kẻ này tính tình cứng cỏi, đối phó với người như vậy, ta chỉ có thể mềm."
"Ngươi yên tâm, ta nói rằng ta khâm phục cách làm người của hắn, hắn cứ ở doanh đến khi nào trị khỏi vết thương thì sẽ đưa hắn về Thái Nguyên."
Yến Tư Không cười khúc khích: "Lang vương quả nhiên hữu dũng hữu mưu, vậy hắn phản ứng thế nào?"
"Hắn ấy." Phong Dã cười đắc ý: "Ban đầu không tin, sau tin rồi, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều."
"Bảo tướng quân Tào Vũ kết bạn với hắn. Người như vậy, chỉ phục kẻ lợi hại hơn mình, hai người cũng coi như đánh một trận thành bạn bè."
"Ta sớm sắp xếp rồi."
"Có lẽ người này chính là hi vọng giúp chúng ta công phá thành Thái Nguyên, nhưng muốn qua mắt Thẩm Hạc Hiên e rằng không dễ."
"Chỉ cần tên Thẩm Hạc Hiên này còn, chúng ta dùng kế gì đều khó có hiệu quả, ta phải nghĩ cách khiến hắn rời Thái Nguyên."
Con ngươi Yến Tư Không đắm chìm trong suy nghĩ: "Tuy La Nhược Nhân vô cùng bội phục Thẩm Hạc Hiên qua trận Thái Nguyên, nhưng dù sao gã mới là tổng binh Thái Nguyên. Thứ nhất, gã chắc chắn kiêng kỵ Thẩm Hạc Hiên đoạt công gã; thứ hai, Thẩm Hạc Hiên thẳng tính, không biết đối nhân xử thế, rất dễ khiến người khác khó chịu, mà La Nhược Tân là con em thế gia sống trong nhung lụa, hai người họ nhất định không vừa lòng nhau. Phải ly gián họ, trừ khử Thẩm Hạc Hiên rồi, chúng ta mới dễ chiếm hạ Thái Nguyên."
Phong Dã như thể chợt nghĩ đến điều gì: "Đúng rồi, nhi tử La Nhược Tân nghe nói là một đứa quần là áo lượt lắm tật lắm chứng, mới mười tuổi đã rất khó bảo, liệu ta lợi dụng được nó không?"
Yến Tư Không vui vẻ: "Thẩm Hạc Hiên sẽ không để trong mắt có hạt cát, tuy không phụ trách chính vụ địa phương, nhưng hắn là người triều đình phái đi giám thị, nếu tiểu thiếu gia này mạo phạm quân quy, hắn tuyệt đối không nể mặt La Nhược Tân."
Phong Dã cười lạnh: "Vậy chúng ta liền mượn tay La Nhược Tân diệt trừ chướng ngại này, ta sẽ phái người đi dò la."
Yến Tư Không rầu rĩ nói: "Mùa thu tuy dễ chịu nhưng lại qua rất nhanh, mắt thấy lương thảo ít dần đi, ta biết trong lòng ngươi sốt ruột."
Phong Dã thầm siết chặt tay: "Nếu năm nay không thể công hạ Thái Nguyên, phải lui binh về Đại Đồng, các thành Khánh Dương, Diên Châu, Bình Lương, Phượng Tường mà chúng ta chiếm được e rằng khó giữ, lại không biết phải tích lũy bao nhiêu năm mới đủ khả năng khởi binh trở lại. Ta không chờ được nữa, chó hoạn quan đã bước nửa chân vào quan tài, lỡ ta chưa vào kinh đô lão đã chết thì sao? Vậy chẳng phải quá dễ dãi với lão à?"
Nhắc đến Tạ Trung Nhân, trong lòng Yến Tư Không lại nổi sóng. Tuy y đã báo thù cho Nguyên Mão nhưng vẫn chưa xua tan được nỗi hận thấu xương kia, chỉ là từ khi đẩy hoạn quan vào lao, y không còn canh cánh trong lòng nhiều như trước nữa. Y nói: "Tuy hoạn quan vẫn luôn ở trong ngục, nhưng nghe nói chó hoàng đế đặc biệt khai ân, không làm khó lão, hơn nữa, lão còn là con bài của chó hoàng đế, một ngày nào đó ngươi vào kinh, chó hoàng đế còn phải dâng lão lên giữ mạng nữa, cho nên sẽ không để lão chết đâu."
Phong Dã lạnh lùng nói: "Tốt nhất lão nên sống thêm mấy năm nữa đi, sống đến khi nào ta đứng trước mặt lão."
Yến Tư Không nở nụ cười âm hàn, y đã từng suy nghĩ ngàn vạn lần phải cho Tạ Trung Nhân chết thế nào mới là thống khổ nhất, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên lăng trì.
Phong Dã nói đúng, bọn họ phải nhanh mới được, quyết không thể để hoạn tặc sống thọ rồi chết già tại ngục.