Trục Vương

quyển 2 chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Tóc tai Phong Dã rối bời, cả người ẩm ướt, trêи lồng ngực rắn chắc rải rác những giọt nước trong suốt, sau lớp quần bị hắn thô bạo kéo căng còn mơ hồ thấy được bắp thịt trải dài. Giống như một con thú nhỏ, khuôn mặt ngây thơ đó lại mang theo dã tính bất kham, trẻ tuổi nhưng không mất đi sự sắc bén.

Trong lòng Yến Tư Không hơi thấp thỏm nhưng không lộ ra mà chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ngươi muốn cởi thì cởi đi, còn cần xin phép ta à?"

Phong Dã cười, ung dung cởi quần ra rồi ném vào bên chân Yến Tư Không, trêи người giờ chỉ còn lại mỗi tiết khố.

Yến Tư Không không để ý tới hắn, buổi chiều trong núi vốn đã lạnh mà nay lại thêm y phục ướt trêи người càng khiến y ớn lạnh đến tận xương, muốn giữ răng không va vào nhau đã là chuyện khó rồi.

Phong Dã xoa xoa tay: "Lạnh thật đó." Hắn nói: "Ngươi còn không cởi y phục là lạnh đấy."

"Ngươi nhóm lửa trước đi." Yến Tư Không ôm cánh tay, sắc mặt đã có phần tối đi.

Phong Dã gom một đống cỏ khô rồi tìm hai hòn đá, dùng sức cọ nửa ngày rốt cuộc cũng tạo ra lửa, thuận lợi đốt cỏ khô.

"Mau tới sưởi đi." Phong Dã thúc giục.

Yến Tư Không dịch sang, y đưa tay hơ bên đống lửa, cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp, khí huyết cũng hoạt động tốt hơn.

"Còn không cởi y phục ra, ngươi thật sự muốn bị bệnh à?" Phong Dã giễu cợt: "Chẳng lẽ, ngươi sợ cởi trước mặt ta?"

Yến Tư Không nhìn Phong Dã nháy mắt với y mà bật cười: "Ta thấy ngươi căn bản không lớn lên." Y vừa nói, vừa cởi từng lớp y phục lạnh như băng đang dán chặt vào cơ thịt mình xuống.

Phong Dã không phục nói: "Ta lớn hơn rồi, ngươi muốn nhìn thử không?" Vừa nói vừa đặt tay lên tiết khố.

Yến Tư Không liền ném y phục ướt sũng về phía hắn.

Phong Dã cười to.

Sau khi cởi xong, Yến Tư Không tìm gậy gỗ, muốn dựng làm giá phơi y phục.

Phong Dã lại không động mà thưởng thức cơ thể thon dài của Yến Tư Không dưới ánh lửa ảm đạm, từng bắp thịt vừa phải bao phủ trêи thân thể thon gầy ấy, da thịt y xích lõa lại trắng nõn giống như một viên ngọc quý, ôn nhuận mà sáng bóng.

Dù đang xoay người nhưng Yến Tư Không vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như đang đánh giá con mồi của Phong Dã, y liền không tự chủ nổi cả da gà lên, đành phải giả bộ không biết mà tự nhiên treo y phục, cũng thuận miệng nói: "Treo y phục lên đi, làm vậy sẽ nhanh hơn."

Phong Dã "ừ" một tiếng thật thấp, giọng nói đã thành khàn khàn, chợt không còn thích thú cởi như vừa rồi.

Hai người phơi y phục xong bèn ngồi bên đống lửa, nhìn mưa lách tách bên ngoài hang mà nhất thời im lặng.

Phong Hồn vẫn đang ɭϊếʍ lông không ngừng, tựa hồ đó là toàn bộ sinh mạng của nó, lần đầu tiên Yến Tư Không lại hy vọng Phong Hồn có thể tới đây để hóa giải cái tĩnh lặng khiến người ta hít thở khó khăn này.

Thật lâu sau, Phong Dã mới nói: "Ngươi rất lạnh đi."

"Không lạnh." Yến Tư Không đáp: "Có lửa, rất ấm áp."

"Giọng ngươi đang run kìa."

"..."

Phong Dã chợt đứng dậy, khom người đi tới cạnh Yến Tư Không.

Yến Tư Không chỉ cảm thấy da đầu thoáng qua một trận tê dại, cả người căng thẳng, y trầm giọng: "Phong Dã, ta không..."

Lời còn chưa dứt thì một đôi tay có lực đã ôm y từ phía sau, sống lưng y dán lên lồng ngực dày dặn mà nóng như lửa đó, trong nháy mắt ấy, y cảm giác máu đang đông trong người bắt đầu lưu động. Nhưng y vẫn giãy giụa rất mau: "Phong Dã, đừng làm rộn!"

"Đừng động." Phong Dã dán lên lỗ tai y, thấp giọng cảnh cáo: "Ta chỉ ôm ngươi thôi, nếu ngươi dám lộn xộn, sẽ không chỉ vậy đâu."

Yến Tư Không cứng đờ.

Phong Dã siết chặt cánh tay, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chà xát rái tai Yến Tư Không, ôn nhu nói: "Ấm không?"

Yến Tư Không run cầm cập, tuy không lạnh lắm nhưng thân mật như vậy còn làm y khó chịu hơn cả giá rét.

"Ngươi thực sự rất đẹp." Phong Dã nhẹ giọng nói: "Còn đẹp hơn cả hồi bé."

Yến Tư Không trầm ngâm một hồi: "Nếu ngươi chỉ thích cái xác đẹp này thì ở kinh thành có một khách điếm, bên trong..."

"Im miệng." Phong Dã nói: "Ngươi nói nữa ta có thể phạt ngươi đấy."

Yến Tư Không trầm mặc.

"Ta chỉ cần ngươi." Phong Dã chắc chắn.

"...Vì sao?" Yến Tư Không không nghĩ nổi từ đâu mà Phong Dã lại có ý định này.

"Bởi vì ngươi là Tư Không."

"Ngươi ta lúc đấy mới chỉ bên nhau một tháng ngắn ngủi."

"Vậy thì sao chứ, ngươi là người bạn duy nhất của ta thuở nhỏ, mà ngươi lại..." Phong Dã buồn bực nói: "Lại phải trải qua những chuyện kia..."

Yến Tư Không cười nhạt: "Ngươi đang thương hại ta sao? Cái cách thương hại này, đúng là kinh hãi thế tục đấy."

"Ta đau lòng cho ngươi." Phong Dã nhẹ giọng: "Từ một khắc gặp lại ngươi, ta chỉ muốn giấu ngươi vào trong ta, để không ai làm tổn thương ngươi nữa."

Một câu "ta đau lòng cho ngươi" đã làm lay động lòng Yến Tư Không, con ngươi trong trẻo của y mờ đi. Cõi đời này chẳng còn mấy ai chờ y như vậy, mà y thì tâm như sắt đá cũng không còn khả năng xúc động thêm nữa.

Môi y khẽ mấp máy, mấy lần há miệng đều không biết nên nói gì, chỉ trầm mặc thật lâu rồi mới lẩm bẩm: "Cảm ơn."

Họ cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, hai thân thể xích lõa hấp thụ nhiệt độ trêи cơ thể đối phương. Trong cái ấm áp làm người ta an tâm đó, Yến Tư Không lại bất giác thϊế͙p͙ đi.

Tựa như chỉ có bên cạnh Phong Dã, y mới dám ngủ không đề phòng như vậy, hơn nữa còn thường ngủ một mạch đến sáng, không bị ác mộng quấy nhiễu.

--------------------------------------------

Lúc trời sáng, bọn họ nghe thấy thanh âm gào thét bên ngoài mới chợt tỉnh giấc, Phong Hồn thì cảnh giác hơn bọn họ, nó đứng lên rồi ra ngoài hang nhìn xung quanh.

Yến Tư Không mở mắt ra, thấy đối diện mình là xương quai xanh lõm sâu liền rất nhanh thanh tỉnh lại, ngọ nguậy muốn đứng dậy.

"Là người của sơn trang." Phong Dã sớm đã thức dậy, hắn vểnh tai nghe, cũng không quên ghìm chặt Yến Tư Không trong ngực mình.

Yến Tư Không nghe thấy lại càng giãy giụa thêm: "Vậy còn không đứng dậy đi."

Phong Dã cười gian xảo: "Đứng dậy làm gì? Ta có sợ bọn họ thấy đâu."

"Phong Dã!" Yến Tư Không nắm cổ tay Phong Dã, dùng hết lực tách khỏi người mình, y lo Phong Dã bướng bỉnh khó thuần sẽ thật sự để người ta thấy hình ảnh không ra thể thống gì này, y vẫn còn muốn giữ danh dự mà.

Phong Dã hơi bất ngờ: "Chà, sức không nhỏ đâu." Rồi hắn buông tay ra, thỏa mãn giãn hông, ngoài miệng còn không quên chế nhạo: "Trước đây ta chưa từng cảm thấy ngồi ngủ trêи đất lại thoải mái như này, có lẽ là bởi vì ngươi đi."

Yến Tư Không không để ý tới hắn, liền đứng dậy kiểm tra y phục, quả nhiên phơi cả đêm qua đã khô rồi. Y bèn ném y phục cho Phong Dã rồi nhanh chóng mặc của mình.

Phong Dã không vội mặc mà nhìn tấm lưng trắng như

tuyết, trần trụi của Yến Tư Không, phủ trêи đó là mái tóc đen dài xốc xếch, xương sống y hơi nổi lên, ấy vậy lại mơ hồ thấy được vẻ mê người không nói nên thành lời.

Phong Dã ɭϊếʍ môi một cái, trong ánh mắt không hề che giấu thiên tính muốn cướp đoạt.

Cho đến khi Yến Tư Không mặc y phục tử tế vào rồi, hắn mới chỉnh đốn lại bản thân.

Hai người dập tắt lửa rồi ra khỏi hang động, quả nhiên thấy người sơn trang đang xách đèn lồng tìm bọn họ khắp núi.

Phong Dã vuốt ve Phong Hồn: "Hồn nhi, ngươi đi đi, chúng ta về sơn trang đây."

Phong Hồn cọ cọ má vào người hắn rồi xoay người chạy đi.

Người sơn trang thấy bọn họ liền rối rít run rẩy quỳ trêи đất, không ngừng thỉnh tội với Phong Dã.

Phong Dã chẳng hề để ý: "Chuyện này không trách các ngươi được, tất cả đứng lên đi, dẫn chúng ta về là được rồi."

"Đa tạ thế tử khoan hồng độ lượng!"

Yến Tư Không không khỏi nhớ tới cảnh tượng Phong Kiếm Bình tha thứ cho y năm đó, hai cha con này chưa từng tùy tiện gây khó dễ với hạ nhân, hơn nữa từ trước tới giờ vẫn luôn xử phạt nghiêm minh, quân Phong gia trung thành với họ cũng không phải không có nguyên do.

Cả đội đốt đèn lồng dẫn đường cho Yến Tư Không và Phong Dã, bấy giờ trời mới tờ mờ sáng, mặt đất bùn lầy trơn trượt, không hề dễ đi.

Bất chợt, Phong Dã dừng lại, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã đoạt lấy đèn lồng của một người hầu, ném vào trong rừng.

Đèn lồng chưa rơi xuống đất, trong rừng đã lóe lên một bóng đen.

Phong Dã nhún chân một cái liền bắn ra tựa như mũi tên, đuổi theo bóng đen kia.

Chờ khi mọi người hoàn hồn lại thì hắn đã biến mất trong rừng cây.

Yến Tư Không thầm kinh hãi, công phu của Phong Dã sợ rằng còn sâu hơn y tưởng tượng. Y không nghĩ gì nhiều bèn đuổi theo.

"Thế tử, Yến đại nhân!" Mọi người đành phải bắt kịp.

Đuổi theo chưa được bao xa, Yến Tư Không đã thấy Phong Dã, hắn đang đánh nhau với một kẻ mặc đồ đen. Thời điểm y chạy đến gần thì kẻ mặc đồ đen kia đã bị Phong Dã đè trêи đất, ngũ quan thô kệch phóng khoáng, không giống người Trung Nguyên.

Yến Tư Không còn chưa cả hỏi, Phong Dã liền chợt nắm lấy cằm người kia, dùng sức bẻ, chỉ nghe tiếng răng rắc, cằm kẻ kia đã bị bẻ lệch!

Cái miệng không khép được của hắn nhất thời chảy ra nước dãi màu vàng.

Yến Tư Không thầm kêu nguy hiểm thật, chậm một chớp thôi là chất độc chảy vào thực quản, người này sẽ tự vẫn thành công!

"Đây không phải người Trung Nguyên." Yến Tư Không nói.

Phong Dã "ừ" một tiếng: "Là trinh sát Ngõa Lạt."

Yến Tư Không không thấy rõ mặt mũi Phong Dã nhưng thanh âm kia toát ra cái lạnh khiến người ta sợ hãi.

Tên Ngõa Lạt hung tợn trợn mắt nhìn Phong Dã, dùng sức nhổ nước miếng.

Phong Dã liền xách hắn từ dưới đất lên: "Dẫn đến đại doanh tra hỏi."

Thình lình, người nọ lại vung quyền đánh úp Phong Dã, Phong Dã nghiêng đầu né tránh, một tay nắm lấy tay tên kia rồi lách ra sau lưng hắn, một tay thì nắm tay còn lại, sau đó đạp một cước vào lưng người nọ, cũng vặn hai tay hắn ta, chân dài đạp thêm cước nữa.

Chỉ nghe hai tiếng răng rắc, đi kèm là tiếng thảm thiết thê lương của kẻ kia, trong nháy mắt liền vang dội cả rừng cây tối tăm, dọa vô số chim muông giật mình.

Yến Tư Không bình tĩnh nhìn Phong Dã, hô hấp cũng trở nên cẩn thận. Vẻ mặt Phong thì lạnh lùng, cả người tỏa ra tàn ác khϊế͙p͙ người, đôi ngươi tựa như ánh lên hàn mang màu xanh, hắn nắm hai tay đã bị bẻ gãy của kẻ kia mà lông mày lại chẳng động một cái, lãnh khốc khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Phong Dã cuồng ngạo bất kham trong lễ săn bắn, Phong Dã luôn ngây thơ bá đạo nhưng không mất đi sự ôn nhu, và Phong Dã hung ác tựa La Sát trước mắt đây, rốt cuộc đâu mới thật sự là hắn? Hay, tất cả đều là hắn, tùy ngươi kϊƈɦ thích được mặt nào mà thôi.

Yến Tư Không cảm thấy lông tóc mình đang dựng đứng.

Phong Dã nói với kẻ hầu đuổi theo: "Đưa trinh sát Ngõa Lạt đến đại doanh Cảnh Sơn, giao cho Triệu tướng quân xử trí."

"Vâng!"

Phong Dã chà cái tay dính đất lên cây, lúc xoay người đã khôi phục thái độ bình thường: "Ngõa Lạt luôn phái vài tên gian tế lẻn vào Trung Nguyên để thăm dò quân tình bên ta, tên này coi như xui xẻo gặp phải ta."

Yến Tư Không gật đầu: "Trước kia chúng ta cũng từng bắt được trinh sát người Kim."

Đôi mắt Phong Dã tối lại, hắn hung hăng nói: "Có Phong gia ta ở đây, ai cũng đừng hòng chấm ʍút̼ Trung Nguyên."

Yến Tư Không bi ai. Trong mắt y, ngoại địch có tàn bạo thế nào đi nữa cũng chẳng bằng hôn quân nịnh thần phá hoại giang sơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio