Chương :
Phong Dã cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều liền lôi y dậy: "Yến Tư Không!"
Yến Tư Không chăm chú ngắm nhìn đôi ngươi Phong Dã: "Phong Dã, ta xin ngươi mau cứu Thái tử và Huệ phi nương nương. Nếu chuyện này không được kết thúc thỏa đáng, bệ hạ nhất định sẽ mượn cơ hội phế bỏ Thái tử."
"Ta đã bảo, ta không quan tâm." Phong Dã dữ tợn nói, nhưng lại vô thức né tránh ánh mắt Yến Tư Không.
"Thái tử là quân vương sáng suốt và nhân hậu của Đại Thịnh ta trong tương lai, vì bách tính thiên hạ..."
"Ngươi bớt chụp mũ cho ta đi!" Phong Dã nheo mắt lại: "Ngươi gấp cứu nó như thế, chẳng qua là vì nếu nó không được làm hoàng đế, thì ngươi sẽ không được là đế sư, sẽ làm chậm đại kế báo thù của ngươi. Ngươi làm tất cả, đều vì báo thù. Nếu ngươi đã vì báo thù mà lừa dối ta, thì còn mặt mũi nào trở lại đây cầu xin ta? Ngươi, ngươi có liêm sỉ không!"
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn Phong Dã, tựa như có một cái tay đang bóp chặt cổ họng y, khiến tim phổi y quặn đau, khiến y khó mà thở dốc. Liêm sỉ đối với y vốn là thứ vô dụng, nhưng đến khi bị Phong Dã coi thường, nó lại khiến y khó chịu như thế. Dù cho miệng lưỡi sắc sảo nhưng lại nhất thời không thốt nên thành lời.
Phong Dã thấy vành mắt Yến Tư Không dần ửng đỏ, cục xương ở cổ họng khẽ lên xuống, ánh mắt bắt đầu dao động.
Hai người giằng co nhìn nhau không nói một hồi, Yến Tư Không đột nhiên ôm lấy eo Phong Dã.
Phong Dã trợn trừng đôi mắt, đầu tiên là cảm thấy lạnh cả người, người trong ngực tựa hồ càng thêm gầy yếu, cánh tay ôm eo hắn cũng lạnh như băng, chắc đã rét ở bên ngoài lâu lắm...Hắn kịp phản ứng mình đang suy nghĩ gì, thầm mắng chửi mình hai tiếng, muốn đẩy Yến Tư Không ra, nhưng cánh tay vốn có thể kéo cung nặng hai tạ lại nặng như đổ chì khiến hắn không nâng nổi.
Yến Tư Không chôn mặt vào ngực Phong Dã, nức nở: "Phong Dã, giúp ta đi."
Trong con ngươi Phong Dã thoáng qua vô số tranh đấu. Đây là lần đầu Yến Tư Không yếu thế trước hắn, hắn cũng nhìn ra được sắc mặt Yến Tư Không nhợt nhạt, vành mắt xanh đen, chắc chắn đã sứt đầu mẻ trán. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn lại không khống chế được mà đau lòng.
Yến Tư Không dí mũi vào vải y phục của Phong Dã, dùng sức hít thở, muốn hít lấy mùi hương da thịt của Phong Dã. Y nhớ người này rất nhiều.
Hai người giống như hai kẻ rơi xuống nước, đều là gỗ nỗi của nhau. Cái ôm này tràn đầy khát vọng khó tả, ai cũng không bằng lòng phá hư.
Gai nhọn toàn thân Phong Dã cũng thu lại không một tiếng động, hắn không cam lòng thầm thì: "Yến Tư Không, ngươi bảo ta gây khó dễ ngươi thế nào đây?" Giọng nói tràn đầy khổ sở và bất đắc dĩ.
Yến Tư Không lắc đầu, nói giọng khàn khàn: "Ngươi có hối hận gặp lại ta không? Dẫu sao, ta đã không phải Tư Không trong lòng ngươi."
Phong Dã trầm ngâm một hồi: "Chưa từng hối hận."
Chóp mũi Yến Tư Không chua xót, hai mắt mờ nhòe, càng dùng sức ôm chặt Phong Dã hơn.
Phong Dã cũng không thể nào khống chế được nữa, từ khách làm chủ mà hung hăng ghì chặt Yến Tư Không vào lòng, cắn răng nghiến lợi nói: "Yến Tư Không, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi...chẳng lẽ ngươi là thủy yêu thật à?" Hắn nghi ngờ mình đã trúng độc, trúng tà rồi, nếu không thì sao lại mềm lòng với một người liên tục lừa mình như thế chứ.
Yến Tư Không nhớ lại lần đầu hai người đến sơn trang Lăng Vụ, trong lúc tránh mưa ở sơn động, Phong Dã đã nói như thế. Y khẽ nói: "Vậy ngươi...Còn bằng lòng xuống hoàng tuyền cùng ta không?"
Phong Dã túm tóc Yến Tư Không, ép y phải ngửa đầu nhìn mình, gằn từng chữ: "Ngươi sinh ra là người Phong Dã ta, chết là ma Phong Dã ta, trêи trời dưới đất, đừng hòng thoát khỏi ta."
Yến Tư Không nở nụ cười, nụ cười ấy chan chứa đớn đau và bất đắc dĩ.
Y cũng luôn nghĩ rằng, nếu như năm đó không xảy ra những chuyện kia, y lớn lên một cách bình yên, khảo thủ công danh thuận lợi, đến lúc gặp lại Phong Dã lần nữa, tình cảnh hai người sẽ ra sao nhỉ? Chắc chắn là đối đãi nhau thật lòng thật dạ, sau đó tay nắm tay sóng đôi trước thiên hạ.
Đáng tiếc trêи đời nào có nếu như.
Y và Phong Dã đã đi tới ngày hôm nay, là mệnh cả thôi.
Phong Dã buông Yến Tư Không ra: "Nói đi, ngươi muốn bảo ta làm gì? Ta sẽ không bảo phụ thân đi xin tha cho Thái tử, bệ hạ đã kiêng kỵ phụ thân ta."
"Ta biết, cho nên ta hy vọng ngươi viết một bức thư, bảo Chúc thống lĩnh thầm đưa cho Hiền phi nương nương, để công chúa Vạn Dương lén nói với Thái hậu lúc đến thỉnh an."
Phong Dã hừ lạnh: "Đã vội muốn cho phu nhân tương lai ngươi trợ trận như vậy rồi?"
"Bây giờ chỉ có Thái hậu mới có thể cứu Thái tử." Yến Tư Không né tránh ánh nhìn căm tức của Phong Dã.
Phong Dã vươn tay, khẽ chỉnh lại mái tóc rối loạn của Yến Tư Không, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi nhớ kỹ, ngươi là của ta. Vô luận là ai, cho dù có là biểu muội ruột ta, đứng trước quan hệ giữa ngươi và ta cũng chỉ là một người đến sau, một người ngoài. Trong lòng ngươi chỉ được có mình ta."
Yến Tư Không nhìn Phong Dã không rời.
"Biết chưa?" Tay Phong Dã trượt xuống, nâng cằm Yến Tư Không, ánh mắt lạnh lẽo mà gian tà: "Nói ngươi là của ta, cả đời đều thuộc về Phong Dã ta. Ngươi muốn bức thư này, vậy thì thề đi, lấy cha ngươi ra thề."
Yến Tư Không im lặng chốc lát, giơ tay lên: "Ta lấy cha ta trêи trời có linh ra thề, cả đời Yến Tư Không ta đều là người của Phong Dã ngươi." Trước đây y chưa từng động lòng với ai, sau này cũng sẽ không, y biết rõ, chỉ có Phong Dã mới đối đãi y như vậy, mà trong lòng y cũng chẳng có ai ngoài Phong Dã.
Ánh mắt Phong Dã lưỡng lự trêи mặt Yến Tư Không, tựa hồ muốn nghiên cứu thật giả trong đôi mắt và vẻ mặt y: "Ngươi biết không, ta không rõ câu nào của ngươi là thật, câu nào của ngươi là giả, cũng không dám tin bừa ngươi, ngươi quá giỏi lừa người."
Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Ta đã lấy cha ta ra thề, vậy nên sẽ không giả nửa chữ."
Rốt cuộc Phong Dã cũng thả tay xuống: "Đi thôi, đến thư phòng."
-----------------------------------------------------
Khi Yến Tư Không rời vương phủ thì đêm đã khuya, Lưu Thành trông xe ngựa đã chợp mắt, Yến Tư Không liền tiến tới đánh thức gã.
Lưu Thành giật mình, mở mắt: "Công, công tử..."
" "Suỵt"." Yến Tư Không tỏ ý muốn gã đừng ồn ào: "Ngươi về phủ một mình đi, ta còn chuyện phải làm."
"Đi đâu ạ? Nô tài đưa người đi."
"Đêm khuya trêи đường có cấm vệ tuần tra, xe ngựa quá huênh hoang, ngươi cứ trở về đi." Yến Tư Không quấn chặt áo bông, xoay người đi mất.
Y cố gắng che giấu mình hết sức có thể, tránh thoát người tuần đêm, mò tới phủ Nhan Tử Liêm.
Mặc dù trễ thế này không dễ bị người khác bắt gặp, nhưng để phòng bất trắc vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Dù sao hơn nửa đêm lại đến phủ quan Các gặp mặt, chắc chắn sẽ khiến người ta sinh nghi.
Yến Tư Không lặng lẽ gõ cửa. Thủ vệ canh gác biết y, thấy y có vẻ vội, chắc chắn là có chuyện quan trọng, liền vội dẫn y vào.
Y đoán Nhan Tử Liêm đang khốn khổ nghĩ cách, bây giờ chắc chắn chưa đi ngủ. Quả nhiên, phòng phía Đông vẫn sáng đèn.
Nhan Tử Liêm thấy y liền vội hỏi: "Có được thư của Thế tử rồi sao?"
Yến Tư Không gật đầu: "Vâng ạ, học sinh không dám chậm trễ nên mang tới đây ngay." Y giao thư cho Nhan Tử Liêm.
Nhan Tử Liêm mở ra, đọc qua một lượt, liên tục nói "tốt", "Ban ngày ta có thầm đi thăm Chúc thống lĩnh, hắn tự dưng bị liên lụy vì chuyện này nên tức giận không thôi, chẳng cần nói nhiều đã đồng ý lập tức. Chẳng qua bây giờ hắn ở cung, ta chỉ có thể chờ đến ban ngày vào cung mới giao được cho hắn. Cứ vậy, Thái hậu sớm nhất cũng phải mai mới nhận được tin."
"Lão sư đang sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ sao?"
"Sợ chứ, Thái tử và nương nương trong ngục, lâu thêm giờ nào là không ổn giờ đấy."
"Hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ thôi." Yến Tư Không suy nghĩ, nói: "Lão sư, người nói xem, học sinh có nên đi thăm Thái tử không? Con là giảng sư của Thái tử, đi thăm cũng là hợp tình hợp lý."
Nhan Tử Liêm trầm ngâm chốc lát, đáp: "Tạm thời không cần đâu, nói không chừng Thái hậu tức giận, bệ hạ sẽ thả bọn họ ra, chờ hai ngày nữa đi."
"Vâng."
Nhan Tử Liêm vỗ bả vai Yến Tư Không, giọng từ ái mà vui mừng: "Tư Không, chắc chắn lúc con đi cầu thế tử đã chịu uất ức phải không?"
Yến Tư Không cười đáp: "Vì Thái tử và nương nương, học sinh uất ức gì chứ."
"Xem ra thế tử vẫn thâm minh đại nghĩa."
Yến Tư Không thầm cười khổ, y biết Phong Dã chắc chắn sẽ giúp y. Y hiểu rõ Phong Dã từ trong ra ngoài, nhưng lại ngày càng không hiểu rõ bản thân.
-----------------------------------------------
Trêи buổi lâm triều lại nổi lên trận phong ba bão táp, Chiêu Vũ đế hỏi tình hình tra hỏi thích khách, quan Đại Lý tự Mạnh Đạc không thể không bẩm báo đúng sự thật, bảo rằng còn đang trong quá trình thẩm tra.
Ngự sử tham gia thẩm tra liền nói thẳng, thích khách kia khăng khăng do Huệ phi nương nương xúi giục. Hình bộ thượng thư thì phản bác, thích khách không có bằng chứng, rất có thể là vu oan giá họa.
Chiêu Vũ đế tức đến phồng mang trợn mắt, bảo Nhị hoàng tử bị dọa mà đổ bệnh, lão mất kiên nhẫn nên muốn Tam Pháp ti thẩm vấn Huệ phi.
Đại thần theo phe Huệ phi liền hết lời khuyên can, nhưng Chiêu Vũ đế chắc chắn bị Văn quý phi và Tạ Trung Nhân đầu độc, lại thêm mang lòng muốn phế bỏ Thái tử, bình thường lão chẳng quả quyết mà lần này lại cố chấp vô cùng.
Yến Tư Không nghe được tin thẩm vấn Huệ phi, trong lòng liền lạnh lẽo. Y không ngờ rằng mình chẳng ngày nào được yên, Hoàng thượng lại tra hỏi thân mẫu của Thái tử không nể mặt như thế. Thực ra người bị nhắm không phải là Huệ phi, mà là Thái tử. Hành động lần này có thể khiến Thái tử mất uy tín, sợ rằng
Chiêu Vũ đế đã quyết tâm muốn phế bỏ Thái tử.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy như ngồi trêи bàn chông. Nếu Trần Mộc bị phế thật, y thân là lão sư trước đây của Thái tử và học trò của Nhan Tử Liêm, sau này sợ rằng sẽ không còn được trọng dụng ở trong triều tràn đầy phe hoạn quan nữa. Một khi hỏng mất bước này, có lẽ sẽ thua cả ván.
Yến Tư Không mệt mỏi nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy lo sợ và cô độc vô biên.