Lưng Thích Miên chống trên vách tường lạnh băng, trước mặt là cơ thể nóng rực, hai chân cô mềm nhũn.
Không được, không thể thua, cô toàn thân bách chiến, sao có thể bị bại bởi một cái non!
Thích Miên đang muốn phản công, Giang Hành Chu bỗng nhiên đè người xuống, cái cổ nóng bỏng để bên gáy cô, cúi đầu khẽ cắn hàm dưới Thích Miên: "Miên Miên ngoan, khóc một tiếng cho Chu ca ca của em nghe đi?"
......
Thích Miên nhát gan, ngày hôm đó bỏ trốn tiếp tục ở cùng với mẹ Thích, Thích Quốc liên tục bị bắt ngủ một mình ở thư phòng.
Chớp mắt nửa tháng đi qua, luồng không khí lạnh nhất toàn mùa đông sắp đến.
Căn cứ Trường Nam đã sớm bắt đầu chuẩn bị, dị năng giả hệ thổ gia cố công sự, phòng ốc, dị năng giả hệ kim thông đạo máy sưởi, đối với người thường, dùng phương tiện hạ tầng cần rất ít tích phân.
Cả gia đình Thích Miên không thiếu dị năng giả, tường được che đầy dây gai, gia cố toàn biệt thự như một lâu đài, bất khả xâm phạm.
Dây leo lại không dừng lại, mọc dọc theo vách tường, đan xen vào nhau, tạo thành hai bức tường cách nhau khoảng 30cm, tường ngoài thậm chí còn tràn đầy một thảm hoa, nở điểm xuyết từng đóa hoa hồng nhạt.
Thích Văn Duệ và Thích Miên chống tay ngồi xem, cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh rể chỉ có thể làm hoa màu hồng?"
Thích Miên cũng nhỏ giọng trả lời: "Không, nhưng anh ấy cảm thấy màu này là đẹp nhất."
Thích Văn Duệ líu lưỡi: "Thật tục."
Thích Miên đồng ý, nghiêm túc: "Em còn chưa thấy qua......"
Nói còn chưa dứt lời, hai người đã bị thím (mẹ) đánh vào đầu: "Nói cái gì!"
Âu Dương Tĩnh cười đến không khép miệng: "Phấn phấn nộn nộn đẹp cỡ nào!"
Hai chị em họ Thích: "......"
1
Một hộp sắt đặt chế thật dài, lót một tầng cây cối biến dị đã thành than, đuôi Dưa Dưa bật lửa, một đường ấm áp dày đặc xuyên qua dây than tỏa nhiệt ra.
Trong phòng ấm áp như xuân.
Năm nay Tết đến muộn, vào giữa tháng hai, bọn Thích Miên không thể đợi đến khi đó mới đi, Bành Lăng Tân trong lòng gấp gáp, theo Thích Miên nhớ lại, người yêu Bành Lăng Tân là tháng giêng năm sau bị hủy dung.
Bởi vậy đêm nay, cùng với luồng khí lạnh vừa tới, người nhà họ Thích ăn Tết sớm, giữa bàn một cái nồi lớn, gà vịt thịt cá dưa củ quả bày một bàn, Lương Đống Hàn Dao đi hái trái cây, Nút nghe mùi canh gà thật thơm, nhìn con gà đen mà chảy nước miếng, Thích Văn Duệ nắm một mớ đầu củ cải ăn vụng, bị mẹ xách lỗ tai đá ra khỏi phòng bếp, cả nhà thật náo nhiệt.
Biết được con gái và Giang Hành Chu ở bên nhau, Thích Quốc người cha này lại nhìn kỹ Giang Hành Chu, quả thật mũi không phải mũi mắt không phải mắt, liều mạng uống rượu cùng Giang Hành Chu cả đêm, uống uống một hồi bỗng nhiên khóc rống lên: "Chiếu cố con gái chú thật tốt nha, con bé không dễ dàng gì, ba mẹ không giúp được gì..."
Bọn họ hy vọng nhất tự nhiên là con gái không cần phải đi ra ngoài mạo hiểm, nhưng lý trí cũng rõ ràng, con mình có chuyện quan trọng hơn cần thiết phải hoàn thành.
Tuyết ngoài cửa sổ thật lớn, còn có cuồng phong gào thét, thế nhưng không mảy may ảnh hưởng tới dây leo bám tường kiên cố, ngay cả lưỡi lửa cháy mạnh trong nhà cũng không rung động chút nào.
Náo nhiệt một đêm, từng người về phòng nghỉ ngơi, Giang Hành Chu làm khách ở phòng tầng một, mới vừa tắm xong, nghe được tiếng gõ ở cửa sổ.
Anh mở cửa sổ bị tuyết chèn kín, Thích Miên một đầu đầy tuyết nhảy vào, cầm theo một túi đồ, mặt đông lạnh đến cứng lại, hắt xì vài cái.
"Ba em tháo một bản lề ở cửa phòng, mở cửa ra thì tiếng động rất lớn, cho nên em chỉ có thể xuống từ cửa sổ." Thích Miên ở tầng trên, chỉ cần lật một cái là xuống dưới một lầu, lại không nghĩ Giang Hành Chu đang tắm.
Bên ngoài gió tuyết quá lớn, Thích Miên không chịu nổi, cũng tiến vào phòng Giang Hành Chu vừa tắm xong còn đầy nhiệt khí mà tắm một cái, tắm xong cô đi ra ngồi lên giường, bày biện đồ trong bao ra. Giang Hành Chu đứng phía sau dùng máy sấy hong tóc cho cô.
"Mấy hôm trước em ra ngoài thu thập vật tư tìm được nhiều thứ tốt. La Minh nói anh sinh ra vào ngày mùng một Tết, đến lúc đó chúng ta đang ở trên đường không thể chúc mừng sinh nhật, cho nên trước tặng quà cho anh."
Thích Miên lấy ra một quả cầu sắt rỗng ruột, mặt trên điêu khắc hoa văn tinh xảo. Cô lại từ trong túi lấy ra hai tinh hạch màu xanh biển lớn như nắm tay trẻ con, đâm đâm vài cái, phía ngoài hai tinh hạch xuất hiện loáng thoáng điện quang, hấp dẫn nhau, cuộn lại, xoay tròn.
"Loại tinh hạch cấp một "tinh vân" này không làm được gì cả, chỉ đẹp thôi."
Ở mạt thế thường xuyên được dùng để tặng người trong lòng.
Thích Miên bỏ tinh hạch vào quả cầu sắt rỗng ruột, đem treo quả cầu lên trên trần nhà.
Cô tắt đèn đi, ánh sáng thần bí xuyên qua quả cầu đầy hoa văn chiếu ra khắp phía, căn phòng như một bầu trời đen điểm xuyết ánh sao, ở giữa đầy sao cùng tinh vân trải dài, cảm giác như đặt mình giữa ngân hà.
Thích Miên ánh mắt giảo hoạt: "Dẫn anh đi chơi cái này."
Cô dắt tay Giang Hành Chu, điểm nhẹ lực tràng, các loại vật phẩm trong phòng bay lên, hai người cũng bay nhẹ trong không trung, lướt theo ngân hà lộng lẫy chung quanh, ôn nhu cùng xoay tròn.
Giang Hành Chu kinh diễm mà nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nhìn xuống Thích Miên vừa mê luyến lại ôn nhu, hai thân hình chậm rãi dây dưa, giống như hai dải lụa quấn lấy nhau, phiêu diêu.
Giang Hành Chu cúi đầu hôn Thích Miên: "Anh sẽ mãi luôn ở bên cạnh em."
Thích Miên ngửa đầu đáp lại: "Em cũng vậy."
......
Không biết qua bao lâu, ánh sao dần dần tối đi, Giang Hành Chu ôm lấy Thích Miên trôi nổi, bỗng nhiên sờ được trong túi cô một hộp nhỏ, thuận tay rút ra.
Thích Miên chợt thanh tỉnh, gian nan nuốt nuốt nước miếng: "Nói ra có lẽ anh không tin, cái này là em muốn đưa cho Hàn Dao. Rốt cuộc một đường bôn ba, nếu có con thì không được tốt lắm."
Giang Hành Chu kề bên tai cô, thấp thấp cười: "Xác thật không tin."
Thích Miên: "Không phải, này không được."
Thích Miên: "Anh buông ra, biệt thự này cách âm không tốt, ba mẹ em sẽ nghe được."
Giang Hành Chu: "Vậy che lại."
Thích Miên: "......"
Che cái cmn.
Cô há miệng, dùng sức cắn ở đầu vai anh, Giang Hành Chu cười cười nhè nhẹ, cúi người xuống: "Mèo hoang nhỏ."
............
Tuy rằng không biết ngày hôm đó cuối cùng Thích Miên có khóc hay không, nhưng sau hai tuần liên tục không khí lạnh cuối cùng bị mặt trời phá mây mà dần dần tan đi.
Bởi vì đã có chuẩn bị, căn cứ Trường Nam hư hỏng không tính nghiêm trọng, chỉ có khu nhà trệt bị bão tuyết quét qua sụp một tảng lớn, người bị thương cũng được cứu trợ trước tiên.
Căn cứ Trường Nam phát triển theo hướng ngày càng tốt.
Tuyết còn dày, các nơi trong cả nước đều không thể khai thông tàu thuyền, chờ đến tháng tư khi tuyết tan bớt thì thật sự quá muộn.
Ngày hôm sau khi khí lạnh chấm dứt, bọn họ đã chuẩn bị tất cả ổn thỏa, xe hai tầng xa hoa, bốn phía được gia cố, bên trong chuẩn bị đủ đồ ăn, xăng dầu, đủ cho họ nhắm thẳng tới căn cứ đế đô.
Người nhà họ Thích lưu luyến không rời, Tề Lân cùng Tống Hoài Địch lại đây đưa tiễn.
Tề Lân vẫy vẫy tay, ý bảo Lương Tiêu vẫn luôn nhìn hướng này lại gần, nói với Thích Miên: "Giáo sư Lương là nhân tài, là nhà khoa học nghiên cứu quan trọng của quốc gia, tổng phụ trách phòng thí nghiệm đại học y học Yến Tân, vẫn luôn chuyên về lĩnh vực bệnh cảm nhiễm. Trong mấy đội ngũ đi về hướng Bắc thì các người là ổn thỏa nhất, nếu có thể để họ đi chung với mọi người đi."
Thích Miên không ngạc nhiên chút nào, lén trao đổi ánh mắt với Tề Lân, trong USB có nhắc tới giáo sư Lương cuối cùng sẽ nghiên cứu ra thành công thuốc chặn cảm nhiễm, cho nên lúc ấy Tề Lân mới phái ra quân đoàn hai ưu tú đi cứu giáo sư Lương.
Lương Tiêu cũng không biết chuyện này, liên tục nói lời cảm tạ.
Lương Tiêu và mẹ đi chuẩn bị hành lý, Tề Lân ý bảo Thích Miên bước sang bên nói chuyện một chút.
Tề Lân: "Liên hệ với Viên Minh Quyền "người làm ăn" kia đã tìm được rồi, chết."
Thích Miên hơi a một tiếng, lập tức hiểu được người làm ăn kia khẳng định cũng chỉ là một quân cờ.
Quả nhiên, Tề Lân tiếp theo giải thích: "Người làm ăn kia bị dị năng tinh thần áp chế, chỉ có một ống dẫn truyền thông tin, trong ký lục có nội dung được truyền lại, bao gồm tập kích tôi như thế nào, lợi dụng rêu sống áp chế trào y, trừ cái này ra những thông tin khác giá trị không cao, chỉ biết người liên hệ hắn tới từ đế đô, nhưng không rõ ràng lắm là thế lực nào ở đế đô."
"Lúc trước khi liên hệ đế đô thì ở đó đã phân liệt, giữa là một khối lớn, chung quanh là các loại thế lực khác chiếm cứ, tình huống rất phức tạp, các người đi đến đó phải chú ý an toàn."
Lại là đế đô.
Thích Miên tâm tình trầm trọng. Đến bây giờ đã có bao nhiêu chuyện đều liên lụy đến đế đô bên kia, một cái là mẹ Giang Hành Chu Hình Y Vân, một cái là nữ thần của Bành Lăng Tân Kim Mộng, hiện giờ lại là vụ Viên Minh Quyền, không biết ba sự kiện này có phải đến từ cùng thế lực hay không.
Người bên kia động tác thật mau, hiểu biết dị chủng không thua gì Thích Miên, hơn nữa rõ ràng luôn theo dõi Chu ca, bởi vì lúc ở Lĩnh Nam, phần báo cáo thực nghiệm về Hình Y Vân cùng con quạ đen dị chủng kia đều hiển nhiên là khiêu khích.
Thích Miên gật đầu nói tạ: "Tôi biết rồi, cảm ơn. Căn cứ Trường Nam không thể trở thành một nơi cô lập, liên minh căn cứ phương nam nên lập càng sớm càng tốt."
Đời này không giống đời trước, đời trước khi cô trở lại Trường Nam đã là một năm sau, tổ kiến quân đội thêm một năm nữa, căn cứ Phương Nam liên hợp là sau khi đó.
Đời này lại giống như nhấn nút bấm nhanh, khi đến đây căn cứ Trường Nam cơ bản đã ổn định, liên hợp tự nhiên có thể bắt đầu bắt tay vào làm.
Tề Lân đáp ứng: "Cô yên tâm, nếu cuối cùng căn cứ đế đô sụp đổ, các người như cũ có thể trở lại căn cứ Trường Nam. Trong vòng một năm, căn cứ Trường Nam sẽ trở thành trung tâm của quốc gia."
Có hứa hẹn của Tề Lân, Thích Miên nhẹ nhõm hẳn, đang muốn xoay người đi tìm Giang Hành Chu, Tề Lân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, trước Giang Hành Chu, cô có người bạn trai nào khác không?"
Thích Miên ngẩn ra, lập tức nghĩ đến người câm nhỏ, trong miệng Giang Hành Chu anh ấy vẫn luôn là người "bạn trai cũ" mà cô nhớ mãi không quên, nhưng đó đã là chuyện đời trước.
Thích Miên lắc đầu: "Không có, chỉ có Chu ca."
Tề Lân cũng nhớ rõ, lúc trước ở Quan Châu, anh để ý tới Thích Miên nên cố ý hỏi thăm bạn cùng phòng của cô là Từ Bạch Diễm, Thích Miên xác thật chưa từng có người yêu.
Do vậy, Tề Lân hiểu ra, quả nhiên là mấy người lưu vong từ phương bắc muốn kiếm tiền nên cố ý bịa đặt: "Có lẽ có người nghe qua tiếng tăm của cô nên muốn mượn cớ làm quen, bịa ra một người bạn trai. Tôi vốn dĩ cũng không tin, mà nghe bọn họ nói quá chắc chắn nên mới đến hỏi một chút."
Thích Miên ha ha cười, loại người này đời trước cô cũng gặp qua, bị quân đội dị năng giả đi theo cô đánh một trận thì không ai còn dám hó hé, nhưng cũng tò mò hỏi: "Lần này lại tạo ra bộ dáng gì, có phải thật phong thần tuấn lãng, như tiên hạ phàm, chỉ một quyền là tiêu diệt được dị chủng cấp mười?"
Tề Lân buồn cười: "Vừa vặn tương phản, chẳng những không có dị năng, lại là một người câm. Người lưu vong từ phía bắc nói anh ta bị đế đô bắt đi rồi, trước khi bắt đi còn dùng một tinh hạch cấp hai nhờ họ nhắn tới Trường Nam, cho nên tin tức mới tới chỗ tôi ở đây."