Tòa thành dị chủng này cách Yến Tân và đế đô đều không xa. Bụi gai mở đường, xe hơi chạy nhanh giữa đường lộ rộng lớn.
+
Lương Tiêu mang mũ giáp thần sắc bất an: "Phòng thí nghiệm đại học Yến Tân đã bị nổ, chúng ta không còn số liệu thực nghiệm."
Làm nghiên cứu khoa học đau lòng nhất là chuyện này, muốn trùng kiến một phòng thí nghiệm thật khó khăn, không thua gì trùng kiến một thành phố cỡ trung.
Thích Miên: "Người còn, chính là hy vọng."
Tay Thích Miên thò ra ngoài cửa sổ, cô suy tư: "Đuổi giết giáo sư Lương và muốn cứu giáo sư là hai đám người, nếu vừa rồi chết ở thành phố dị chủng là muốn giết giáo sư, vậy người muốn cứu bà sẽ đi nơi nào?"
Trước khi xuất phát từ Trường Nam, Tề Lân đã liên hệ với Yến Tân và đế đô, bên kia xác nhận hứa hẹn sẽ bảo hộ Lương Tiêu, nhưng mà hiện giờ căn cứ Yến Tân bị phá hủy, vậy bên đế đô tới cứu bà có biến hóa gì không? Người lúc ban đầu còn có thể tin tưởng sao?
"Đáng tiếc chúng ta không có dị năng giả hệ tinh thần ở đây, bằng không ít nhất có thể hiểu biết chút tình huống ở đế đô." Thích Miên nhìn ngoài cửa sổ.
Từ khi tín hiệu điện tử bị hỗn loạn, chỉ có dị năng giả hệ tinh thần có thể truyền tin qua khoảng cách xa, chẳng sợ như dị năng tọa độ như Tào Thành Nghiệp, nếu không có dị năng hệ tinh thần chủ động truyền cũng không thể chủ động tiếp thu các loại tính hiệu truyền đến.
Trong đầu Thích Miên bỗng nhiên hiện lên một cảm giác mơ hồ.
Tín hiệu khoảng cách dài... từng bước truyền...
Hai ý này xoay chuyển vòng vòng trong đầu, cô có cảm giác mơ hồ gì đó lướt qua nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được thông suốt.
Dưa Dưa nằm trên tóc Thích Miên đột nhiên kêu lên, cái đuôi nhỏ uốn éo, đầu hướng tới phía sau xe. Thích Miên từ kính chiếu hậu nhìn thấy cái đuôi nó không ngừng đong đưa, cô sờ sờ đầu nó: "Làm sao vậy?"
Cơ hồ cùng lúc đó, gà đen trong lòng ngực Nút cũng vẫy cánh nhảy dựng lên, bay tán loạn trong xe, lông gà đen bay loạn lên.
Lương Tiêu bị con gà bay làm vô cùng chật vật: "Đây là ý gì?"
"Có người đuổi tới!" Thích Miên hô to, "Nắm chặt!"
Lương Tiêu và Nút ở ghế sau nắm chặt lấy tay vịn, cơ thể như bị sức ép ép chặt, chiếc xe bọc theo dây leo đen chạy như bão táp trên quốc lộ.
Bụi gai đen dựng thành mặt tường phía sau, đột nhiên mấy tiếng vang lớn nổ tung, mười mấy mũi tên lửa xuyên qua tường gai, nổ tung trên bầu trời.
"U rống!" Phía sau truyền đến tiếng cuồng hô hưng phấn.
Sóng xung kích thật lớn mãnh chấn đến chiếc xe nhỏ yếu ớt, đầu Lương Tiêu bị đụng vào cửa xe, cửa bị mở tung, nửa thân mình bà như muốn lọt ra ngoài, cửa xe sắc bén cơ hồ đâm vào mặt, bị mũ sắt chặn lại.
Nút dùng sức giữ chặt Lương Tiêu, với sự trợ giúp của dây leo kéo bà trở lại.
Thích Miên nhìn vào kính chiếu hậu, khi thấy người đàn ông đứng thò đầu khỏi xe việt dã, đồng tử cô co chặt lại.
Thì ra là hắn!
Lúc trước ở căn cứ Lĩnh Nam họ đuổi giết Lý Dân Quý, Lý Dân Quý đã dùng dị chủng mẫu hoàng làm phu hóa con gái mình Lý Tâm Tâm, dưỡng con bé thành dị chủng vương, cô vốn dĩ muốn giết ngay Lý Tâm Tâm ngay lúc dị chủng vương mới sinh, lại bị một người đàn ông mặc đồ thể dục hip-hop chặn lại, cuối cùng hắn đã cứu Lý Tâm Tâm đi bằng trực thăng!
Hắn thậm chí quăng một ống thuốc gì đó cho Lý Dân Quý, làm Lý Dân Quý mất khống chế, đấu với Giang Hành Chu rồi cùng nhau bị rơi xuống khe núi, Giang Hành Chu nuốt lầm tinh hạch của Lý Dân Quý từ đó kích phát ra dị năng hệ mộc bụi gai đen.
Nếu là hắn? Nếu là hắn, vậy rốt cuộc là hướng về phía Lương Tiêu, hay là hướng về phía bọn họ mà tới?
"Chu ca! Ngăn lại bọn họ!"
Bụi gai đen một lần nữa sinh trưởng, gã tóc húi cua hiển nhiên không nghĩ tới bụi gai vừa bị bắn thủng lại có thể trùng kiến trong thời gian ngắn như vậy, hắn mắng một tiếng, còn định giơ ống phóng hỏa tiễn lên, không nghĩ tới bụi gai lần này không phải làm thành tường dùng để ngăn trở mà trực tiếp hướng về phía bọn chúng, treo cổ tài xế hai chiếc xe, xe bị mất khống chế văng ra khỏi quốc lộ, đập vào núi đá bên đường vỡ nát.
Tóc húi cua lập tức ném súng phóng hỏa tiễn xuống, mở ra lưỡi dao gió đối kháng với bụi gai đen, vừa chạm tới bụi gai, lưỡi dao bị tiêu mất ngay lập tức.
Tài xế bên người hắn kêu lên sợ hãi: "Trần ca! Không được, tốc độ họ quá nhanh! Mấy anh em phía sau cũng theo không kịp!"
Chiếc xe nhỏ phía trước giống như bay theo gió, bay bay càng lúc càng xa.
Bọn họ thì ngược lại, dưới tác dụng của dị năng trọng lực, chẳng sợ xe việt dã tính năng cực kỳ ưu việt cũng bị áp chế không thể tiến lên chút nào, tóc húi cua quay đầu nhìn lại, hai chiếc xe bị đóng đinh giữa đám bụi gai, người trên xe bị bụi gai đâm thủng thành cái sàng.
Hắn thầm mắng một tiếng: "Vẫn khó làm như vậy!"
"Tâm Tâm." Hắn sờ sờ cô bé, "Nghĩ cách làm cho họ dừng lại!"
Lý Tâm Tâm cầm theo gấu bông, chậm rãi đứng lên. Đồng tử màu kim loại xoay tròn, tóc bay bay trong gió.
Rừng cây dọc quốc lộ bỗng nhiên lay động rung chuyển.
Thích Miên ngồi trong chiếc xe nhỏ nhìn ra bên ngoài, thấy từ trong rừng cây bò ra vô số dị chủng động thực vật, thây ma, dọc theo vách núi leo lên trên.
Xe nhỏ điên cuồng trôi đi, tránh ra từng con lại từng con dị chủng bổ nhào tới.
Lương Tiêu là người thường, thân thể của bà hoàn toàn không theo nổi mấy người Thích Miên, chỉ trong chốc lát đã bị choáng váng ngất đi, Nút không thể không đè bà xuống miễn cho bà bị bay đi, cô dùng dây leo trói bà lại trong xe.
Cô gái quay đầu lại véo con gà, gập nó lại, cố gắng bò lên trên đỉnh xe giữa đám cuồng phong, gà đen bành trướng thành một quả cầu đen thật to, Nút giơ cầu lên ném mạnh về phía trước.
Quả cầu đen ở xa xa mở thành một con đường tối đen, Nút kêu to: "Lái xe vào!"
Thích Miên dẫm lên chân ga, vọt vào trong, trước mặt đen nhánh lại lần nữa trở thành trống trải, bọn họ đã xuyên qua vài khúc quanh trên đoạn đèo, xuyên vào giữa rừng.
Dị chủng bị triệu hoán rời đi nên trong rừng cây có vẻ trống không. Nút nhân cơ hội này chạy tới bế trái cầu đen lên, gập lại, biến nó thành một màng mỏng trong suốt, trùm lên toàn bộ xe.
Có dị chủng còn muốn bò đi hướng quốc lộ lập tức đi xuyên qua thân thể bọn họ, giống như họ không hề tồn tại.
Đám dị chủng đã tụ tập đến quốc lộ bị mất đi mục tiêu, đứng tại chỗ đảo quanh, mờ mịt vô thố.
Nút thở dồn dập, tay ấn ấn ngực, sắc mặt trắng bệch, ngồi dưới đất thở dốc.
Thích Miên bế cô lên, cho Nút uống nước và hấp thụ tinh hạch. Giang Hành Chu đi đến bên cạnh màng mỏng, trong đầu lập lòe sáng lên hình ảnh vừa rồi lọt vào đường hầm đen kia, anh như muốn nghẹt thở.
Thích Miên nhận ra được Giang Hành Chu không đúng: "Chu ca làm sao vậy?"
Giang Hành Chu lắc đầu, chính anh cũng không rõ nguyên do.
Nút đã tỉnh lại một chút, cô chạy lộc cộc đến bên người Lương Tiêu, thấy mũ giáp đã bị vỡ ra một miếng nhưng cũng may còn khá hoàn chỉnh, cô nhẹ nhàng thở ra.
"Bà ấy, chỉ có năm phút." Nút khẩn trương gõ gõ màng mỏng, Thích Miên mơ hồ nghe được tiếng con gà khụt khịt, ủy khuất phun ra một cuộn băng keo.
Nút kéo băng keo ra, dán dán lên chỗ thủng: "Người thường không thể ở lâu trong không gian này, ở đây lâu sẽ biến thành tro đen."
Trong đầu Giang Hành Chu lóe lên một hình ảnh mơ hồ, tựa như một giấc mộng lúc anh còn nhỏ, khi đó mẹ bị bệnh tâm thần nên đã nhập viện, anh và ông nội già ở cùng một chỗ, anh mơ thấy cha ngồi trước giường, dùng bàn tay to thật nhẹ nhàng vuốt đầu anh.
Đó là hình ảnh duy nhất anh nhớ được.
Thích Miên nhìn về phía quốc lộ, nơi đó chất đầy dị chủng, tóc húi cua ôm Lý Tâm Tâm đi tới tới lui lui, bạo nộ vì mất đi tung tích bọn họ.
Lương Tiêu không thể ở trong không gian này quá năm phút, nhưng bà mà ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay.
Thích Miên trầm giọng: "Chúng ta thì sao? Chúng ta có thể ở trong đây được bao lâu?"
Nút ngẩn ra, cắn móng tay suy nghĩ một chút: "Rác rưởi, nhiều nhất có thể mười ba năm. Các người có lẽ bảy tiếng, bằng không cũng sẽ biến thành tro."
Thích Miên rút đao ra: "Vậy là đủ rồi."
Cô bảo Giang Hành Chu bọc Lương Tiêu trùng trùng điệp điệp thành một cái kén, Thích Miên bước nhẹ nhàng một bước, màng mỏng mang theo bốn người nhẹ nhàng bay đến đỉnh một ngọn cây biến dị, Thích Miên treo Lương Tiêu lên.
Xe nhỏ vừa rời khỏi màng lá mỏng bị phát hiện ngay lập tức, dị chủng và thây ma nhanh chóng tụ tập trở lại đến dưới tàng cây, tóc húi cua ôm Lý Tâm Tâm, mang theo mấy người còn lại lao tới.
"Lý Tâm Tâm dù sao vẫn là bản còn nhỏ của dị chủng vương, nó có thể khống chế đồng thời không quá mười con dị chủng cấp cao, hơn nữa vì an toàn nó chỉ triệu hoán một con cấp bốn." Giờ phút này bọn dị chủng đang lấy tư thái thần phục xúm lại xung quanh đám kia.
Đời trước con dị chủng vương bởi vì tuổi nhỏ, còn yếu, cho nên bị liên hợp căn cứ Phương Nam treo cổ, còn xa mới nguy hiểm bằng dị chủng vương Giang Hành Chu.
"Nếu trốn không xong, vậy giết!"
Thích Miên quát một tiếng chói tai, lá mỏng thu hồi, thân hình cô rơi thẳng xuống!
Toàn bộ dị chủng đồng loạt ngẩng đầu nhìn phía trên, thét chói tai, Lý Tâm Tâm ngẩng đầu há miệng phát ra tiếng rít dài, tinh thần bàng bạc công kích điên cuồng dũng mãnh, Thích Miên sắp vào tới giữa đám công kích, Nút ném ra quả cầu đen, Thích Miên rơi vào giữa quả cầu, biến mất.
Tóc húi cua sắc mặt biến đổi, hô to: "Người đâu?!"
Quả cầu đen mở ra, Thích Miên từ trong cầu nhảy ra, trúc đao đâm thủng một con dị chủng cấp ba, quay qua lại chém đầu một con dị chủng cấp ba khác ở bên cạnh, một giây sau dây leo từ trong cầu đen vọt tới kéo cô trở về, Thích Miên lần thứ hai biến mất.
"Con mẹ nó!" Tóc húi cua tức giận mắng, "Toàn bộ dị năng triển khai, không để nó đến gần!"
Đủ các màu dị năng nổ tung, cuồng phong, hỏa và điện, cây cối và đất đá bốc lên, điên cuồng xoay tròn.
Cầu đen lại xuất hiện giữa đám dị năng đó, lần này là bụi gai nhọn trong nháy mắt đâm thủng hàm dưới hai người, lúc dây thu lại còn đào đi trái tim của người thứ ba.
Bụi gai bị lưỡi dao gió chặt đứt nhưng đã không còn kịp, hai cái đầu và một quả tim còn đập rơi trên mặt đất, tóc húi cua tức giận đến cực điểm, đột nhiên nhảy dựng lên, nương theo cơn gió bay về phía trước, trong tay ngưng tụ ra lưỡi dao gió, chộp tới chỗ Nút: "Không giết bọn họ được thì giết mày trước!"
Trước người Nút đột nhiên xuất hiện một quả cầu đen, Thích Miên nhảy từ trong ra, trúc đao chém xuống lưỡi dao gió.
Tóc húi cua lập tức cảm giác được một loại áp chế không tả nổi, thân thể không chịu hắn khống chế mà ngã xuống, Thích Miên đối diện với hắn thật gần, yết hầu người đàn ông trong chớp mắt như bị bóp lại, thân thể hắn bị ép vào giữa mặt đất, tạo thành một cái hố to.
"Muốn đụng tới người của tao?" Thích Miên cười lạnh, "Nằm mơ!"
Trúc đao lần thứ hai ép xuống, ngọn gió từ trong tay tóc húi cua làm người khác sợ hãi, tạo ra một cơn lốc xoáy thật lớn, thế mà không thể mảy may đụng tới Thích Miên!
Tóc húi cua hoảng sợ kêu thảm thiết: "Tâm Tâm! Giết nó!"