Nói xong, Mặc Trần dùng sức rút chuôi kiếm ra, chỉ nghe 'Xoẹt' một tiếng, chuôi kiếm tuyết trắng ở trong gió lớn 'Chi chi' rung động.
Tư thế của Mặc Trần hòan toàn chính là muốn đánh một trận với con rắn màu xanh.
Con mắt xanh biếc của con rắn màu xanh, ảnh ngược miêu tả động tác cầm trường kiếm trong tay của Mặc Trần, chỉ thấy ánh mắt nó lạnh lẽo, trong nháy mắt, thân mình nó chỉ là hơi động một chút, cái đầu thật lớn đã chặn ngay trước mặt Mặc Trần.
Nội tâm của Mặc Trần cất giấu mạnh mẽ sợ hãi, mặt ngoài giả bộ bình tĩnh, hai mắt vẫn lạnh như băng, tay to cầm trường kiếm trong tay dùng sức vung lên, dồn sức chém về phía con rắn màu xanh kia.
Con rắn màu xanh phản ứng phản ứng rất nhanh, chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi tư thế. Giờ phút này, nó cách Mặc Trần hơi xa một chút, hai mắt xanh biếc, giống như pha lẫn cảm xúc khác thường.
Ngay tại lúc Mặc Trần chuẩn bị tập kích con rắn màu xanh thì, chỉ thấy thân mình con rắn màu xanh khẽ cong, cái đầu thật lớn chọc chọc về phía Kiều Vô Song đang mơ mơ màng màng, mắt đẹp tràn ngập sương mù của Kiều Vô Song nhìn về phía con rắn khổng lồ.
Do con rắn màu xanh ngăn cản, cô dừng lại động tác chơi đùa thanh đao sắc bén. Con rắn màu xanh cuối cùng là ngăn cản hành động tiếp tục cầm 'Phá Hồn đao' xoay vòng vòng của Kiều Vô Song.
Theo động tác dừng lại của nàng, không lâu sau, gió lốc điên cuồng kia, bỗng dừng lại.
Mặc Trần không nhịn được quay đầu nhìn lại, quân đội trùng trùng điệp điệp của Bắc quốc bọn họ, ở lúc bị gió lốc do con người tạo ra tập kích, cả quân đội bị thổi đến không có sức sống.
Toàn bộ binh lính, đều lảo đảo té trên mặt đất, cờ tung bay bị thổi thật xa...
Mặc Trần nhìn lại phía Bắc Minh Liên Thành...
Mặt Bắc Minh Liên Thành lạnh như băng nhìn về phía bọn họ, lông tóc không tổn hao gì.
Hoàn hảo, xe ngựa phồn hoa kia dùng vật liệu cao cấp nhất chế tạo, cho nên ở gió lốc tập kích, xe ngựa cũng không bị thương hại gì, nhưng tâm tình của con ngựa giống như có chút dao động.
Bắc Minh Liên Thành đi qua phía Kiều Vô Song, giọng trầm thấp chậm rãi nói: “Không muốn nói cho bổn vương, trận gió lốc này thật sự do thanh đao sắc bén trong tay ngươi tạo ra.”
Đi tới mới phát hiện, hóa ra nữ tử kỳ quái này, dung mạo lại tuyệt sắc như vậy.
Một bộ đồ bó đỏ thẫm, vải dệt trên người làm lộ ra dáng người mê người của nàng, quần dưới chân nhẹ bay, làm cả người nàng có vẻ phiêu dật giống như tiên.
Trên dung mạo tuyệt sắc, một đôi mắt đẹp hại người, giống như mang theo một tầng sương mù, ngay cả như vậy, vẫn xinh đẹp như cũ khiến Bắc Minh Liên Thành không nhịn được động tâm...
Đáy mắt Bắc Minh Liên Thành thoáng hiện ra vẻ kinh diễm, khí thế vốn lạnh như băng, bỗng trở nên hoàn toàn không có.
Kiều Vô Song ngẩng đầu nhìn lại phía Bắc Minh Liên Thành, mắt đẹp đầu tiên là nghi ngờ một hồi, sau đó, nàng chậm rãi di chuyển nhìn thoáng qua Mặc Trần, rồi lại nhìn thoáng qua quân đội nghiêng ngả đằng sau bọn họ.
Chỉ thấy môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, cười lạnh nói: “Hóa ra anh chính là Bắc Minh Liên Thành.”
Bắc Minh Liên Thành nhíu mày lại, nói : “Ngươi biết bổn vương?”
Kiều Vô Song trả lời thật: “Không biết...”
Môi Bắc Minh Liên Thành run lên.
Môi Kiều Vô Song khẽ nhếch, nói : “Anh dẫn dắt đám binh sĩ này, là dự định tiến vào cứu viện Nam quốc đi.”
“Ngươi...” Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành chợt lóe, hơi nghi nhìn về phía Mặc Trần.
Vẻ mặt Mặc Trần cũng hơi nghi ngờ, vô lực lắc lắc đầu.
Làm sao nàng biết được...
“Thật sự là đáng tiếc...” Kiều Vô Song hình như có vẻ hơi mệt mỏi, nàng đưa tay che miệng, ngáp một cái, con rắn màu xanh bên cạnh giống như cảm ứng được, thân mình hơi nghiêng, liền làm ra một động tác mời nàng “Lên xe“.
Kiều Vô Song thuận nước đẩy thuyền ngồi ở trên lưng con rắn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hơi hơi buồn ngủ.
“Đáng tiếc cái gì.”
Bắc Minh Liên Thành hỏi rõ, ngoại trừ hơi nghi vấn ra, còn có chút nghi ngờ cùng đề phòng.
Kiều Vô Song cố gắng mở mắt đẹp buồn ngủ mơ màng ra, miễn cưỡng nói : “Trận chiến tranh này, trong các người sẽ không có bất kì người nào thắng.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Kiều Vô Song ngồi xếp bằng ở sau con rắn khổng lồ, đã ngủ say.
Bắc Minh liên thành ở kiều vô song ngữ không sợ hãi người bức tranh trung, có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng ngủ say ngồi xếp bằng sau lưng con rắn khổng lồ kia của nàng, thì hơi kinh ngạc, bỗng biến thành loại tính kế nào đó.
Hay là...
Nữ nhân này đang tính toán chuyện gì?
Với lọai hành động quái dị này của nàng, không khó phán đoán nàng có thể triệu hồi thêm rất nhiều con rắn khổng lồ, trong lúc bọn họ đang chiến tranh một sống một chết, thả con rắn khồng lồ ra đánh lén.
Nếu thật sự là như thế, vậy mặc kệ bọn họ cố gắng ra sao, trận chiến này sẽ trở thành một trận chiến khó mà đoán trước được.
Giọng Mặc Trần hạ thấp mấy âm, nói : “Đại vương, còn muốn tiến vào Nam quốc cứu viện hay không?”
Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành chợt lóe, nói : “Đi.”
Dưới mệnh lệnh của Bắc Minh Liên Thành, quân đội Bắc quốc bị gió lốc thổi đến đong đưa trái phải, nhanh chóng chỉnh đốn ngay ngắn, bọn họ rất nhanh xếp thành hai đội người ngựa, tâm tình mọi người nặng nề đi theo một con rắn xanh khổng lồ, chậm rãi tới gần cửa thành Nam quốc... _P.ANH_HOANG_DDLQD_
Bắc Minh Liên Thành nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Vô Song, là ngông cuồng tự đại không ai bằng, hắn cho rằng, loại nữ tử nói năng thận trọng như nàng, tuyệt đối sẽ không lo cho một người dân thường.
Nhưng, lúc nàng nói câu 'Dân chúng không phải quân cờ để các người lợi dụng' kia thì hắn bỗng có một ý tưởng...
Nếu để cho nàng lên làm nữ vương, thế giới này có thể ở dưới sự thống trị của nàng trở nên hòa bình hay không? !
Nhưng, ý nghĩ này cũng chỉ duy trì vài giây mà thôi, đã bị Bắc Minh Liên Thành loại bỏ.
Dù sao từ trước tới nay, chưa từng có bất kỳ một nữ nhân nào có khả năng trở thành hoàng đế, Kiều Vô Song nàng có lẽ có khí chất cao cao tại thượng, nhưng cũng chưa chắc có thể thống nhất thiên hạ.
Nghĩ như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Liên Thành bỗng nở nụ cười, tiếng cười của hắn đưa tới cái nhìn chăm chú của Kiều Vô Song, nhưng, nàng cũng không để ý quá nhiều.
“Tôi mặc kệ anh hiện tại đang suy nghĩ gì...” trong đôi mắt lạnh như băng của Kiều Vô Song thoáng hiện ra ánh sáng lạnh, lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi sẽ chấm dứt tất cả chuyện này.”
Chấm dứt tất cả chuyện này?
Bắc Minh Liên Thành hơi nghi hoặc nhìn phía Kiều Vô Song, nói : “Hay là, tối nay ngươi muốn ra trận?”
Nàng kia muốn nhằm vào sẽ là nước nào đây?
Đúng vậy, đêm nay nàng quả thật muốn thu dọn sạch sẽ tràng diện hỗn loạn này.
Bởi vì...
Nếu đêm nay không làm rõ ràng chuyện này, ước định ba ngày của nàng và Hoàn Nhan Tuyệt Thế, sẽ có chậm trễ.
Chẳng biết tại sao, từ sau lúc nàng cầm thanh 'Phá Hồn đao' này, nàng hư ảo mơ thấy giống như bản thân thực sự đã trải qua.
Nàng vô cùng muốn biết nguyên do chuyện này, có lẽ, việc trong mộng kia, đang tiết lộ vướng mắc của nàng và Hoàn Nhan Tuyệt Thế...
Kiều Vô Song thu lại ánh mắt hoài niệm Hoàn Nhan Tuyệt Thế, một đôi mắt đẹp mê người rất nhanh khôi phục thành lạnh nhạt ngày thường, chỉ thấy nàng nhếch môi, cười lạnh nói: “Tôi thế nhưng ngủ cả một ngày, hiện tại tinh thần dồi dào.”
Kiều Vô Song nhìn lại phía Bắc Minh Liên Thành, lông mày anh khí nhíu lại.
“Ngươi...” Bắc Minh Liên Thành hơi kinh ngạc nhìn phía nàng.
Sau đó, hắn giống như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhìn xung quanh.
Quả nhiên, theo thời gian từng chút từng chút một trôi qua, bất kể là binh lính cửa thành Nam quốc, hay là binh lính các nước khác, đều có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Loại chiến tranh yên lặng này càng làm cho người ta cảm thấy lo sợ, bọn lính một mặt vẫn duy trì tâm lý cảnh giác, cùng lúc một mặt lại từ sắc trời dần dần biến đen, mà cố nén mở to mắt.
Nhìn thấy tình cảnh lần này, sắc mặt Bắc Minh Liên Thành bỗng lạnh lùng.
“Ngươi muốn thừa dịp bọn họ tinh thần không tốt đánh lén.”
Ánh mắt Kiều Vô Song hơi khinh bỉ liếc Bắc Minh Liên Thành một cái, nói : “Tôi chưa bao giờ cần đánh lén.”
Nói xong, miệng nàng khẽ nhếch, bỗng nhảy từ trên lưng con rắn xuống nói, nói : “Nói khó nghe chút, đây chẳng qua là thừa dịp hư mà vào.”
Bắc Minh Liên Thành nhìn thấy nàng nhảy xuống từ trên lưng con rắn, giống như cảm ứng được nàng muốn làm chuyện gì, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, vội vàng phối hợp nói : “Đợi một chút...”
Nhưng, Kiều Vô Song làm sao nghe lời của hắn chứ?
Chỉ thấy Kiều Vô Song đứng ở bên cạnh con rắn xanh khổng lồ, ngưng tụ thần lực, nhắm chặt hai mắt, hai tay tạo thành chữ thập, miệng bắt đầu nói thầm một câu chú ngữ nghe không hiểu, theo tiếng chú ngữ càng ngày càng dài của nàng, cả mặt đất lại theo đó nổi lên biến hóa.
Đám binh lính cố nén buồn ngủ, có người bỗng hoảng sợ kêu lên: “Trời ạ, rắn, là rắn...”
“Mẹ nó, rắn lớn như vậy, từ đâu tới đây.”
“Không tốt, những con rắn này che kín vùng gần thành Nam quốc, hay đây là kế đùa giết của Tử Mặc Hàn?”
Từng tiếng kinh hô, khiến toàn bộ đám binh lính đang buồn ngủ tỉnh táo lại.
Bọn họ ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên, một đám rắn lớn không biết chui ra từ chỗ nào, đang trơn tuột bò trên mặt đất, thậm chí có con rắn bắt đầu bò tới trên thân người.
Có người thẹn quá hoá giận nói : “Mẹ nó, trong tay lão tử có đao, nhìn lão tử làm thịt đám súc sinh các ngươi.”
Chỉ thấy người nọ vừa dứt lời, hắn liền cầm đại đao trong tay, đưa tới một con rắn bên cạnh chân, một đao chém thành hai mảnh.
Nhất thời, trong không khí tự nhiên pha lẫn mùi máu tanh, mùi máu tanh ấy khiến bầy rắn càng trở nên phát điên.
Chúng nó phun nọc, ánh mắt xanh biếc lạnh thấu xương, trong nháy mắt, binh lính vừa mới chém chết con rắn kia, bị một con rắn khổng lồ đằng sau nuốt một phát đi xuống.
Mọi người ở đây thấy cảnh này, rối rít hoảng sợ phát ra tiếng kinh hô, có một số người không chịu được buông vũ khí trong tay xuống, bước chân lảo đảo co quắp ở trên mặt đất ——