Khi quán ăn Phương Gia lâm vào khủng hoảng, những người trong huyện còn chèn ép họ. Điều này khiến Tào Hổ có chút khoái chí, mặc dù y biết là mình đang cười trên nỗi đau của người khác là không đúng lắm nhưng vẫn không nén nổi niềm vui sướng, dường như chỉ cần có thể thấy Phương Minh Viễn kinh ngạc, trong lòng hết sức vui sướng. Chỉ có điều y vui sướng không bao lâu thì có thông tin Phương gia tố cáo Phó chủ tịch huyện Thành Công với tân Chủ tịch huyện.
Tiếp đến. Cũng phải xác minh những thông tin đó đều không phải là tin đồn vô căn cứ, mấy người Tôn khoa trưởng thường hay lui tới quán ăn Phương gia y như con chó dữ, bỗng dưng không thấy bóng dáng đâu. Còn phó trưởng trấn Thành Công đột nhiên trở nên khiên tốn. Theo thông tin từ lãnh đạo nhà máy, sẽ có khả năng điều chỉnh lãnh đạo thị trấn.
Cha của y ngẫu nhiên có lần cảm thán về chuyện của Phương Minh Viễn, nên Tào Hổ biết rõ, Phương gia lần này sẽ vượt qua được, có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, hơn nữa còn kết giao quan hệ với tân chủ tịch huyện Lý Đông Tinh. Lý Đông Tinh còn chính miệng mời Phương gia mở quán ăn ở trên huyện. Điều này chính tai phó xưởng trưởng Lỗ nghe được.
Tào Hổ trong lòng không kiềm được khi nhìn trong toàn bộ học sinh của trường trung học nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, Tào Hổ vẫn nghĩ hai đóa hoa bên cạnh Phương Minh Viễn còn rất hấp dẫn người khác. Nếu như Phương gia suy bại chẳng phải là y sẽ có cơ hội tốt sao.
Thứ hai đến trường học, Tào Hổ biết một tin mà làm cho y cảm thấy rất buồn, không những Phương Minh Viễn không đi học mà Lưu Dũng cũng vậy, khi tan học về y còn biết là Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng không đến trường, trong trường đồn rằng họ đều đã đi Phụng Nguyên, bởi vì Phương Minh Viễn lúc đó đã ở Phụng Nguyên. Tào Hổ tức giận, nghĩ rằng Phương Minh Viễn như vậy sẽ có cơ hội tốt để chiếm được lòng cũng như thể xác của người đẹp.
Ngày thứ năm khi Phương Minh Viễn bốn người họ bỗng nhiên lên lớp, không thể nghi ngờ chứng minh lời đồn đại là chuẩn xác. Tào Hổ cả ngày đó nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt tức giận, khiến Minh Viễn cũng thấy khó hiểu. Tuy nhiên điều khiến y thấy vui chính là theo hành động của Triệu Nhã và Phùng Thiện thì giữa ba người họ dường như không có phát sinh quan hệ gì, Tào Hổ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần hai con dê nhỏ này không bị con sói lớn ăn thịt, thì y sẽ vẫn còn cơ hội.
Người khiến Tào Hổ buồn bực chính là Quách Lượng - Quách đại đầu. Quách Lượng ban đầu cứ nghĩ có sự giúp đỡ của phó chủ tịch huyện thì việc có được quán ăn Phương gia là dễ như trở bàn tay rồi, nhưng thật không ngờ, chỉ trong nháy mắt thay đổi bất ngờ. Phương gia lại chiếm được cảm tình của tân chủ tịch huyện, chẳng những thế ông ta còn tử mở miệng nói muốn mời mở quán ngay ở trung tâm huyện, còn phó trưởng trấn Thành Công sắp bị đưa vào Cục cảnh sát.
Quách Lượng Quách đại đầu làm bậy không thành lại còn hại đến thân. Y đã đầu tư không ít cho phó trưởng trấn Thành Công, nhưng cũng không giúp gì được y. Phó trưởng trấn Thành chính là muốn quay lại cắn y, sự việc này có thể nói là không có đường mà quanh co, muốn dựa vào việc này mà đánh ngược lại được vào Quách đại đầu, đó là truyện nghìn lẻ một đêm, chỉ tiếc mấy năm qua y đã bỏ nhiều tiền vào Phó trưởng trấn Thành.
Chỉ có lần này chuyện với Phương gia, Quách Lượng đúng là gặp hạn, trước tiên y trở thành trò cười cho mọi người ở huyện, nhưng y cũng hiểu rằng là tạm thời không nên gây thêm mâu thuẫn gì với Phương gia, tân Chủ tịch huyện vừa mới nhậm chức, ba ngọn lửa kia còn không đốt thì dại gì chuốc lấy phiền toái vào thân. Sau này nhất định sẽ có cơ hội tốt.
Phụng Nguyên đầu tháng thời tiết bỗng trở nên nóng, nhất là buổi trưa, nóng đến mức ăn còn không nổi.
Mã Vĩnh Phúc đứng trước cửa sổ văn phòng mình nhìn xuống cửa Ủy ban, ban sáng ông ta nhận được điện thoại của Phương Minh Viễn. Ông ta tất nhiên vẫn nhớ rõ cậu thiếu niên ấy, hắn chính là nhân vật mấu chốt có quan hệ với Tô Hoán Đông của Tô gia. Nửa tháng sau khi vợ chồng Quách thị rời khỏi Phụng Nguyên, ông ta vẫn chờ tin từ Phương Minh Viễn.
Mã Vĩnh Phúc thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người hiện ra tại cửa Ủy ban nhân dân tỉnh, tim bỗng đập thình thịch.
Không lâu sau đó, có tiếng gõ cửa văn phòng ông ta.
- Mời vào!
Mã Vĩnh Phúc trầm giọng nói. Ngoài cửa chính là Phương Minh Viễn và Phương Bân.
- Ồ, không phải là đồng chí Phương Bân và Tiểu Viễn đây sao? Mời hai người ngồi!
Mã Vĩnh Phúc tươi cười đón tiếp, rót nước mời trà, rồi mới ngồi xuống.
- Tôi đã đợi hai người hơn nửa tháng nay rồi, thế nào rồi? Mọi người đã bàn bạc chưa?
Mã Vĩnh Phúc cười hỏi thăm.
- Chủ nhiệm Mã, chúng tôi đều đã bàn bạc kĩ rồi, lần này tới đây là muốn báo cáo với ông xem ủy ban có thể đồng ý hay không…
Phương Bân có một chút không tự nhiên, ở trong trụ sở của Ủy ban nhân dân, khiến anh ta cảm thấy toàn thân run run.
- Đồng chí Phương Bân, chỉ cần yêu cầu của các đồng chí hợp lý, kể cả làm tương đương với trưởng phòng của Ủy ban nhân dân tỉnh thì tuyệt không vấn đề gì.
Mã Vĩnh Phúc vỗ vỗ vào ngực nói.
Thật ra Phương Minh Viễn lần này làm rất tốt, đầu tiên là cứu được tiểu công chúa của Quách gia, tiếp đó đem năm triệu mà Quách gia cảm tạ hắn biếu cho đồn cảnh sát, thành lập một quỹ trợ cấp chuyên môn chống tội phạm buôn bán người, sau đó lại thúc đẩy Quách gia đầu tư một dự án ở tiỉnh Tần Tây. Với ba việc như thế thì đó chính là thành tích của hắn. Nếu như nói Phương Minh Viễn đang trong cơ cấu thì dựa vào những thành tích này thì đủ để cho hắn từ một cán bộ trong cơ quan lên quyền trưởng cơ quan.
Nếu so sánh giữa các cơ quan, thì cấp Cục phó cũng có thể chứ không phải không. Đáng tiếc là Phương Minh Viễn còn quá trẻ tuổi, mà nhà họ Phương lại không có ai trong quan trường, lãnh đạo ủy ban lúc này có ý muốn bù đắp lại cho Phương gia, nhưng trong lúc nhất thời không làm thế nào được. Vì thế việc Phương gia nhập hộ khẩu Phụng Nguyên, và phân công công tác tự nhiên là Ủy ban sẽ bật đèn xanh cho qua.
- Bác Mã, nếu hai cô và chú Út cháu bây giờ kết hôn thì có thể đăng kí hộ khẩu cho dượng và thím được không? Chứ không thể đến lúc đó lại tách họ ra được.
Phương Minh Viễn hỏi
- Đương nhiên rồi, chỉ cần mọi người xác định như vậy, ừ như vậy đi, mọi người chỉ cần có giấy chứng nhận kết hôn, chúng tôi nhất trí đưa tất cả người nhà Phương gia nhập hộ khẩu vào Phụng Nguyên, tất nhiên sẽ không thiếu ba người này.
Kế tiếp, Phương Bân đem tình hình cụ thể của Phương gia báo cáo với Mã Vĩnh Phúc. Mã chủ nhiệm lấy giấy bút, viết ra một cách cẩn thận các vị trí mà Phương gia có nguyện vọng.
- Ừ, theo tôi, cơ bản là không có vấn đề gì, tôi nghĩ chắc sau một tuần thì sẽ có kết quả.
Mã Vĩnh Phúc nhìn một lượt bản ghi, trầm trồ khen người Phương gia thật phúc hậu. Tổng cộng là người, người chỉ cần đăng kí hộ tịch, không cần phải sắp xếp công việc, người còn lại thì hy vọng có thể căn cứ vào năng lực bố trí công việc công tác trong các cơ quan của chính phủ, không đề xuất yêu cầu gì quá mức.
Mã Vĩnh Phúc phải cân nhắc kỹ càng, quyết định không vội vàng trình lên cấp trên, để chiều xem lại xem có thể sắp xếp cho họ như thế nào cho tốt nhất. Nếu được thì tốt nhất nên đề bạt họ vào cấp bậc tốt, chứ không thể phân cho một cấp bậc như người mới vào nghề được. Phương gia có công lao như thế, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không thể không phóng khoáng với Phương gia. Nếu sau này chuyện đến tai nhà họ Quách thì không phải sẽ bị người ta chê cười hay sao.
- Bác Mã, lần này chúng cháu tới đây là có việc muốn nhờ bác.
Phương Minh Viễn nói.
- Hả?
Mã Vĩnh Phúc nhìn vào bản ghi trên bàn, rồi nhìn vào hai người họ
- Việc gì thế?
Thì ra Phương Minh Viễn vì muốn mượn tiền mà tới. Phương gia mấy năm trở lại đây, mặc dù kiếm tiền không ít nhưng phần lớn đều bị Phương Minh Viễn đầu tư vào tem khỉ, hiện giờ cũng chưa phải thời cơ ra tay tốt nhất. Mà việc tài chính bên HongKong vẫn đang trong quá trình, gần một tháng nữa mới vào Hoa Hạ được. Vậy mà Phương Bân cố tình muốn mở quán ăn Phương gia tại huyện Bình Xuyên, thành ra Phương gia khá căng về chuyện tiền nong, tuy rằng đã tìm được một địa điểm tốt ở Bình Xuyên nhưng vẫn không đủ tiền để hoạt động.
Vì thế Phương Minh Viễn nghĩ tới việc vay tiền. Để Phương Bân cầm số tem khỉ này lại đây coi như là vật thế chấp đi vay. Đến ngân hàng trong huyện Bình Xuyên gặp nhiều khó khăn nên Phương Minh Viễn không muốn đến đó, thời kì kế hoạch hóa kinh tế cũng khác với thể chế kinh tế truyền thống, ngân hàng cho xí nghiệp vay đều là cho vay tín dụng, là hình thức chủ yếu của hoạt động tín dụng tài chính “chế độ cung cấp”.
Mặc dù vẫn còn tồn tại chuyện chiếm dụng vốn, chuyển vòng vốn chậm, lợi ích kém, tệ đoan, nhưng đó lại là cung cách đương thời, còn sau khi Hoa Hạ cải cách thể chế tài chính thì mới có hình thức cho vay thế chấp, sau khi thành lập bộ luật quy định điều lệ chế độ hoàn thiện mới xây dựng toàn diện hệ thống cho vay thế chấp. Huyện Bình Xuyên năm cơ bản là không có hình thức nghiệp vụ như thế.
Lâm vào bước đường cùng, Phương Bân nghĩ đến chuyện nhờ Lý Đông Tinh, xem liệu rằng có thể “dùng” oai chủ tịch huyện để gây áp lực với ngân hàng để họ cho Phương gia mượn tiền. Nhưng vừa nhắc tới thì bị Phương Minh Viễn cự tuyệt không do dự. Hắn không mấy tín nhiệm đối với Lý Đông Tinh, hơn nữa, việc này đối với Phương Minh Viễn mà nói, rõ ràng là hành vi vi phạm quy định.
Mặc dù thời gian này có thể chiếm ưu thế nhưng xét về lâu dài thì không chừng sẽ là một quả bom chôn chìm gia đình mình. Nếu con đường làm quan của Lý Đông Tinh thuận lợi thì còn được, chứ nếu xảy ra chuyện gì thì Phương gia sẽ bị liên lụy. Chỉ vì hơn mười triệu tệ mà dấn thân mạo hiểm như thế là không đáng.
Phương Minh Viễn cố nhớ lại cũng không nhớ nổi ngân hàng Hoa Hạ sau khi cải cách bắt đầu cho vay là khi nào, nhưng chắc chắn một điều là cách thời gian hiện tại khá lâu. Vì thế y chủ động đi trước, tới lãnh đạo huyện để họ mở rộng tầm mắt cho lãnh đạo ngân hàng, để họ đột phá khỏi khuôn phép tạo nên một loại hình nghiệp vụ mới. Khi lãnh đạo tỉnh đã ra mặt, mà ở vào vị trí đó của họ đã có quyền nhất định rồi, khoản tiền hơn mười triệu ấy đối với họ thì là cái gì?
Hơn nữa Phương gia sau này không tránh khỏi phải quan hệ với ngân hàng, không bằng thừa dịp hiện tại, mối quan hệ với ủy ban vẫn còn tốt đẹp thì nghĩ cách kết bạn với lãnh đạo ngân hàng, để tạo ra một bước đột phá, sau đó sẽ lấy được sự ủng hộ từ huyện cho tới ngân hàng. Làm như thế không phải tốt hơn là phải thông qua Lý Đông Tinh tạo áp lực với ngân hàng sao!
Nghĩ như thế nên hôm nay Phương Minh Viễn xin nghỉ học ở trường, đi cùng Phương Bân
- Như thế à
Mã Vĩnh Phúc lẩm bẩm. Ông ta không hiểu vì sao Phương Minh Viễn không mượn tiền của nhà họ Quách, đừng nói là hơn mười triệu tệ mà là cả tram triệu tệ cũng không làm khó được vợ chồng Quách Thị. Nhưng hiện tại Phương Minh Viễn lại tới tìm ông ta, ông ta cùng với Dương Quân Nghĩa lại chính miệng hứa sẽ đồng ý với Phương Minh Viễn, sẽ tạo điều kiện quan tâm đến việc kinh doanh của nhà họ Phương, như vậy nói thế nào cũng phải giúp, hơn nữa còn phải giúp sao cho trọn vẹn tốt đẹp!
- Thế các cậu muốn mượn tiền của ngân hàng nào?
Mã Vĩnh Phúc cân nhắc nói
- Ngân hàng công thương, tôi không quen biết lắm, nhưng tôi quen phó giám đốc ngân hàng xây dựng và ngân hàng giao thông, tôi có thể nói được.
- Thế thì ngân hàng xây dựng đi, huyện Bình Xuyên hình như không có ngân hàng giao thông.
Phương Bân nói
Năm sau, làm cuộc cải cách tài chính thí điểm, Quốc vụ viện phê duyệt xây dựng ngân hàng Giao thông. Ngày tháng một lần nữa sau khi xây dựng lại, ngân hàng giao thông chính thức buôn bán với bên ngoài, trở thành ngân hàng cổ phần lớn nhất Hoa Hạ do nhà nước sở hữu có hình thức đầu tư buôn bán cổ phần.
Thời điểm năm , ngân hàng giao thông đang trong thời kỳ phát triển, trong đa số các tỉnh trên toàn quốc chỉ có những thành phố, tỉnh trọng điểm mới có điểm giao dịch của ngân hàng giao thông. Huyện Bình Xuyên chỉ là một thị trấn nhỏ, tự nhiên là không có điểm giao dịch của ngân hàng giao thông.
- Cháu hy vọng có thể gặp lãnh đạo của ngân hàng giao thông!
Phương Minh Viễn trả lời hoàn toàn khác Phương Bân.
- Cái này
Mã Vĩnh Phúc nhìn hai người họ, không thể vì mượn mấy trăm tệ mà phải giới thiệu cả hai vị phó giám đốc đi.
- Hay là phiền chủ nhiệm Mã giúp chúng tôi gặp gỡ lãnh đạo của ngân hàng giao thông đi!
Phương Bân cười nói.
Mã Vĩnh Phúc gật đầu, quả nhiên, không ngoài dự liệu của ông ta, người thiếu niên trẻ tuổi này dường như nắm được quyền nói trong Phương gia.
Mã Vĩnh Phúc gọi hai cuộc điện thoại, lại đi ra ngoài mười mấy phút rồi quay lại với cặp tài liệu trong tay, dẫn hai người đi đến ngân hàng giao thông tỉnh Tần Tây...