Gác điện thoại lại Phương Minh Viễn sắc mặt cũng có chút trầm ngâm. Tuy rằng nói yêu cầu Tập đoàn Nokia làm lại hai chiếc di động cũng không phải việc gì khó, những chi phí cần thiết đối với hắn mà nói, cũng không phải đau long gì, nhưng chuyện này thật là cực kỳ mất hứng!
Hơn nữa, hôm nay Triệu Nhã và Phùng Thiện đã đánh mất đồ , như vậy ngày mai, có thể có kẻ lẻn vào ký túc uy hiếp các cô hay không ? Đây chính là việc không thể không coi trọng.
Đồ vật đó nếu đã đánh mất, có thể mua lại một lần nữa, nhưng người nếu đã bị thương tổn, thì tiếc nuối cả đời! Lâm Dung đứng bên cũng thu lại nụ cười, hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần ở mi giữa nhăn thành một đoàn.
Phương Minh Viễn nhìn nhìn Spielberg vẫn đang vùi đầu khổ sở đọc.
- Minh Viễn, hay là tôi đi xem bọn tiểu Nhã một chuyến.
Lâm Dung lập tức nói. Spielberg hôm nay mới đến thành phố Thượng Hải, hiện giờ nên vì Spielberg làm bữa tiệc tẩy trần, thể hiện mình làm chủ. Phương Minh Viễn lúc này rời khỏi, hiển nhiên là không thích hợp lắm. Phương Minh Viễn và Spielberg lúc này đây hợp tác, đối với tương lai phát triển của tập đoàn Cẩm Hồ , cực kỳ quan trọng, vì ngày hôm nay, Phương Minh Viễn đã chuẩn bị thật lâu. Lâm Dung biết rất rõ điều đó.
Phương Minh Viễn trầm mặc một lát nói:
-Không, Dung Dung, hay là cô ở lại chỗ này, chờ đạo diễn Spielberg xem xong kịch bản, thì dẫn ông ta tới tửu lầu. Khi cô ra khỏi cửa thì thông báo cho tôi biết, tôi đến tửu lầu chờ ông ta. Với lại, hãy đem địa điểm mở tiệc chiêu đãi đổi thành tửu lầu gần đại học Thân Hoa đi!
Lâm Dung bất đắc dĩ gật gật đầu, biến hóa bất thình lình, đã đem toàn bộ kế hoạch đảo lộn hết thảy! Đây mới chính là mặt trên nhếc miệng phía dưới chạy mỏi chân! Lâm Dung hiện tại phải lập tức liên hệ với tửu lầu, đặt phòng riêng, còn muốn đem một ít thức ăn ngon đã đặt sẵn đến tửu lầu Phương gia gần đại học Thân Hoa .
Lúc này, ở trong tòa nhà ký túc xá giáo viên ở đại học Thân Hoa đã như là ong vỡ tổ . Rất nhiều giáo viên tan lớp đến phòng của Triệu Nhã và Phùng Thiến vây quanh khiến căn phòng chật như nêm . Tuy rằng nói không được vào phòng, nhưng tất cả mọi người đều đứng ở ngoài cửa, chỉ trỏ, nhiều lần nói chuyện!
Đồn cảnh sát sau khi nhận vụ án, đến rất nhanh chỉ có năm sáu phút, một viên cảnh sát tuổi trung niên , mang theo mấy viên cảnh sát trẻ tuổi đi tới hiện trường phá án. Cùng lúc đó, sau khi nhận được tin tức Dương Vĩnh Xương, Mai Đình Đình, Mạnh Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng cũng chạy tới.
Vốn là căn phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, lúc này đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng. Tuy rằng nói trong phòng những đồ vật lớn đều không có dấu vết di chuyển, nhưng những vật dụng bài trí nhỏ, còn có quần áo của hai cô để ở trong tủ quần áo, đều bị lôi ra vứt đầy nhà. Nhất là nội y của hai cô còn bị vứt tại những nơi rất dễ thấy.
Buồng trong trên hai chiếc giường, thì bị giẫm lên nhiều dấu chân đen, Triệu Nhã và Phùng Thiện không ngừng nhíu mày. Hai cô đều là người yêu sạch sẽ, quần áo và đồ ngủ, chưa khi nào từng bị dơ bẩn như vậy.
- Đồn trưởng La, chuyện gì đã xảy ra?
Dương Vĩnh Xương nhận ra người đứng đầu đội cảnh quan, là Phó đồn trưởng đồn công an gầnđại học tên là La Trung Hoa.
La Trung Hoa nhìn nhìn đám người tụ tập ngoài cửa, không có trả lời vấn đề của Dương Vĩnh Xương, mà thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm Dương trước hết hãy bảo những người ở ngoài cửa đều giải tán hết, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết...
Dương Vĩnh Xương lập tức hiểu chuyện, ký túc xá giáo viên xảy ra sự kiện cũng đã mất mặt lắm rồi, nếu sự tình náo lớn, thể diện trường học này chỉ sợ cũng bị ảnh hưởng.
Dương Vĩnh Xương mất một phen võ mồm, cũng may có ba người Mai Đình Đình trợ giúp, cuối cùng cũng giải tán được đám người nhốn nháo ngoài cửa. Lúc này mới trở vào phòng đóng cửa lại, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
La Trung Hoa cau mày nói:
- Chủ nhiệm Dương, tên trộm đột nhập vào phòng lần này xem ra là một tay già đời! Cửa phòng cũng không phải bị cạy mở, cửa sổ thủy tinh cũng không bị hư hỏng gì . Tôi vừa rồi có hỏi qua hai vị học sinh này, thời điểm các cô đi, xác định cửa sổ đều là khóa kỹ. Mà hiện tại là ban ngày, nơi này tuy rằng là lầu hai, nhưng bên ngoài lầu người đến người đi, tôi cho rằng kẻ trộm khẳng định sẽ không vào từ cửa sổ, như vậy cũng chỉ có cửa chính!
Dương Vĩnh Xương mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, thừa nhận La Trung Hoa nói có đạo lý.
- Chúng ta đến xem cánh cửa này, mặt trên cũng không có bất kỳ hư hỏng gì, hơn nữa những người khác ở trong lầu này cũng không có nghe được âm thanh bất thường nào, như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, một loại là kẻ trộm chính mình có cái chìa khóa vạn năng, có thể trực tiếp mở ra cửa này, một loại khả năng khác, chính là kẻ trộm không biết thông qua cách gì kiếm được cái chìa khóa cửa, cho nên mới có thể nhanh chóng mở cửa tiến vào phòng.
La Trung Hoa chỉ vào điểm đóng cửa nói.
- Đồn trưởng La, các anh có thể tìm được manh mối gì?
Mai Đình Đình vội vàng hỏi. Chuyện như vậy phát sinh ở trên người Triệu Nhã và Phùng Thiện, khiến cô không khỏi có chút khẩn trương, vừa mới giải quyết xong chuyện sóng gió xảy ra lúc khai giảng , không ngờ lại đến việc này nữa.
- Trước mắt còn khó mà nói!
La Trung Hoa trong giọng nói không có nửa điểm lo lắng. Như thế cũng không có thể trách ông ta, bởi vì nhân khẩu rất đông, vụ án xảy ra nhiều, lực lượng cảnh sát cũng có hạn. ví dụ như các vụ án giết người phóng hỏa, cường dâm cướp bóc, bởi vì ảnh hưởng cực kỳ rộng, hơn nữa dễ dàng bị dân chúng và lãnh đạo chú ý, cảnh sát đương nhiên cũng khá coi trọng, tuy nhiên mặc dù là như vậy, tỉ lệ phá án hàng năm cũng không đạt tới bốn mươi phần trăm (%), số liệu này so với các quốc gia Âu Mĩ, coi như đã cao lắm rồi.
Đương nhiên, phương diện này đến tột cùng có bao nhiêu là oan giả sai án, có bao nhiêu người bị vu oan giá hoạ, khó có thể đếm .
Về phần vụ án dân sự, ngoại trừ các vụ án kinh tế béo bở ra thì những vụ án giống tên trộm bình thường, tốt nhất không nên có nhiều hy vọng, hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn!
Vì sao sau đó mọi người đều đi mua xe đạp cũ, tuy rằng biết rõ ở nơi này có rất nhiều trộm cướp, nhưng tỉ lệ phá án của cảnh sát vẫn rất thấp, khiến người mất của ngay cả báo án đều lười báo, có khối người tự nhận là mình xui xẻo. Cho nên một bên là yên tâm bán, một bên là yên tâm mua!
Tuy rằng trong vụ án mất trộm này, người mất của đã báo là bị mất một ngàn nhân dân tệ và hai chiếc di động, nhưng ở trong ngành cảnh sát nhiều năm như La Trung Hoa, nói thật cũng không có để ở trong lòng. So với vụ này, có nhiều càng vụ án nghiêm trọng, còn chưa có nhiều manh mối rõ ràng!
- Theo những dấu chân này, còn có vân tay trong phòng, chẳng lẽ không thể tìm được điểm manh mối nào sao?
Ngô Thiệu Hồng nhẹ giọng hỏi.
- Dấu vân tay trong phòng, chúng tôi đã xem qua, dường như đều là của các cô. Về phần này, các dấu chân đó chúng tôi đã lấy ra, nhưng tôi cảm thấy đây đây là cách giấu diếm khiến chúng ta nghĩ lẫn lộn.
La Trung Hoa giải thích.
- Thoáng nói như vậy, hắn ta có thể cố ý đi một đôi giày cỡ lớn, chúng tôi nếu căn cứ vào dấu chân đó đi thăm dò tìm người bị tình nghi, nếu làm không tốt sẽ bị lạc lối! Cho nên, chúng tôi khẳng định sẽ hết sức tiến hành phá án và bắt giam, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ là không có kết quả gì.
Không chỉ có Triệu Nhã và Phùng Thiện trong lòng cảm thấy thất vọng, liền ngay cả Dương Vĩnh Xương bọn họ, cũng có chút nhụt chí!
- Đồn trưởng La!
Dương Vĩnh Xương kéo La Trung Hoa tới một bên, đè thấp thanh nói
- Việc này ông nên nắm chặt xử lý, bằng không sau này khẳng định phiền toái nhiều...
La Trung Hoa không cho là đúng bĩu môi, đừng nhìn Dương Vĩnh Xương ở đại học Thân Hoa cũng coi như là một nhân vật, nhưng khác nghề như cách núi, nói như vậy, đừng nói chính mình là một Phó sở trưởng nho nhỏ, ngay cả đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự thành phố đến đây, cũng không dám cam đoan cho ngươi. Chẳng qua là một ngàn nhân dân tệ và hai chiếc di động, so với vụ án một hai vạn nhân dân tệ thì còn có nhiều vụ án lớn hơn nữa! Đương nhiên, những lời này ông ta cũng không ngu gì mà nói ra với Dương Vĩnh Xương.
- Ngươi là đồ lưu manh, ngươi muốn làm gì?
Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh khiển trách cùng tức giận của Triệu Nhã , khiến Dương Vĩnh Xương và La Trung Hoa không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.
Triệu Nhã quả thực giống như một quả khí bị nổ trong phổi, vốn ký túc xá bị đột nhập, món quà mà Phương Minh Viễn tặng cho chính mình và Phùng Thiện bị trộm mất, trong phòng thì quần áo bị ném bừa bãi như một đống rác, ai ai cũng nhìn thấy được, cũng đã khiến tâm tình cô cực kỳ không tốt. La Trung Hoa mang đến mấy tên cảnh sát, có một tên cố tình dùng ánh mắt quét nhìn hai người. Nhìn tới nhìn lui, Triệu Nhã lớn như vậy, cũng đã quen với ánh mắt khác thường của nam giới. Nhưng! Một bên cầm quần áo của chính mình, một bên còn vụng trộm nhìn hai người, cái tên này có chút làm cho người ta trong lòng rất không thoải mái .
Mà trong lúc vô ý nhìn đến một người trong đó, vụng trộm đem quần áo của các cô đo lên, cái tên này khiến Triệu Nhã thật sự là nhẫn chịu không nổi !
Bởi vì mối quan hệ với Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly, hơn nữa Triệu Nhã chính mình cũng đi sang Nhật Bản rồi, cô cũng đã từng nghe nói qua, Nhật bản có một nhóm người tên gọi là cuồng yêu, thích nhất chính là cầm nội y của phụ nữ làm một số chuyện vô liêm sỉ.
Cho nên khi cô nhìn thấy trong ba người này có một người vụng trộm đem nội y của chính mình nhét vào đâu đó, Triệu Nhã rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chỉ vào người đó mà mắng !
- Chuyện gì xảy ra?
La Trung Hoa bình tĩnh nghiêm mặt hỏi.
- Sinh viên Triệu Nhã, đây là có chuyện gì?
Dương Vĩnh Xương cũng vội vàng hỏi. Mai Đình Đình mấy người lúc ấy đều chú ý Dương Vĩnh Xương và La Trung Hoa, ai cũng không có chú ý nguyên do phát sinh sự việc.
- Đồn trưởng La, chúng tôi cũng không biết, cô này không hiểu sao tự nhiên chỉ vào người của tôi kêu to lên!
Tên cảnh sát trộm giấu nội y Triệu Nhã thoạt nhìn cũng khoảng hai mươi tuổi ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất nói.
La Trung Hoa nhíu nhíu mày, người này tên là Tiền Hâm, là con trai của Tiền Nguyên -Trưởng phòng phòng Nhân sự Cục Y tế Thượng Hải, năm trước mới phân về làm thuộc hạ của ông. Bởi vì gia đình có chút bối cảnh, cho nên một số hành vi không đúng nội quy của y, La Trung Hoa bình thường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tiền Hâm tuy rằng bị Triệu Nhã nắm thóp, bắt vừa vặn, nhưng trong lòng không hề kích động, một nữ sinh viên dù xinh đẹp đến mấy cũng không có năng lực làm gì được cảnh sát. Nếu thật sự nói không được, y sẽ lấy cớ cầm cái đó về làm chứng cứ điều tra? La Trung Hoa đối với y luôn là mắt nhắm mắt mở, mà hai người đồng sự cùng đi với y ngày thường cũng có quan hệ không tồi, ông bố của chính mình lại làm Trưởng phòng Cục Y tế, thời đại này có ai không cần uống thuốc đâu?
Cho nên y một chút cũng không kích động!