Trùm Tài Nguyên

quyển 5 chương 170: uổng phí cơ mưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy Lâm Dung thấy vô cùng khó hiểu với quyết định này của Phương Minh Viễn, nhưng làm thư ký của hắn đã một thời gian dài, cô cũng từng nghe chị mình nói qua, thời điểm khi hắn mới lập nghiệp, rất nhiều người ngay lúc đó cũng có vẻ nôn nóng mơ hồ, nhưng theo thời gian, cuối cùng đều chứng minh những quyết sách của Phương Minh Viễn là vô cùng chính xác. Cho nên khi cô tiếp nhận chức vụ của chị mình, Lâm Liên từng căn dặn cô, đối với những quyết sách mà cô không đủ để có thể lý giải như thế này, nếu Phương Minh Viễn khăng khăng giữ lời nói, như vậy cứ y nguyên mà thực hiện!

Mà khi cô và Tôn Chiếu Luân nói về việc này, Tôn Chiếu Luân lại không chút do dự liền đồng ý ngay.

Năm ngày lại trôi qua…

Một ngày làm việc bận rộn, khoảng năm giờ chiều, có thể cơ bản xem như đã sắp hết ngày.

Quý Lễ thu dọn những công văn còn chưa xem trên bàn lại, đặt vảo góc bàn. Lát nữa ông ta còn phải đi ăn tối với Trần Trọng Quốc. Đương nhiên, nói là đi ăn cơm, nhưng chủ yếu là bọn họ đi để bàn xem làm thế nào đối phó với việc xảy ra bất ngờ này.

Tuy ý của Quý Lễ đã truyền lại cho Tôn Chiếu Luân, nhưng mấy ngày qua, phía bên Tôn Chiếu Luân vẫn bặt vô âm tín, chưa có hồi âm gì. Quý Lễ đương nhiên cũng không tiện thúc giục, dù sao đây là vụ giao dịch trăm triệu tệ mỗi năm, Tôn Chiếu Luân cũng khó mà có thể trả lời ngay được. Nhưng điều làm Quý Lễ cảm thấy kỳ lạ chính là mấy ngày qua không có vị lãnh đạo nào ở thành phố gọi cho ông ta. Điều này đúng là khiến Quý Lễ sớm đã có chuẩn bị có chút thất vọng.

Cửa văn phòng chính vang lên mấy tiếng gõ nhẹ nhàng, Quý Lễ lên tiếng, thư ký Ngũ Vân Trọng mở cửa đi vào nói:

- Bí thư, cục trưởng Trì của cục quản lý tài sản quốc hữu có việc khẩn cấp muốn báo cáo với ngài.

-Ngài xem?

Quý Lễ đương nhiên sẽ không từ chối, vì vậy ngay sau khi Ngũ Vân Trọng đi ra chưa được mấy giây, Trì Trung Hưng vội vội vàng vàng đi vào.

-Bí thư!

Trì Trung Hưng nhìn Ngũ Vân Trọng đi phía sau ông ta. Ngũ Vân Trọng thoáng nhìn qua Quý Lễ liền hiểu ý mà đi ra ngoài, đóng cửa lại.

-Đồng chí Trung Hưng, có chuyện gì vậy?

Quý Lễ gật gật đầu, ra hiệu cho Trì Trung Hưng ngồi xuống rồi nói.

-Tôi cho anh mười phút, nói ngắn gọn thôi!

Từ Ủy ban nhân dân quận đến nơi hẹn với Trần Trọng Quốc, lái xe cần ít nhất một tiếng đồng hồ, hơn nữa lại đúng giờ cao điểm tan ca, tuy ông ta là Bí thư quận ủy, nhưng đối với tình trạng tắc nghẽn giao thông cũng thật là không có cách nào.

-Bí thư, hôm nay tôi và cục trưởng thành phố Hồ Lôi, cùng Chủ tịch Tôn đã tiến hành hội đàm!

Trì Trung Hưng nói ngay vào chủ đề chính.

-Ồ? Tôn Chiếu Luân có tỏ thái độ?

Quý Lễ lập tức hỏi. Nếu Tôn Chiếu Luân quyết định từ bỏ, như vậy cuộc hẹn hôm nay với Trần Trọng Quốc, có thể sẽ mang đến cho ông ta một tin tốt.

-Tỏ thái độ. Có tỏ thái độ. Chủ tịch Tôn đồng ý mua lại toàn bộ ba mươi sáu công trình xây dựng cũ đó!

Quý Lễ dám gọi thẳng tên của Tôn Chiếu Luân ra, còn Trì Trung Hưng theo bản năng vẫn gọi là Chủ tịch Tôn.

-Mua toàn bộ sao?

Quý Lễ lúc này không còn giữ được bình tĩnh, không tự chủ được mà đứng dậy. Tin này thật sự là rất đáng kinh ngạc, vốn ban đầu ông ta yêu cầu cho Tôn Chiếu Luân thuê toàn bộ ba mươi sáu tòa lầu cũ này, cũng đã là yêu cầu vô cùng quá đáng. Ừ, không ngờ Tôn Chiếu Luân còn điên cuồng hơn cả ông ta, không ngờ còn muốn mua lại tất cả!

-Mua toàn bộ!

Trì Trung Hưng nhắc lại.

-Chủ tịch Tôn chỉ có đề nghị, nếu quận và thành phố không đồng ý với việc trả tiền theo kỳ, vậy thì bắt buộc phải đề nghị ngân hàng cho vay. Cho thế chấp ba mươi sáu tòa lầu cũ này.

Quý Lễ nói với vẻ khó tin:

-Hắn đào đâu ra nhiều tiền như vậy?

Tuy đó đều là những công trình xây dựng đã lâu, ít nhất cũng đã được kiến tạo cách đây sáu mươi năm, nhưng bởi vì được xây dựng chắc chắn, kiên cố, cho tới hiện tại, những tòa lầu này vẫn hoàn toàn có thể sử dụng bình thường được. Tôn Chiếu Luân muốn mua chúng, mỗi tòa cao ốc ít nhất cũng bán được trên trăm triệu tê, không, suy tính kỹ đến vị trí của chúng, còn cả về diện tích nữa, hơn trăm triệu e rằng chưa đủ để mua một tòa nhỏ nhất trong số đó. Vậy thì ba mươi sáu tòa, cần mấy tỷ nhân dân tệ, Tôn Chiếu Luân sẽ lại có tiền, cũng không có khả năng có nhiều tiền như vậy chứ?

-Bí thư, tôi cảm thấy, Chủ tịch Tôn có lẽ chỉ là người đại diện, người thật sự muốn mua có lẽ là người khác.

Trì Trung Hưng nói rất cẩn thận.

-Giống như nhà họ Phương, nhà họ Quách.

Mấy tỷ nhân dân tệ, Tôn Chiếu Luân không thể có, thế nhưng tập đoàn Carrefour, tập đoàn vận tải đường thuỷ Quách Thị lại có thể có. Tổng tài sản của tập đoàn Carrefour là bao nhiêu, Trì Trung Hưng hoàn toàn không biết, nhưng mà ông ta lại biết, nếu tập đoàn Carrefour muốn cho vay, chỉ sợ những ngân hàng cao tầng trong nước cũng phải chạy theo sau mông họ để được cho vay. Tổng kim ngạch buôn bán một năm của ông trùm chuỗi các xí nghiệp, siêu thị liên hợp trong nước sợ rằng cũng là hàng chục tỷ tệ, xí nghiệp như thế, cho vay mấy tỷ, ngân hàng cơ bản không phải lo lắng việc họ không có.

Quý Lễ ngẩn ra, lập tức ý thức được sai lầm của chính mình. Ông ta nghe được tin Tôn Chiếu Luân đến thăm thành phố, cố ý mua tòa lầu số mười tám bến Thượng Hải, theo bản năng liền tưởng là hành vi cá nhân của Tôn Chiếu Luân, thật không ngờ đây có thể nào lại là ý của nhà họ Phương, đại cổ đông của tập đoàn Carrefour. Nếu nói vậy, ông ta ở giữa làm khó dễ, vậy thì chẳng có tác dụng gì, chỉ sợ ngược lại ngày sau sẽ khiến nhà họ Phương bất mãn.

-Thái độ của cục trưởng Hồ thế nào?

Quý Lễ cố che giấu sự bất an trong lòng, lại hỏi.

- Cục trưởng Hồ đương nhiên là rất ủng hộ với quyết định của Chủ tịch Tôn.

Trì Trung Hưng nói.

- Nhưng có thể trả tiền theo kỳ được không, có người nói chính phủ ra mặt giúp họ tìm ngân hàng cho vay, cũng cần phải về thành phố để bàn bạc, mới có thể trả lời Chủ tịch Tôn được.

Những điều Trì Trung Hưng nói không làm Quý Lễ cảm thấy bất ngờ.Những công trình kiến trúc cổ ở bến Thượng Hải này đã được xây dựng cách đây hàng chục năm, đến nay đã trở thành gánh nặng của thành phố, hàng năm chẳng những không mang lại được bao nhiêu lợi nhuận, ngược lại số tiền phải chi trả để tu sửa bảo trì rất lớn. Bây giờ có người muốn mua, chẳng những tiết kiệm được khoản tiền lớn, lại có thể có được hàng tỷ tệ, chiến tích lóa mắt, cớ sao mà không làm?

Mà tới tình trạng này, đề cập tới mấy tỷ giao dịch, quận Hoàng Phố đã không còn quyền phát ngôn gì trong chuyện này, quyết định chỉ có thể được đưa ra từ thành phố.

Quý Lễ ngồi phịch xuống ghế, dường như trong nháy mắt ông ta già thêm mấy tuổi. Ông ta uể oải xua tay với Trì Trung Hưng, Trì Trung Hưng biết điều đi ra ngoài.

Đêm này, người lưu tâm của quận ủy Hoàng Phố, sẽ để ý thấy văn phòng của Bí thư quận ủy khuya rồi mà đèn vẫn sáng…

Chớp mắt một tuần đã trôi qua, Phương Minh Viễn lại một lần nữa đi vào sân bay, lần này là Cameron và Gaul.

-James, Gaul, chào mừng các vị đến Hoa Hạ!

Phương Minh Viễn lần lượt tặng họ những cái ôm niềm nở.

-Cậu Phương, chúng tôi rất vui khi được gặp lại cậu!

Gau ôm lại, mỉm cười nói. Tuy rằng tuổi của cô đã không còn nhỏ, nhưng cô vẫn như xưa, thùy mị thướt tha, khó trách sao năm đó Cameron rơi vào lưới tình, say đắm cô.

-Cậu Phương, lần này cậu lại nổi tiếng ở Hollywood rồi!

Cameron dắt tay Phương Minh Viễn sang một bên nói.

-Steeven vừa về đến Hollywood liền cao giọng tuyên bố Dreamworks và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ hợp tác với nhau, không những sắp tới sẽ quay bộ phim “chú chuột siêu quậy”, còn nói trong hai năm tới sẽ hợp tác quay một bộ phim chiến tranh lớn! Mà hai kịch bản đều là do cậu viết!

Phương Minh Viễn cười cười nói:

- Tôi biết, cùng với kịch bản tôi đã nói qua mấy lần, đến hiện tại rất nhiều giới truyền thông cứ bám riết lấy anh ta, hỏi ra tôi là điều dễ hiểu. Đúng là bị anh ta mang rắc rối đến rồi!

Cameron bật cười ha ha, người được đãi ngộ như anh ta mấy năm qua, sau mỗi một bộ phim mới, đều hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phiền não của Spielberg khi bị các phóng viên bám riết không rời để dò hỏi.

-Cậu Phương, hiện tại cậu ở giới biên kịch Hollywood sợ rằng đã xứng danh ông hoàng rồi! Steeven làm như vậy, e rằng là đạo diễn muốn hợp tác với cậu ngày càng nhiều hơn nữa!

Cameron nhún nhún vai nói.

-Tôi còn biết Meire Gibson và Lauranne Aymerick.

- Meire Gibson? Meire Gibsontrong phim “Lòng dũng cảm”?

Phương Minh Viễn giật mình kinh hãi. Meire Gibson cũng là một trong những diễn viên nổi tiếng ở Hollywood, với vai diễn trong bộ phim tự mình đạo diễn Lòng dũng cảm, ông ta được đề cử mười giải Oscar, đồng thời cuối cùng giành được năm giải thưởng lớn, trong đó giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất và bộ phim hay nhất là hai giải thưởng quan trọng nhất. Mà những năm sau đó, những bộ phim ông ta đạo diễn như Người yêu nước lại càng làm người có cat sê hai mươi lăm triệu đô la Mỹ như ông ta sáng giá, đứng đầu hàng ngũ những nam minh tinh của điện ảnh Hollywood Mỹ.

Đối với bộ phim mà ông ta đạo diễn Lòng dũng cảm, Phương Minh Viễn ở kiếp trước cũng vô cùng yêu thích, vừa là vì âm nhạc Scotland trong phim nghe vô cùng cảm động, mặt khác đương nhiên là vì Sofi Marceau. Đương Nhiên rồi, nội dung bộ phim tình cảm chống lại sự thống trị của Anh quốc hay như vậy cũng cuốn hút Phương Minh Viễn, cho nên hắn nắm rõ nội dung bộ phim như lòng bàn tay. Nếu không phải bởi vì Meire Gibson cả đời có thành tựu cao nhất, hơn nữa hắn lại có thiện cảm tốt với ông ta, hắn đã sớm đạo rồi.

-“Lòng dũng cảm”? Cậu Phương, xem ra cậu cũng rất chú ý đến Meire. Hiện tại ông ta đang ở Scotland để quay bộ phim mới nhất của mình, tên phim hình như là như vậy.

Cameron cười cười nói.

-Nhân dân Scotland chống lại sự thống trị của Anh quốc khởi nghĩa trên diện rộng. Phòng bán vé thu được lời lớn!

Phương Minh Viễn cười nói.

-Vẫn tốt, năm sau anh mà không có tác phẩm gì, nếu không thì hai người chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

-Thật không đấy?

Cameron nói có chút kinh ngạc. Meire Gibson ở Hollywood tuy rằng là một diễn viên không tệ, nhưng tài đạo diễn của ông ta vẫn chưa được biết đến.

Phương Minh Viễn thầm giật mình, năng lực của đạo diễn Meire Gibson tỏa sáng, hình như chính là bắt đầu từ “Lòng dũng cảm”, hắn vô tình nói hớ, vội vàng nói:

- James. Lauranne Aymerick là ai vậy?

- Lauranne Aymerick, tôi nghĩ cậu nên xem qua tác phẩm “Ánh Đèn Mầu” của ông ta.

-“Mệnh lệnh ma quỷ”, còn cả “Cửa sông Tinh Tế” cũng đều là tác phẩm của ông ta. Ông ta có sở trường quay những bộ phim khoa học viễn tưởng. Ông ta và Gaul khá thân thiết, Gaul còn muốn mời ông ta gia nhập tập đoàn điện ảnh Jade Birth nữa đấy.

Cameron vô tư nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio