Sắc mặt của Hà Lạc ngày càng trầm ngâm, cười lạnh nói:
-Trường Tôn Minh, ý của anh là quân tử không cướp đi thứ người khác yêu thích, chúng tôi đã lấy điện thoại di động của Phùng ái Ái, thì không phải quân tử rồi? Vậy là gì? Tiểu nhân?
Trường Tôn Minh hai tay nắm lại, sư việc đã làm anh ta bất đắc dĩ nói:
-Nếu nói Hà Lạc anh muốn nghĩ như vậy, Trường Tôn Minh tôi cũng hết cách. Dù sao đầu óc ngốc nghếch cũng trên cổ anh rồi, nghĩ thế nào là sự tư do của anh, tôi làm sao có thể quản được! Những người ở đây đã phát ra những tiếng hô, không ít người đều lộ ra tinh thần hưng phấn, đây là sự đối đầu của những con ông cháu cha đất Thượng Hải, một trò vui hiếm thấy như vậy, nhưng không phải là tùy tiện thì có thể nhìn thấy.
Tận đáy lòng Hà Lạc cười thầm, giữa Hà Lạc và Trường Tôn Minh này cũng không có hận thù gì sâu sắc, chỉ là trước giờ hai người không vừa mắt nhau, đương nhiên rồi, điều này với Hà Dũng ba của Hà Lạc, lập trường chính trị và Tông gia có quan hệ gần gũi, cho nên hai người gặp mặt, giữa hai bên cũng thường châm chọc khiêu khích. Nhưng lần này, Trường Tôn Minh có vẻ là đã tính toán sai, đối thủ anh ta đã đối mặt, không phải y, mà là Phương Minh Viễn.
Đồng thời Hà Lạc trong lòng than thầm, Phương Minh Viễn này khiêm tốn thật sự có chút đáng sợ, đường đường là người sáng lập Tập đoàn Carrefour, cháu nuôi của Phó thủ tướng Tô Hoán Đông, muốn danh phận có danh phận, muốn danh gia có danh gia, đặt trong cái vòng tròn của con ông cháu cha của Thành phố Thượng Hải, tuyệt đối là một trong mấy người đứng đầu, nhưng không ngờ ở đây nhiều con nhà quan, con nhà giàu như vậy, lại không có người có thể nhận ra hắn! Hà Lạc tin rằng, nếu Trường Tôn Minh biết người hỏi han Phùng Ái Ái là Phương Minh Viễn, tám phần sẽ không nói chắc chắn như bây giờ.
Cần biết rằng, tài lực và sức ảnh hưởng của nhà họ Phương hiện giờ đã đi vào hàng ngũ đứng đầu trong nước, tuy nói trong các nhà lãnh đạo cao cấp của chính đàn Hoa Hạ không có một nhà họ Phương thực sự, nhưng Phương Minh Viễn những năm gần đây đã kết mối quan hệ rất phức tạp, cũng bảo đảm sức ảnh hưởng của nhà họ Phương trên chính đàn Hoa Hạ. Hơn nữa mối quan hệ giữa Phương Minh Viễn và chính phủ Nhật, đã nhận được nhiều hơn sự coi trọng cực đoan của các nhà lãnh đạo cao cấp đối với sức ảnh hưởng của Nhật Bản, Phương Minh Viễn tuyệt đối xứng để gọi là người đứng đầu Hoa Hạ!
Ở một số thời điểm, chỉ sợ lời hắn so với lời của Thủ tướng Nhật Bản còn có sức ảnh hưởng hơn!
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Phương Minh Viễn và Tập đoàn tài chính nước Mỹ cùng Hoàng gia Trung Đông cũng là mối quan hệ mà các nhà lãnh đạo khi nhắc tới mối quan hệ của hai nước đều đem ra nói như là một trong những điểm quan trọng. Điểm này, cùng với việc Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ và công ty điện ảnh Hollywood hợp tác không ngừng tăng lên, cũng như sự thay đổi của tình hình Trung Đông, vẫn đang không ngừng tăng mạnh.
Điều quan trọng hơn là, nhà họ Phương tuy sức ảnh hưởng rất khả quan, lại rất ít tham gia vào trong việc chính trị của quốc nội. Cho nên mỗi phe phái trên chính đàn, ai cũng không muốn dễ dàng đẩy nhà họ Phương đến phe đối lập.
-Trường Tôn Minh, anh nói anh có thể trong vòng một tháng, vì chúng tôi tìm hai cái điện thoại di động giống như vậy à? Nếu nói nếu tìm không được thì sao?
Phương Minh Viễn vừa nhấc tay, vẻ mặt châm chọc nói.
Trường Tôn Minh hơi lo lắng, lại nhìn Phương Minh Viễn mấy lần, lúc nàu mới nói:
-Vậy anh muốn như thế nào?
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói:
-Trường Tôn Minh, tôi không nợ anh. Tôi nói cho anh biết, loại điện thoại di động này, trên thế giới chỉ có năm cái! ngoài cái này và một cái khác nữa ra, ba cái còn lại đều trong tay tôi! không có sự đồng ý của tôi, anh cho dù phải tiêu tốn rất nhiều tiền, Tập đoàn Nokia cũng sẽ không vì anh mà làm lại mẫu như vậy!
Khi nói chuyện, Phương Minh Viễn lấy ra điện thoại của hắn, sáng loáng.
Mọi người ở đây phát ra những tiếng ồ ngạc nhiên thán phục, một phương diện là ai cũng không ngờ, điện thoại này không ngờ cả thế giới chỉ có năm cái, số lượng ít đến nỗi khiến người ta khó tin , mặt khác cũng là bởi vì, tất cả mọi người đều nhìn ra, hai cái điện thoại trong tay Phương Minh Viễn, xem từ kiểu dáng thì có thể nói là tương ứng cùng một loại, chỉ có điều màu sác bên ngoài khác nhau.
Trường Tôn Minh kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, cái này đúng là cậu Phương giọng điệu thật kinh hoàng, Tập đoàn Nokia có sản xuất cùng loại điện thoại này không, không ngờ còn muốn có được sự đồng tình của hắn? Tập đoàn Nokia, là tập đoàn sản xuất điện thoại di động nổi tiếng thế giới lại nằm ở các nước Bắc Âu, đừng nói người Hoa Hạ bình thường, đến cả Chủ tịch nước Hoa Hạ, cũng không có quyền lực này đâu.
-À!
Trong đầu trường tôn minh lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một việc, sắc mặt thay đổi chỉ thẳng vào phương minh viễn nói:
Anh là phương minh viễn của nhà họ phương cổ đông lớn của tập đoàn carrefour!
Anh ta đột nhiên đã nghĩ đến, nếu bàn về thiết lập quan hệ, ở Hoa Hạ có mối quan hệ mật thiết với tập đoàn nokia thì chỉ có nhà họ phương,trước đó không lâu đã lấy được trọn vẹn kỹ thuật sản xuất điện thoại di động từ tập đoàn nokia.
Mọi người ở đây đều cùng lúc phát ra một tiếng kinh ngạc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đã hướng về Phương Minh Viễn, ngay cả Phùng Ái Ái, cũng nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt khác thường, dường như hoàn toàn quên mất ban nãy trong lòng cô ta vẫn hận Phương Minh Viễn đến nghiến răng nghiến lợi.
-Hi hi hi, Hà Lạc đã cười nhạt mấy tiếng, lúc này mới nói:
-Trường Tôn Minh, anh đúng là chẳng biết cái gì, trong thành phố Thượng Hải này, ngoài cậu ấy ra, còn có ai được tôi gọi một tiếng cậu Phương chứ!
Trường Tôn Minh đỏ mặt, Hà Lạc nói cũng có lý, trong thành phố Thượng Hải không có lãnh đạo cao cấp họ Phương gì đó, ngoài trừ Tập đoàn Carrefour ra, những doanh nghiệp cỡ lớn này, những người đứng đầu công ty đáng để Hà Lạc tôn trọng, cũng không có người của họ Phương, vậy thì ngay từ đầu, anh ta đáng lẽ phải nghĩ đến Phương Minh Viễn thần long thấy đầu không thấy đuôi, xuất thần, khiêm tốn.
-Trường Tôn Minh, tôi nói cho anh biết, bộ điện thoại di động này của Phùng Ái Ái là của bạn cậu Phương, hai tháng trước bị người ta ăn cắp, kẻ trộm đều bắt được, chỉ là không tìm thấy tung tích của di động.
Phùng Ái Ái, bây giờ cô đã hiểu rõ rồi chứ? Điện thoại di động này anh có được từ đâu?
Hà Lạc trầm giọng nói.
-Cậu Phương, tuy nói như vậy, nhưng anh có chứng cứ gì, chứng minh cái điện thoại vốn dĩ thuộc về Ái Ái chính là của anh?
Trường Tôn Minh giơ tay ngăn lại nói:
-Không thể ở chổ anh nói vu vơ không có căn cứ, chúng tôi phải tin vô điều kiện chứ?
Thứ nhất, anh có thể liên hệ với Tổng bộ tập đoàn Nokia, hỏi dò bọn họ loại điện thoại di động này có giống như loại đã nói không.
Phương Minh Viễn nói.
-Đã có cái thứ nhất, ắt có cái thứ hai!
Trường Tôn Minh tiếp lời nói.
-Thứ hai, rất đơn giản, hiện tại tôi để anh xem thử!
Phương Minh Viễn vẫy tay gọi đến một người, hạ giọng nói mây câu, người đó lập tức gật đầu một cách cung kính mà đi.
Phương Minh Viễn không nói nữa, Trường Tôn Minh không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì, cũng không muốn mất mặt đến nỗi đi hỏi, mọi người cứ đợi như vậy. Người ban nãy vội vàng chuyển đến một số ghế ngồi, lại chuyển đến mấy bàn trà nhỏ, bảo Phương Minh Viễn bọn họ đều ngồi xuống.
Ước chừng đã quá mười phút, người đó lại nhấc một cái giương nhỏ với người khác chạy về, chính ở trước mặt mọi người, đem kính hiển vi số cao đặt lên bàn trà trước mặt Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn trước mặt bao nhiêu người, mở ra chiếc điện thoại di đồng “Nguyên bản” thuộc về Phùng Ái Ái, đem mặt sau láng loáng của di động ra nói:
-Trường Tôn Minh, anh có thể qua đây xem thử!
Tường Tôn Minh không rõ cho nên đã tiếp cận qua, dùng kính hiển vi nhìn một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên, những người xung quanh chú ý đến, sắc mặt của anh ta có chút nhợt nhạt.
-Ái Ái, Em cũng qua đây xem thử!
Trường Tôn Minh gọi Phùng Ái Ái nói.
Trong lòng Phùng Ái Ái bất an, nhưng Trường Tôn Minh gọi cô, cô ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, chỉ có thể ôm trong lòng sự bất an, đi chậm chậm qua.
-Em xem góc này của điện thoại.
Trường Tôn Minh trầm giọng nói.
Theo hướng ngón tay cuả Phương Minh Viễn, Phùng Ái Ái đi đến trước kính hiển vi, nhìn một cách tỉ mỉ, nìn thấy góc bên phải của điện thoại sáng, khắc trên đó một hàng chữ---Phương Minh Viễn tặng điện thoại đó cho Phùng Thiện!
Phùng Thiện là ai, Phùng Ái Ái cô ta không biết, chỉ là một cái tên, có lẽ là một cô gái. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, điện thoại này không ngờ lưu tên của Phương Minh Viễn, còn dùng chữ khắc nhỏ như vậy trên góc khuất của điện thoại! điều này có ý nghĩa gì? Trong lòng Phùng Ái Ái rất rõ!
-Trường Tôn Minh, tôi nghĩ điều này cũng đã đủ rồi đó?
Hà Lạc cũng đi qua nhìn mấy lần, ngẩng đầu nói một cách đắc ý nói.
Trường Tôn Minh không nói gì quay mặt nhìn về phía Phùng Ái Ái, đến mức này, anh ta lại muốn bao che cho Phùng Ái Ái, cũng là bất lực. Bất luận là Hà Lạc hay là Phương Minh Viễn, đều có thể nói là đối thủ nặng ký của anh ta, bây giờ mọi người rõ ràng giành lấy lý lẽ, trong tay có bằng chứng xác thực, anh ta nếu vẫn chưa tỉnh ngộ, lúc đó, vậy chính là bị đối phương xử lý, trong nhà mình cũng không nói ra được gì.
Sắc mặt Phùng Ái Ái tái nhợt như giấy trắng, không có chút thần sắc, cô ta nói cái gì cũng không nghĩ đến, loại điện thoại mà chính mình xem như báu vật, đã thật sự là của người khác? Nhưng, cô ta thật sự muốn nói ra Dõan Hồng Tụ sao? Vậy cô ta là loại người gì đây? Rõ ràng Dõan Hồng Tụ dặn dò cô ta nhiều lần, không sử dụng điện thoại này ở nơi công cộng, chính cô ta không nghe, mới dẫn đến tai họa này!
-Phùng Ái Ái, tôi khuyên cô một câu, hay là nói ngay thẳng đi, thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm túc, điện thoại này sớm đã lập hồ sơ trong Cục, đừng để làm lớn chuyện đến cùng, nếu không cô sẽ hối hận không kịp!
Hà Lạc lạnh lùng nói:
-Lúc đó, chính là ba của cô, cũng không cứu nổi cô!
Mọi người ở đây lại ồ lên một trận, cái điện thoại này từ lâu đã lập hồ sơ trong Cục rồi, vậy há chẳng phải nói, đây là vật báu sao?
-Là vụ án mất trộm điện thoại treo thưởng nghìn tệ!
Có người thốt ra nói. Lập tức lại dẫn đến một nhóm người ở đây liên tiếp tiếng hô kinh ngạc.
Đại học Thân Hoa xảy ra vụ án mất điện thoại, trong xã hội cũng không hề có truyền bá ra, nhưng giữa các cán bộ, lại theo thời gian trôi qua, ngày càng lan rộng, giá trị hai bộ điện thoại mất trộm lên tới nghìn tệ, điều này đủ để khiến người ta ngạc nhiên, mà nghìn tệ tiền treo thưởng của người mất, càng khiến người ta chú ý.
-Tôi nói, tôi nói, tôi có được từ chỗ Doãn Hồng Tụ!
Phùng Ái Ái cuối cùng không chống đỡ được, bởi vì trong lòng cô ta rất rõ, vụ án mất trộm đáng nghìn tệ, chính là ba của cô ta có bản lĩnh, dưới sự chú ý của nhà họ Phương và Hà Lạc, chính mình e rằng cũng khó thoát khỏi tai ương lao ngục! vừa nghĩ đến những ngày tháng về sau, đều phải trải qua trong lồng sắt, đây là điều mà cô gái trẻ không thể chịu đựng.