Tức nước vỡ bờ, đây là quy luật trong cuộc sống không ai có thể chống lại. Mặc dù lịch sử Hoa Hạ rực rỡ, nhà Hán mạnh mẽ, thời Đường hưng thịnh, cùng với lịch sử cận đại, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn cũng không thoát khỏi quy luật này.
Trong thế giới kinh doanh cũng vậy. Không biết có bao nhiêu quái vật khổng lồ, cũng đều có một ngày phá sản.
Ví dụ như, công ty phim cuộn Kodak hô mưa gọi gió trên thị trường trong những năm chín mươi, ai có thể nghĩ đến trong mười năm đầu của thế kỷ sau, là công ty phim cuộn lớn nhất nổi tiếng trên thế giới, sẽ bị phá sản.
Người đời đều ngưỡng mộ người quyền quý, nhưng có bao nhiêu người hiểu được, cuộc sống của bọn họ tất nhiên là quần áo đẹp đẽ, hưởng thụ cuộc sống mà người thường không thể hưởng thụ, nhưng bọn họ cũng phải gánh vác trách nhiệm mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Kim hoàn Chu Đại Phúc cũng khó thoát khỏi số phận như vậy. Chẳng qua khi nào ngày đó đến, rốt cuộc không ai có thể nói được.
Đối với điểm này, không chỉ có Trịnh Ngu Đồng hiểu được, Trịnh Gia Nghi cũng hiểu được.
Cho nên Trịnh Gia Nghi đến đây, vẫn khiến cô cảm thấy hiếu kỳ về người thanh niên kỳ lạ này.
Bởi vì mấy người Tô Ái Quân đều có nhiệm vụ phức tạp, khó được nhàn rỗi, hơn nữa đoàn của Phương Minh Viễn buổi chiều còn có hoạt động, hơn nữa có Trịnh Gia Nghi ở đây, nói tiếp cũng có chút không thuận tiện, cho nên bữa tiệc này cũng không bao lâu thời gian, không quá hai giờ mọi người liền đứng lên.
Sau đó, đoàn của Phương Minh Viễn đi ô tô tới vùng Ly Sơn, tuy rằng theo thời gian đi mà nói, lên đỉnh núi là không thể nhưng đi dạo tượng binh mã và thành Hoa Thanh thì không có vấn đề gì.
Từ nội thành Phụng Nguyên đến Ly Sơn, khoảng cách thực tế khoảng chừng hơn km, nhưng vì tình hình giao thông không tốt nên đoàn của Phương Minh Viễn mất khoảng giờ mới tới được vùng núi.
-Con đường này Uỷ ban nhân dân Ly Sơn không tu sửa, cũng không phải vì không có tiền.
Triệu Nhã bất mãn than thở:
-Mỗi lần đến đây, phí mất nhiều thời gian đi đường.
Hiện nay ở Ly Sơn, Triệu Tự An đảm nhiệm chức vụ Bí thư, đã không giống trong kiếp trước của Phương Minh Viễn dựa vào khách du lịch phát triển kinh tế dị thường. Khu công nghệ kĩ thuật cao, nhà máy điện tử Đức Quang, hiện nay là xưởng sản xuất linh kiện điện tử chủ chốt. Chẳng những giải quyết công ăn việc làm, hàng năm còn đóng thuế liên tiếp cao.
-Tiểu Nhã, không phải là đường cao tốc đang được trùng tu, đợi đến sang năm công trình đường cao tốc thông suốt, đến lúc đó lại đến Ly Sơn, hành trình chỉ tầm mười phút thôi.
Phương Minh Viễn an ủi cô nói. Triệu Tự An sau khi thăng chức vào thành phố, tốc độ tăng trưởng kinh tế vùng này liền chậm lại, người kế nhiệm y, dường như đối với bộ mặt công trình càng thấy hứng thú. Năm ngoái, Quận uỷ và Uỷ ban nhân dân Ly Sơn quyết định, cách vùng trung tâm, chi ra số lượng lớn vật tư xây dựng cảnh quan tỉnh Tần Tây thư nhàn, Quận uỷ và Uỷ ban nhân dân sau khi Triệu Tự An rời chức, đã bận rộn việc xây dựng trụ sở làm việc mới. Khắp nơi đều phải dùng tiền, làm sao còn tiền để làm đường.
Trong chốn quan trường ở Hoa Hạ, có một vấn đề rất lớn chính là người tiền nhiệm rời chức, người tiếp nhận chức vụ kế tiếp không nhất định phải hoàn thành những công trình của người tiền nhiệm còn dang dở, mà là vẫn muốn bắt đầu từ con số không, kết quả chính là chính sách không liên tục mà còn lãng phí rất nhiều của cải.
Nhưng tệ nạn này, Phương Minh Viễn tuy rằng hiểu được, cũng không có cách nào khác. Thể chế lực lượng, không phải hắn có đủ khả năng thay đổi, mà chế độ thăng chức chốn quan trường Hoa Hạ, cùng với cao thấp cấp bậc cũng quyết định, bọn quan chức đối với chức vị cao đều có khát vọng. Kết quả này chính là nhiều cán bộ ngay cả nhiệm kỳ đều không hoàn thành được, liền vội vã chạy tới thành phố.
Ở điểm này, Lý Đông Tinh cũng đã coi như rất cố gắng rồi, có thể bình tâm ở lại quận Bình Xuyên mấy năm, cho đến khi kinh tế quận đi vào quỹ đạo mới chuyển lên thành phố.
Tuy nhiên những chuyện như vậy hắn đương nhiên sẽ không nói cùng Triệu Nhã và Phùng Thiện.
Trịnh Gia Nghi lấy ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ nhìn ngoài cửa sổ, đối với một cô gái lớn lên ở Hồng Kông, mùa đông khu Tây bắc không chỉ có rét lạnh, hơn nữa còn rất khô, hiện tại trên người Trịnh Gia Nghi đều là khoác áo lông, trùm mũ nỉ, trùm lỗ tai, khăn quàng cổ, găng tay, có vẻ tròn vo, có chút buồn cười. Nhưng khí hậu không thích ứng, cũng không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của cô lúc này.
-Phùng… Nhã, các bạn mùa đông nơi này tuyết không rơi sao?
Trịnh Gia Nghi chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ vào trong nói:
-Lúc tôi ở Anh du học, thật ra cũng đã thấy tuyết hai lần, đáng tiếc là không nhiều, tuyết đọng trên mặt đất không được đến mắt cá chân.
-Tuyết thật ra có, nhưng mấy năm gần đây đã ít rơi nhiều như vậy.
Triệu Nhã gật gật đầu nói.
-Bạn nếu thật muốn xem tuyết lớn như vậy, nếu vào được khu tự trị nội mông và ba tỉnh Đông Bắc, bọn họ hàng năm đều có tuyết rơi rất lớn. Nếu nhiều có thể chôn cả nửa người vào đó.
-Nhiều như vậy sao!
Trịnh Gia Nghi giật mình kinh hãi.
-Nếu đi về hướng Bắc, tiến vào tỉnh Hưng An, nơi đó tuyết còn nhiều hơn nữa, có những ụ tuyết lớn có thể chôn vùi cả người vào đó.
Lâm Dung cười nói:
-Hàng năm, khu Đông Bắc và khu tự trị Nội Mông đều có người chết và mất tích vì bão tuyết không ít đâu.
-Chúng tôi ở Hồng Kông quanh năm đều không thấy tuyết, tuy nhiên hàng năm cũng đều có bão rất lớn, hàng năm đều có không ít người quá cảnh vì bão mà xảy ra bất ngờ. Nếu có cơ hội, thật muốn đi Đông Bắc xem bão tuyết mà cô nói.
Trịnh Gia Nghi có chút thành thực nói.
-Đi Đông Bắc thật ra rất dễ dàng, tuy nhiên muốn xem bão tuyết ngộ nhỡ có chuyện xảy ra, hơn nữa còn có gió to rất nguy hiểm. Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm. Sau đó làm sao giải thích với ông nội cô đây?
Phương Minh Viễn cười khước từ nói.
Đúng là những tai hoạ tuyết thật không nhỏ, lực phá hoại cũng không kém bão, hơn nữa thời gian lâu liên tục, tạo ra tổn hại lớn hơn nữa, hắn thật không có cái hứng thú hưởng thụ mấy cái đó.
Trịnh Gia Nghi chu miệng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lâm Dung, Triệu Nhã và Phùng Thiện ba người ngầm trao đổi bằng mắt hàm chứa ý cười. Ba người đều là người thông minh sắc sảo, làm sao có thể không hiểu, dụng ý Trịnh Ngu Đồng đem Trịnh Gia Nghi dẫn tới bên người Phương Minh Viễn. Chẳng qua ba người cũng đều hiểu được, hiện giờ nhà họ Trịnh có thể nói là đồng minh quan trọng của Phương Minh Viễn, Trịnh Gia Nghi cũng là cháu gái được Trịnh Ngu Đồng sủng ái, đương nhiên là không thích hợp trước mặt biểu lộ.
Đương nhiên Trịnh Gia Nghi cũng không ở trước mặt các cô biểu lộ cung cách công chúa con nhà quyền quý, bốn cô mấy ngày qua được coi như là hoà hợp. Tuy nhiên, nhìn thấy Phương Minh Viễn cự tuyệt Trịnh Gia Nghi rõ ràng như vậy, ba người trong lòng cũng có chút vui mừng.
-Gia Nghi, nếu cô muốn nhìn tuyết rơi, phỏng chừng tối nay là có thể thực hiện.
Lâm Dung nhìn nhìn trời nặng nề nói. Dự báo thời tiết nói, Phụng Nguyên hôm nay ban đêm sẽ thấy tuyết rơi, ngày mai ban ngày còn có chuyển tuyết rơi vừa. Một chút tuyết rơi vừa phải, đối với Phụng Nguyên mà nói cũng đã là khó được, đã nhiều năm rồi, cảnh quan tỉnh Tần Tây đều không có tuyết rơi nhiều.
Trịnh Gia Nghi cười nói:
-Vậy mong lời nói của chị Dung tốt lành, tuyết rơi đúng lúc là điềm năm được mùa.
Bốn chiếc xe dừng ở cửa lớn nhà bảo tàng binh mã, Phương Minh Viễn và mấy người xuống xe.
Tuy rằng cũng không phải là ngày nghỉ lễ, nhưng trong bãi đỗ xe có bảy tám mươi phần trăm chỗ đỗ xe đều có xe, hơn nữa phần lớn đều là xe đoàn du lịch sử dụng. Bãi đỗ xe là dòng người bắt đầu khởi động, hơn nữa bên trong không thiếu những người nước ngoài mắt xanh mũi lõ.
-Nơi này thật nhiều người nước ngoài nha.
Trịnh Gia Nghi nhẹ giọng nói. Trường hợp như vậy, ở Hongkong cũng không hiếm thấy, nhưng ở một tỉnh Hoa Hạ, lại là một địa phương không lớn lắm, có thể có nhiều người nước ngoài như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
-Dĩ nhiên rồi, Phụng Nguyên là nơi bắt đầu con đường tơ lụa, tượng binh mã của Tần Thuỷ Hoàng kỳ quan thứ tám nổi tiếng thế giới cũng ở đây, hễ là đến Hoa Hạ du lịch, người ngoại quốc đều là đến Phụng Nguyên, mà tới Phụng Nguyên nhất định sẽ đến xem tượng binh mã của Tần Thuỷ Hoàng, người ở đây liền nhiều hơn.
Phùng Thiện tự hào nói.
Bọn họ nói cười tiến về phía cửa chính nhà bảo tàng, đi không bao xa, liền có một người phụ nữ trung niên chặn bọn họ, chào hàng sản phẩm địa phương mô phỏng tượng đất nung chiến binh và ngựa. Trịnh Gia Nghi thật ra hơi bị cám giỗ, mấy người Phương Minh Viễn đều không chút do dự khoát tay, Lâm Dung lại dùng tiếng địa phương cự tuyệt. Người phụ nữ trung niên kia nghe thấy là người địa phương tự nhiên không chèo kéo nữa.
-Gia Nghi, những tượng binh mã đó đều rất thô kệch, nếu cô mang về Hồng Kông, chẳng phải là khiến người ta chê cười sao. Trở về để chị Dung chuẩn bị vài sản phẩm binh mã tinh xảo, so với những thứ này tốt hơn nhiều.
Nhìn ra Trịnh Gia Nghi tâm tư, Phùng Thiện thấp giọng nói.
Trịnh Gia Nghi tất nhiên là gật đầu đồng ý. Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, cô cũng biết, Lâm Dung chính là người vùng Ly Sơn, đối với hết thảy mọi thứ ở nơi này, tất nhiên so với cô là hiểu biết nhiều hơn.
Chỉ có điều trên đường đi, người dân bản xứ chào mời họ mua hàng rất nhiều, chỉ ngắn ngủn có mấy chục mét mà có đến bảy tám người, quả thực người có chút phiền toái.
Ngay tại thời điểm bọn họ đi đến cửa chính nhà bảo tàng, cách cửa chính không xa, chỉ thấy một người đàn ông, đột nhiên tát một cái thật mạnh vào người phụ nữ trung niên chào hàng tượng đất binh mã dẫn theo một đứa nhỏ khoảng tám tuổi ngã xuống đất. Cảnh tượng này lập tức khiến cho nhiều người ở đây chú ý.
Người phụ nữ trung niên kia bị một cái tát, xoay hai vòng rồi mới ngã xuống đất, tượng đất cần trong tay cũng đều đánh rơi trên mặt đất, gãy thành vài đoạn.
-Mẹ.
Đứa nhỏ thét chói tai, liền đánh về phía người đàn ông, ôm lấy túi của y, há miệng cắn.
-Ái da.
Người đàn ông kia kêu thảm thiết, rất rõ là đứa nhỏ cắn một cái không nhẹ.
-@%$!.
Người đàn ông kia chửi bằng một thứ tiếng mà Phương Minh Viễn hoàn toàn chưa từng nghe qua, nhưng hắn lại chú ý tới, mấy người Trần Trung đi bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt.