Trùm Tài Nguyên

quyển 5 chương 234: chuyển biến đột ngột

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Câu chất vấn này của Hạ Cường làm Vương Lý nhất thời cứng họng không biết phải trả lời như thế nào.

Nói mình bị sự việc bất thình lình này dọa cho ngây người sao? Thân là một cảnh sát, vốn dĩ là một tổ chức chính phủ bảo vệ duy trì trật tự an ninh xã hội, là bộ phận được thành lập để ứng phó với những sự việc xảy ra bất ngờ, bản thân là một chính ủy cục cảnh sát, một tay súng giỏi lại bị sự thay đổi của thế cục làm kinh ngạc thì mọi người nhất định sẽ hỏi đây là yếu tố tâm lý gì? Yếu tố tâm lý như vậy cũng có thể từ trọng trách mà ra? Điều này không phải là tự hủy hoại tiền đồ của bản thân hay sao?

Nhưng, nếu không nói như vậy thì phải giải thích như thế nào, khi đã nắm rõ thân phận đối phương mình vẫn còn dùng súng chỉ vào đối phương, rốt cuộc là có rắp tâm gì!

Tuy đang là mùa đông nhưng lưng Vương Lý chảy đầy mồ hôi lạnh.

- Đồng chí, đồng chí!

Kiều Sơn cố bình tĩnh đi lại gần, nói:

- Tôi là Chủ nhiệm Chánh văn phòng khu Ly Sơn Kiều Sơn, thành viên Nguyễn Mộng Đắc của đoàn đại biểu XYZ bị đánh ngất, để tránh việc ông Nguyễn bị thương, chính ủy Vương mới bất đắc dĩ phải rút súng, không biết vị Phó cục trưởng kia sao lại như vậy, lại dùng súng chỉ thẳng vào đầu chính ủy Vương, chính ủy Vương là nhất thời bị kinh ngạc quá độ...

Kiều Sơn vẫn chưa nói xong thì Hạ Cường đã lạnh lùng nhìn ông ta một cái nói:

- Chủ nhiệm Kiều, ông muốn can thiệp vào chuyện xử lí nội bộ của sở cảnh sát tỉnh chúng tôi sao?

Kiều Sơn liền ngẹn lời không nói được nữa, tuy ông ta là thân tín của quận trưởng Vương Kiến Quân, ở quận Ly Sơn cũng có chút ảnh hưởng nhất định nhưng đối phương lại là người của sở cảnh sát, trước không nói đến cấp bậc của người ta cũng không thấp hơn Kiều Sơn ông, một chủ nhiệm Chánh văn phòng quận nhúng tay vào công việc giám sát của sở cảnh sát tỉnh đã là một điều tối kị rồi!

- Trưởng phòng Hạ, tôi vừa mới...

Vương Lý cũng vội vàng mở miệng

- Giao súng ra đây! Lát nữa quay về sẽ tính sổ với anh!

Hạ Cường không khách khí nói.

Dương Quân Nghĩa yêu cầu họ chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn của mấy người Phương Minh Viễn nhưng lại xảy ra việc Vương Lý chĩa súng vào Phương Minh Viễn, việc này phải ăn nói thế nào với Sở trưởng Dương trong lòng Hạ Cường vẫn chưa nghĩ ra. Hơn nữa, sau khi rõ thân phận của anh ta, Vương Lý cũng không lập tức thu súng mà còn dám chĩa súng vào mình, Hạ Cường thật sự càng tức giận đầy mình.

Những người có súng đều biết, việc súng cướp cò không phải là chuyện hiếm, mỗi năm trong hệ thống cảnh sát cũng có xảy ra, những đứa trẻ không may bị ngộ thương ngộ sát cũng không phải ít. Hạ Cường không muốn sau này mình cũng trở thành một trong số những đứa trẻ không may đó!

Mặt Vương Lý xanh mét vội rút súng đưa ra giao cho Hạ Cường. Hạ Cường cầm súng cho vào sau lưng mình và nói với Dương Hải Đông:

- Phó cục trưởng Dương!

- Trưởng phòng Hạ!

Dương Hải Đông chủ động đưa súng của mình giao cho Hạ Cường.

Điều làm cho mọi người tại hiện trường kinh ngạc là Hạ Cường lại không nhận súng của Dương Hải Đông mà lại khoát tay cười nói:

- Phó cục trưởng Dương, việc hỗn loạn ở đây phải phiền ông giải quyết rồi. Sự việc tôi đã báo cáo lên Sở, tin rằng sẽ nhanh chóng có người đến xử lý.

Vương Lý, Kiều Sơn và những cảnh sát có mặt đều ngây ngốc! Cùng rút súng ra như nhau, theo như bọn họ thấy, tính chất không thể nghi ngờ của Dương Hải Đông càng thêm xấu. Không chỉ là chĩa súng vào đầu đồng nghiệp mà còn là phạm thượng!

Nhưng xem ra ý của Hạ Cường là không truy cứu hành vi của Dương Hải Đông. Hành động bên nặng bên nhẹ như vậy là có ý gì? Những cảnh sát có mặt không khỏi rơi vào sự trầm tư suy nghĩ. Mấy viên cảnh sát đi theo Vương Lý bất giác thấy người mềm đi vài phần.

Dương Hải Đông cười cười, ông ta cũng đoán ra, Hạ Cường là theo lệnh của Dương Quân Nghĩa đi theo từ Phụng Nguyên đến, tất nhiên cũng biết được thân phận của Phương Minh Viễn cho nên lúc Vương Lý rút súng ra mới đứng chắn giữa Phương Minh Viễn và bọn họ.

Vương Lý tức đến mức muốn nổ tung, không phải y chưa gặp qua người thiên vị nhưng chưa từng gặp chuyện đường đường chính chính như vậy, rõ ràng là thiên vị một cách lộ liễu! Tên Hạ Cường và Dương Hải Đông này quả thật rất đáng ghét! Đây không phải là làm mất mặt mình ở chỗ đông người sao?

Hạ Cường lấy chìa khóa trong tay cảnh sát mở còng tay cho Trần Trung và Võ Hưng Quốc, và xin lỗi Phương Minh Viễn:

- Cậu Phương, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi đã không khống chế cục diện kịp thời khiến cho cậu bị kinh động! Đống sâu làm rầu nồi canh trong đội cảnh sát này,tin rằng Sở trưởng Dương tuyệt đối không nhân nhượng!

Phương Minh Viễn khoát tay nói:

- Trưởng phòng Hạ khách sáo rồi, sự việc xảy ra đột ngột, tôi cũng không đưa tín hiệu gì cho các vị, sự việc không trách các vị được. Nhưng vị chính ủy này của các vị, tôi nghĩ là phải dậy dỗ lại rồi, cảnh sát nhân dân vì nhân dân, câu nói này không phải chỉ nói không được. Lương, trang bị, phúc lợi của cảnh sát các vị đều lấy từ thuế của nhân dân nộp vào, nhưng hôm nay tôi thật đáng tiếc!

- Vâng! Tôi sẽ chuyển lời của cậu đến Sở trưởng Dương!

Trên mặt Hạ Cường có chút khó xử. Hai người nói chuyện không lớn, trừ mấy người Trần Trung bên cạnh, mấy người Vương Lý và Kiều Sơn không nghe thấy được.

- Vậy chúng tôi có thể đi được chưa? Sự việc này đã làm lỡ không ít thời gian của tôi rồi!

Phương Minh Viễn cười nói.

- Không có vấn đề! Cậu Phương, mời!

Hạ Cường tránh qua một bên.

Phương Minh Viễn nhấc chân, đá một cái khiến Nguyễn Mộng Đắc lật mình, Nguyễn Mộng Đắc kêu một tiếng, mở mắt ra nhưng ngay lập tức khuôn mặt hắn liền nhăn nhó. Cơn đau ở vùng bụng làm hắn không nói được câu gì.

- Trưởng phòng Hạ, người XYZ này ẩu đả với nhân dân nước tai, tấn công điên cuồng đến người đồng hành với tôi, giao lại cho anh!

Phương Minh Viễn tùy ý nói.

- Nếu có việc gì thông báo cho tôi là được.

Hạ Cường gật đầu, mặc dù ông ta cũng biết người XYZ mặt mũi vặn vẹo xám tro dưới chân Phương Minh Viễn là thành viên đoàn đại biểu XYZ, người ngoại giao bị đánh, ở Hoa Hạ cũng coi là sự việc trọng đại, theo lí mà nói, phải đem mấy người Phương Minh Viễn giam vào.

Nhưng đối với người Việt Nam, ông ta cũng không có tình cảm tốt, đặc biệt là tên Nguyễn Mộng Đắc này thật sự là ức hiếp người quá đáng! Chỉ bị đánh một trận thì thật nhẹ nhàng cho y quá rồi!

Nhưng Phương Minh Viễn cũng không phải người bình thường, ở tỉnh Tần Tây hay Hoa Hạ cũng đều là người có tầm ảnh hưởng lớn, chuyện này cuối cùng sẽ như thế nào cũng không thể do ông một nhân vật nhỏ nhoi có thể quyết định được.

Hơn nữa, nói khó nghe một chút, nhà họ Phương sự nghiệp lớn, chạy trời không khỏi nắng, ông ta cũng không cần phải yêu cầu mấy người Phương Minh Viễn lưu lại.

- Đợi chút!

Nhìn mấy người Phương Minh Viễn muốn đi, ba người đi cùng Nguyễn Mộng Đắc đến bảo tàng Binh Mã của Tần Thủy Hoàng đang bị tình thế trước mắt làm cho kinh ngạc rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngăn ở trước mặt mấy người Phương Minh Viễn.

Vương Bồ Yến chỉ Phương Minh Viễn và nói với Hạ Cường:

- Hắn ẩu đả với nhân viên ngoại giao của đoàn đại biểu XYZ, sự việc ngoại giao nghiêm trọng như vậy, sao ông có thể thả họ đi? Ông có hiểu hắn đã phạm pháp không?

Người đàn ông mập mạp đứng cạnh cô ta vẫn chưa kịp nói đã bị Vương Bồ Yến cướp lời, trong lòng không khỏi cười khổ, người đồng hành này của mình nói chuyện thật là thẳng thắn, cô nói như vậy, há chẳng phải là chỉ Hạ Cường sao?

Hạ Cường nhìn ba người bọn họ, trên mặt hiện một tia khinh miệt nói:

- Chúng tôi từ đầu đến cuối đều ở đây, sự việc như thế nào chúng tôi đều nắm rất rõ. Mấy vị không cần ở đây đổi trắng thay đen. Hắn ta vì sao bị đánh, tôi nghĩ trong lòng ba vị rất rõ! Hứ, nếu như tôi không phải cảnh sát, tôi cũng phải đánh hắn một trận!

Vương Bồ Yến còn muốn nói nhưng người đàn ông mập mạp kia liền ngăn cô lại kéo ra sau, rồi nói với Hạ Cường:

- Trưởng phòng Hạ, trong chuyện này, ngài Nguyễn đây cũng có chỗ chưa đúng nhưng ông ta là thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đến thăm và làm việc với Hoa Hạ, ở Tần Tây chúng ta xảy ra việc này, khẳng định sẽ gây ra sự bất mãn ở phía XYZ. Họ nhất định sẽ lập tức đưa ra kháng nghị với Bộ ngoại giao. Trưởng phòng Hạ, trách nhiệm này, tôi ông đều không gánh nổi đâu!

Đối với lời đe dọa ẩn trong lời nói của người đàn ông mập này, Hạ Cường hờ hững khoát tay:

- Cái này thì không cần mấy vị phải lo lắng, nếu như các vị bây giờ rảnh rỗi không có việc gì thì nên đi chăm sóc ngài Nguyễn kia đi.

- Ông!

Người đàn ông mập kia giận dữ không biết phải nói gì.

- Không thể thả bọn họ đi được! Quận trưởng Vương sắp đến rồi!

Kiều Sơn cũng tiến lại gần ngăn mấy người Phương Minh Viễn. Lúc này, cho dù thế nào ông ta cũng không thể làm ngơ được.

Cho dù nói thế nào thì Nguyễn Mộng Đắc bị đánh ở quận Ly Sơn, đến lúc cấp trên đánh xuống, thân là quận trưởng như Vương Kiến Quân nhất định phải gánh trách nhiệm. Cho dù là Vương Kiến Quân bị buộc thôi chức hay bị thuyên chuyển cũng vẫn có đủ năng lực và thời gian làm mất chức Chủ nhiệm Chánh văn phòng của mình. Vì thế, vì tiền đồ của mình, dù thế nào cũng không thể để mấy phần tử phạm pháp Phương Minh Viễn rời đi.

Tiếng của y vẫn chưa dứt đã nhìn thấy một chiếc xe đi đến mang theo gió bụi của đường, từ xa đến, lái thẳng đến gần trước mặt, một tiếng phanh xe chói tai vang lên và xe dừng lại. Chỉ có điều xe vừa dừng thì khói bụi theo gió thổi tung mù.

Cửa xe mở ra, không đợi thư kí hay lái xe mở cửa, Vương Kiến Quân đã từ trong xe nhảy xuống.

Khi Vương Kiến Quân nhận được tin báo của Kiều Sơn khi đang họp, mặc dù sau khi biết tin ông ta đã cho dừng cuộc họp, gọi điện thông báo ngắn gọn ngay cho Bí thư Lâm rồi vội vàng đến đây nhưng vẫn muộn không ít.

Vương Kiến Quân vừa xuống xe liền chạy thẳng đến chỗ Kiều Sơn, đồng thời cao giọng hỏi:

- Kiều Sơn, người bạn nước ngoài bị đánh ở đâu? Phần tử đánh bị thương người bạn nước ngoài này đã bị bắt để xử lý rồi chứ?

Kiều Sơn lập tức chạy đến đón và nói:

- Quận trưởng, ngài đến rồi thật là tốt! Ngài Nguyễn bị đánh ngất, kẻ đánh ngất ngài ta là mấy tên này!

Vừa nói Kiều Sơn vừa chỉ mấy người Phương Minh Viễn.

Vương Kiến Quân nhìn theo hướng chỉ của Kiều Sơn, ngẩn ra một lúc rồi liền đi nhanh lại vài bước, dụi dụi mắt, rồi nhìn chăm chú, sắc mặt không khỏi biến sắc.

- Quận trưởng!

Kiều Sơn để ý thấy sắc mặt Vương Kiến Quân thay đổi liền không hiểu.

- Ai da da! Cậu Phương về lúc nào vậy? Sao không thông báo cho chúng tôi một tiếng!

Vương Kiến Quân từ xa đã nhiệt tình đưa tay ra bắt tay Phương Minh Viễn nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio