Khi Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân hai người tươi cười rạng rỡ từ trong quán đi ra thì Tiền Lỗ Sinh đã xin lỗi Phương Bân. Anh ta đã hỏi rõ ràng đám Dư Nhị chân tướng sự việc, bọn Dư Nhị cũng không có gan dựng chuyện, lừa gạt qua ải nữa, tất nhiên nói toàn bộ câu chuyện. Tiền Lỗ Sinh tức giận đến bật ngửa. Bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không có được nữa. Nếu mấy người Phương Bân một mực khăng khăng bọn Dư Nhị là xảo trá, Tiền Lỗ Sinh cũng không còn cách nào. Dù sao bọn chúng cũng theo lời Tam đầu trọc mà từ thành tây tới đây, người ta đã cho một bao thuốc khỉ lông vàng xem như phí trà nước cũng đã nể tình lắm rồi. Mấy thằng khốn kiếp bọn chúng nghĩ người ta dễ bắt nạt, không ngờ… thực là một đám ngu ngốc. Nếu là người khác, yêu cầu như vậy cũng không thể chấp nhận. Giá tiền đó ở huyện Bình Xuyên cũng bằng một tháng tiền lương rồi, còn hiệu quả và lợi ích thì không tệ. Đáng ghét hơn là đám lưu manh này còn dám nói người ta uy hiếp, người ta không đánh chúng thì đánh ai?
Nhà họ Phương tuy là từ Hải Trang đến, nhưng hiện giờ có hai bảng hiệu chữ vàng là Chu Đại Quân và Lý Đông Tinh. Đừng nói mấy người Dư Nhị, các ngành liên quan trong huyện này, khi nhà họ Phương làm thủ tục cũng để ý giúp đỡ, cũng không ai dám tùy tiện mà làm khó họ. Ba đống lửa của Lý Đông Tinh còn chưa đốt hết. Phó chủ tịch thị trấn Hải Trang đã đổ, người kế tiếp còn chưa biết là ai đâu. Chỉ có người mù mới đụng đến vết thương của Chủ tịch huyện lúc này. Hiện giờ Chủ tịch huyện thích món ngon, anh lại nhất định bày ra chướng ngại vật, không phải cố ý đối đầu với Chủ tịch mới nhậm chức sao? Không nên nói thì đừng nói, chỉ bằng một điểm này tạo uy tín cho Lý Đông Tinh, cũng khẳng định là muốn thu nhận người.
Tiền Lỗ Sinh lúc này hối hận nói không nên lời. Sao mình không hỏi cho rõ ngọn ngành, vừa thấy thằng cháu bị đánh đập, bộ dạng đáng thương, cũng không hỏi nhiều, liền vội vã đến đây, vẫn nghĩ rằng mình sẽ giành phần thắng, kết quả hoàn toàn ngược lại.
Cho dù chuyện này bình thường cũng có thể đòi bồi thường một ít tiền thuốc men, nhưng đối mặt với nhà họ Phương, Tiền Lỗ Sinh còn dám mở miệng sao? Tiền tài dọa dẫm phía trước, chấp pháp nghiêm khắc phía sau, hai loại thế lực này, có thể cho Tiền Lỗ Sinh nghẹn họng. Cho nên Tiền Lỗ Sinh chỉ có thể thành khẩn nhận lỗi. Anh ta cũng là người khôn khéo, không có đầu óc thì cũng không làm cảnh sát hình sự được, càng không thể leo lên đến vị trí phó đội trưởng.
Vả lại Tiền Lỗ Sinh cũng có chút thầm kinh hãi. Anh ta cũng không ngờ cháu trai mình và Quách Lượng có liên quan đến nhau. Hành vi cho vay nặng lãi này nhà nước rõ ràng đã ra lệnh nghiêm cấm, đây là huyện Bình Xuyên, trời cao mà hoàng đế thì xa, Quách đầu to lại có người che chở, lại thêm gã cho vay nặng lãi cũng không quá đáng như người khác. Phần lớn mọi người đều mượn tiền vì chuyện khẩn cấp, xong sẽ trả lại ngay, lãi suất tuy cao, nhưng không đến mức mọi người không chịu đựng nổi, cho nên mấy năm qua, ở trong huyện bình an vô sự. Nhưng một khi có việc để lãnh đạo chú ý đến, lại hạ quyết tâm phải trừ gian diệt ác, thì Quách đầu to có lợi hại đến mấy cũng sao có thể chống lại guồng máy sức mạnh của nhà nước? Chuyện hôm nay mà đến trước mặt Chủ tịch huyện Lý, kết quả ra sao, trong lòng Tiền Lỗ Sinh cũng không nghĩ ra được.
Tuy nhiên anh ta lờ mờ cảm thấy, dường như Chu Đại Quân cũng không muốn đuổi cùng giết tận gì mình, chẳng biết vô tình hay cố ý cứ nói vòng vo. Cho nên anh ta bảo bọn Tiểu Quan đến quán ăn bên cạnh mua vài món, mấy bình rượu, mang tới cho Phương Bân, lại dọn dẹp cơm thừa canh cặn trên bàn xuống dưới, tươi cười xin lỗi Phương Bân.
Phương Bân trải qua mấy năm tôi luyện, cũng không còn giống như lúc tuổi trẻ ngây thơ ngày xưa, đối với sự tình trong xã hội cũng thấu hiểu bảy tám phần. Anh cũng nhìn thấy, Chu Đại Quân vừa rồi tuy đầy tức giận nhưng trong lời nói lại có vài phần che chở. Hơn nữa ông ta kéo Phương Minh Viễn đi, hiển nhiên là để nói rõ suy nghĩ của mình. Thấy được điều này, thái độ của Phương Bân tất nhiên không gay gắt nữa. Cho dù thế nào, dựa vào tình cảm tốt đẹp của Chu Đại Quân và Phương Thắng thì cũng phải để cho ông ta chút thể diện. Thái độ của Tiền Lỗ Sinh tuy tồi tệ nhưng không đến nỗi phá hủy hết thể diện, cho nên cũng thuận nước đẩy thuyền mà ứng xử. Còn Trần Trung, dĩ nhiên là lấy thái độ của Phương Bân làm trọng.
Cho nên khi Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân đi ra, không khí cũng xem như là hòa thuận.
Chu Đại Quân vỗ vỗ Tiền Lỗ Sinh đứng dậy, cười nói:
- Thế nào, nghĩ thông suốt chưa đội trưởng Tiền?
Tiền Lỗ Sinh vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Cục trưởng Chu, đồng chí Phương, thái độ vừa rồi của tôi không tốt, gây phiền toái cho Cục trưởng và đồng chí Phương. Tôi đã hỏi qua mấy người Dư Nhị, quả thật là lúc trước họ có vòi tiền nên nhà họ Phương mới ra tay đánh họ, lỗi không do nhà họ Phương. Ngay bân giờ, tôi chính thức xin lỗi đồng chí Phương, thái độ vừa rồi của tôi thật quá tồi tệ, tạo nhiều sự bất tiện cho đồng chí, xin đồng chí tha thứ.
Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói:
- Đội trưởng Tiền, quyền chấp pháp là của người dân trao cho anh, để anh có thể đấu tranh với thế lực xấu, ngược lại anh đi tác oai tác quái với người dân. Thân là nhân viên chấp pháp, mỗi lời nói, hành động của anh đều đại diện cho quốc gia, đại diện cho chính phủ, luôn miệng nói lời xấu xa có phải làm tổn hại rất lớn đến hình tượng nhân viên công vụ nhà nước không? Hiện giờ nhà nước đã mở cửa cải cách, thu hút đầu tư từ bên ngoài. Anh nói đi, các thương nhân bên ngoài này đầu tư vào huyện Bình Xuyên, chúng tôi tai nghe mắt thấy mấy nhân viên chấp pháp chửi luôn miệng, trong lòng sẽ nghĩ thế nào? Việc thu hút đầu tư sẽ ra sao? Việc này là việc lớn của huyện, ảnh hưởng đến thu nhập của năm trăm ngàn người dân các ngành nghề trong huyện. Hơn nữa, đừng nói chúng tôi hôm nay không có làm gì vi phạm pháp luật, cho dù có vi phạm, nếu tòa án chưa chính thức tuyên án, chúng tôi cũng không bỏ qua cho kẻ đã xúc phạm danh dự của chúng tôi.
Trên trán Tiền Lỗ Sinh đã đổ mồ hôi, liên tiếp chụp mũ thế này, mắt đã đổ hào quang, nào là tổn hại hình tượng quốc gia, chính phủ, nào là quấy nhiễu công tác thu hút đầu tư trong huyện, ảnh hưởng thu nhập người dân, chỉ cần một chuyện thì đã không ai gánh vác nổi. Cậu ấm thối tha này không xuất thân trong quan trường, sao lại nói tới chuyện của lãnh đạo huyện gì gì nữa. Đồng thời, trong lòng anh ta cũng thầm chửi đồ chó má, ở huyện Bình Xuyên chó ăn đá gà ăn muối này không ngờ còn có thương nhân ngoại quốc, thương nhân Hongkong đến đầu tư, có thể lôi kéo vài người từ Phụng Nguyên hay Duy Nam là đã cám ơn trời đất rồi. Thằng nhóc này chỉ khoác lác một tấc đến trời.
- Có phải đội trưởng Tiền khẳng định là tôi ăn nói lung tung, khoác lác không?
Phương Minh Viễn đột nhiên hỏi.
Tiền Lỗ Sinh định gật đầu theo bản năng, may mắn sao trong lúc nguy cấp anh ta còn phản ứng kịp, biến gật đầu thành lắc đầu, nhưng vì vậy lại khiến động tác có vẻ buồn cười. Anh ta vội vàng cười nói:
- Đồng chí Phương, sao có thể thế được. Tôi là người thô tục, sai đi phá án còn được, chứ có đứng trước mặt người khác nói vài câu như đồng chí vừa nói đó thì tôi quả thật không hiểu.
- Hiểu hay không cũng không sao, dù sao không bao lâu nữa, vị thương nhân Hongkong đầu tiên sẽ đến huyện ta, lúc đó đội trưởng Tiền sẽ biết tôi có khoác lác hay không.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Hôm nay nể tình bác Chu, việc này không tính đến nữa. Ha ha…nếu bác Chu không nói giúp cho anh, tôi lại vì giao tình nhiều năm của hai nhà chúng tôi, thì tôi nhất định phải đưa anh đến gặp chủ tịch huyện Lý để xin ý kiến. Lúc trước chính miệng chủ tịch huyện Lý mời nhà tôi đến đây mở quán, hiện giờ chẳng những có lưu manh đến lừa gạt, mà không ngờ còn có cảnh sát hình sự tới nhà hung hãn đòi chấp pháp, thực sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Dạ, dạ dạ, xin cảm tạ đồng chí khoan dung rộng lượng, không chấp nhặt bất hòa của chúng ta. Cũng xin cảm ơn Cục trưởng Chu đã nói giúp cho chúng tôi, ngày sau nếu có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ, xin đồng chí cứ lên tiếng. Tiền Lỗ Sinh tôi nếu có nhăn mặt nhíu mày thì không phải là đàn ông.
Tiền Lỗ Sinh tất nhiên cảm động đến rơi nước mắt, liên tục cảm ơn Chu Đại Quân.
- Đội trưởng Tiền, không cần phải cảm ơn, dù sao chúng ta đều là người trong ngành, tuy không phải ngày nào cũng gặp, nhưng ngẩng lên không thấy thì cúi xuống cũng thấy, sao có thể vì chuyện ấy mà làm đổ chén cơm của anh. Tuy nhiên anh về sau cũng phải chú ý, chuyện như thế này phải hỏi rõ ràng mới được, hơn nữa cũng không được nói tục chửi thề. Nếu còn xảy ra chuyện thế này nữa, để tôi biết được, đến lúc đó phạt hai tội cùng một lúc.
Chu Đại Quân nói những lời vừa đấm vừa xoa.
Tiền Lỗ Sinh kia cũng là người từng trải, tất nhiên đã thấu hiểu, vì thế lại càm ơn Chu Đại Quân lần nữa.
Phương Minh Viễn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội gọi Chu Đại Quân lại:
- Bác Chu, cháu hỏi chuyện này, trong huyện Bình Xuyên chúng ta, trong mấy năm qua, số cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ khoảng bao nhiêu? Công ăn việc làm của người nhà họ giải quyết ra sao?
Chu Đại Quân kinh ngạc xoay đầu lại hỏi:
- Minh Viễn, cháu hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ cháu có thể sắp xếp được việc này. Huyện Bình Xuyên tuy rằng không lớn, nhưng số nhân viên ảnh sát hy sinh vì công vụ hàng năm luôn có một hai người, cứ dần dần như vậy cũng không phải là số lượng nhỏ. Vì cuộc sống của người nhà họ, cục cảnh sát Bình Xuyên cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ thêm đau đầu thôi. Chỉ vì tài chính có hạn, hàng năm cũng chỉ có thể giúp đỡ chút ít. Có đôi khi, thậm chí còn quyên tiền từ trên xuống dưới trong cục, mới có thể giúp đỡ họ qua được lúc khó khăn.
Tai của Tiền Lỗ Sinh đang đứng bên cạnh cũng lập tức dựng thằng lên, anh ta biết trong đội cảnh sát hình sự cũng đã có trên dưới mười nhân viên cảnh sát hy sinh vì công vụ.
- Dạ, sắp xếp việc làm cho năm đến mười người không phải là vấn đề lớn.
Câu nói này của Phương Minh Viễn như long trời lở đất, khiến Chu Đại Quân và Tiền Lỗ Sinh không thể nào không biến sắc.