Chiêm Vũ Điền vừa nhìn vào cái chứng nhận trong tay thì hai mắt cứ như muốn lồi ra khỏi tròng, đây là thẻ công tác của đảng ủy công an tỉnh!
-Tôi, tôi, tôi chính là viện trưởng viện thần kinh Đường Âm, tôi tên là Chiêm Vũ Điền!
Chiêm Vũ Điền cố gắng trấn tĩnh nói:
-Xin hỏi đồng chí, có chuyện gì vậy ạ? Chúng tôi chưa từng nhận được thông báo là có lãnh đạo đảng ủy công an tỉnh đến thị sát?
-Ông chính là viện trưởng?
Người thanh niên kinh ngạc nhìn ông ta mấy cái, làm cho Chiêm Vũ Điền có chút sợ hãi.
-Chu Bảo Long và Tôn Lập Quân có ở đây không?
Người thanh niên tiếp tục hỏi:
-Nếu không có ở đây thì gọi bọn họ tới, bí thư Dương cần gặp họ.
-Cái này...bây giờ đã hết giờ làm rồi, bọn họ có còn ở đây hay không tôi phải đi kiểm tra đã!
Chiêm Vũ Điền quay người lại hỏi người trực ban đêm:
-Các anh đi kiểm tra xem Chu Bảo Long và Tôn...
Chiêm Vũ Điền đang nói oang oang chợt dừng lại, sau đó quay đầu thật nhanh lại hỏi người thanh niên y như lúc nãy ông ta quay đầu lại hỏi mấy người trực ban vậy:
-Bí thư Dương? Vị bí thư Dương nào vậy ạ?
-Tất nhiên là bí thư đảng ủy công an tỉnh Dương Quân Nghĩa rồi!
Người thanh niên bất mãn nói.
Chiêm Vũ Điền như nhũn ra, giám đốc sở công an tỉnh kiêm bí thư Đảng ủy công an, đây là hai cương vị có thực quyền cao nhất, huống gì Dương Quân Nghĩa lại cùng lúc làm cả hai cương vị, nếu nói ông ta là một trong những người có vị trí chính trị lớn nhất trong tỉnh Tần Tây cũng không phải là ngoa! Đừng nói một viện trưởng bệnh viện thần kinh cấp huyện nhỏ bé như ông ta, cho dù là bí thư đảng ủy thành phố Khang An đến đây cũng phải cung kính!
Chiêm Vũ Điền khiếp sợ, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn, đường đường là bí thư đảng ủy công an tỉnh, giám đốc công an tỉnh, sao lại không ở tỉnh mà nửa đêm chạy đến Tần Nam làm gì, hơn nữa lại đến cái bệnh viện thần kinh vô danh này nữa chứ! Chuyện này nghĩ thế nào cũng không đúng! Vì vậy trong lòng Chiêm Vũ Điền không hề có chút vui vẻ nào, ngược lại lại cảm thấy hơi bất an.
Những người trên xe đều đã xuống hết, người dẫn đầu là một người trung niên có dáng mạo uy nghiêm, Chiêm Vũ Điền cho rằng đây đích thị là vị bí thư đảng ủy Dương Quân Nghĩa đó, bên cạnh ông ta còn có hai người, một người thì Chiêm Vũ Điền biết, chính là bí thư thành phố Khang An, còn người thanh niên kia thì ông ta không biết, ông ta vốn muốn chạy lên trước để nghênh đón nhưng lại bị người thanh niên đứng trước ngăn lại.
-Ông đứng đây đợi đi!
Giọng điệu của người thanh niên là không thể thay đổi được, Chiêm Vũ Điền cảm thấy như vậy không ổn nhưng cũng không thể làm khác được. Chỉ có thể đứng ở trước lầu trưng mắt nhìn mấy người cảnh sát đó bước lên lầu.
Có điều khi ánh mắt của ông ta lướt qua mấy người Dương Quân Nghĩa và nhìn hướng về phía sau thì mặt ông ta hoàn toàn biến sắc! bởi vì ông ta đã nhìn thấy, người đi phía sau mấy người Dương Quân Nghĩa, cái người lưng hơi còng, tóc đã hoa râm kia nhìn cực kỳ quen. Đó chẳng phải là người lao công trong bệnh viện tên là Vương Đắc Thủy sao? Sao ông ta lại đi cùng với đoàn của bí thư Dương Quân Nghĩa rồi!
Chiêm Vũ Điền trong lòng lập tức cảnh giác với Vương Đắc Thủy, ông ta tất nhiên không lạ gì, ông ta làm việc trong bệnh viện nhiều năm như vậy cũng được xem là nhân viên lâu năm của viện rồi. Đối với rất nhiều chuyện của bệnh viện Vương Đắc Thủy không còn lạ lẫm gì, nhưng! Vương Đắc Thủy chỉ là một người bình thường trong huyện, theo ông ta được biết, đến cả hộ khẩu cũng là ở nông thôn mà? Sao lại có thể cùng đi với bí thư Dương chứ?
Chẳng lẽ nói...trong lòng Chiêm Vũ Điền hồi hộp! Trong bệnh viện này nhiều bệnh nhân vốn không phải là bệnh nhân tâm thần, đây là chuyện không hề lạ lẫm gì ở trong huyện Khang Âm này, chỉ có điều đó đều là những âm mưu của bí thư huyện Lư Đông Sinh và chủ tịch huyện Mã Vân Long mà thôi. Có rất nhiều nhóm khi đi kêu oan thì việc tạm giam trong đồn cảnh sát vẫn không thể làm cho bọn họ mềm ra được, mà quy định trong bệnh viện thần kinh lại có rất nhiều lỗ hổng, cũng không biết là vị nào đưa ra chủ ý này, liền nhốt mấy người đó vào đây.
Chuyện này thì đừng nói, những người cứng đầu cứng cổ sau khi ở bệnh viện tâm thần ra thì đều thực thà đi không ít, còn những người cho dù không chịu khuất phục thì tình trạng sức khỏe cũng không cho phép họ gây sức ép nữa, chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng mà thôi. Như vậy theo những lãnh đạo trong huyện kia hiệu quả thật sự rất dễ nhận ra. Vì vậy những người bị nhét vào đây càng ngày càng nhiều, thậm chí những người vốn thật sự bị thần kinh còn phải chuyển viện hoặc bị cho về nhà chữa bệnh mới đủ yêu cầu cho huyện.
Những loại chuyện không có đạo đức như thế này không biết trong huyện đã có bao nhiêu người mắng đến mười tám đời tổ tông nhà họ Chiêm nhưng Chiêm Vũ Điền cũng chả thèm quan tâm. Dù sao thì cũng chỉ cần các lãnh đạo trong huyện yêu mến, thì những người kia một năm có chửi đến ngày thì cũng có sao? Mình chẳng phải vẫn thăng chức ầm ầm sao?
Có điều ông ta cũng biết, chuyện này ở trong huyện Đường Âm thì không sao nhưng tuyệt đối không thể để lan truyền ra ngoài, Lư Đông Sinh và Mã Vân long cũng chỉ có thể bảo vệ ông ta ở trong huyện này thôi, còn ra đến thành phố thì mấy vị lãnh đạo huyện ai thèm bảo vệ chứ? Hơn nữa không may để lãnh đạo tỉnh biết được lúc đó bản thân mình sẽ có kết cục như thế nào...
Nghĩ đến đây, mặt Chiêm Vũ Điền trở nên trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
-Đồng chí, việc bí thư Dương đến thị sát tôi phải thông báo cho lãnh đạo huyện chứ, nếu không sau này tôi làm sao mà giải thích được với các vị lãnh đạo?
Chiêm Vũ Điền thấp giọng nói với người thanh niên.
-Cái này không cần ông mất công, tôi tin là hiện giờ lãnh đạo của huyện ông đã biết tin rồi!
Người thanh niên lạnh lùng nói:
-Không nhìn thấy ngay cả bí thư La của thành phố Khang An các ông cũng đều đến đây rồi hay sao?
Chiêm Vũ Điền liền nhìn về phía Dương Quân Nghĩa lúc này đang quay đầu lại nói chuyện với người thanh niên đi bên cạnh nói vài câu, sau đó khoát tay một cái liền dẫn mọi người đi về hướng ông ta.
Chiêm Vũ Điền vội vàng đứng kính lễ, trong lòng thì không ngừng cầu trời khấn phật. Ngàn vạn lần mong bí thư Dương không phải là đến làm khó mình!
Đoàn người Dương Quân Nghĩa căn bản là không dừng lại trước mặt ông ta giống như là không hề có Chiêm Vũ Điền xuất hiện ở đó mà đi về phía trước. Chỉ có giám đốc sở y tế thành phố Mễ Ái Hoa khi đi qua không ta thì lạnh lùng hừ một tiếng. Tiếng hừ này giống như một tiếng sấm làm cho Chiêm Vũ Điền suýt nữa thì đặt mông xuống đất. Ông ta cho dù là thằng ngốc cũng hiểu rằng lần này bí thư Dương đột nhiên tới thị sát chắc chắn là chẳng phải chuyện gì tốt đẹp!
Tuy rằng, Đảng ủy công an không phải là cấp trên trực tiếp của hệ thống y tế nhưng với một đất nước Đảng nắm toàn bộ như Hoa Hạ, nếu như Đảng ủy muốn nhúng tay vào chuyện của chính quyền thì cũng chẳng phải là chuyện gì khó. Huống gì Dương Quân Nghĩa lại còn là bí thư Đảng ủy công an tỉnh, muốn làm khó một viện trưởng nhỏ bé như ông ta thì chỉ là dễ như trở bàn tay! Thậm chí không cần ông ta mở miệng thì cũng có người giúp ông ta làm chuyện này.