Thời gian này đối với La An Khang có thể nói là ăn không ngon, ngủ không yên! Đối với nhất cử nhất động ở trong tỉnh ông ta đều quan sát một cách cặn kẽ.
Tin tức Nhà họ Phương yêu cầu trừng trị nghiêm khắc với các quan viên có liên quan, ông ta tất nhiên cũng biết rằng, đối với yêu cầu này của Phương Gia, La An Khang đương nhiên vô cùng bất mãn, là một quan trên của thành phố Khang An, sự việc vi phạm pháp luật kia lại xảy ra trên địa hạt của ông ta, nghiêm khắc mà nói, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm. Nhưng La An Khang cảm thấy chính mình lại bị oan, cái thành phố lớn thế này dân số trên trăm vạn người, mỗi ngày không biết xảy ra bao nhiêu việc, ông ta nếu có tài giỏi đến đâu cũng không thể nào đi hỏi cặn kẽ từng việc một được! Ông ta cũng là người, có máu có thịt, cần phải được nghỉ ngơi, cần phải thả lỏng, , không phải là người máy làm việc không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi là gì.
Tuy là việc này không đến nỗi phải cách chức ông ta để điều tra, nhưng La An Khang dự đoán, nếu như thật sự theo ý của nhà họ Phương, mình cũng sẽ bị xử phạt bản cảnh cáo lỗi nặng, sợ rằng thoát không nổi. Điều này sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với cấp lãnh đạo ! Nhưng….mấy người Lư Đông Sinh , Mã Vân Long , đa số đều là người của Lưu Hải Sơn và Vương Quang Minh tự đề bạt lên, mặc dù là có hai người đó nhưng cũng không ở vào cương vị chủ chốt.
Theo cách nói của người đời sau, La An Khang tự cảm thấy mình chính là đứa trẻ nằm đều trúng cái đạn xui xẻo.
Nhưng có cảm thấy mình oan uổng như thế nào, điều này cũng khó mà kiện được! Hơn nữa ông ta còn phải luôn luôn chú ý đến quyết định của tỉnh lị, may mà tin tức truyền đến sau đều cho thấy, tỉnh lị tuyệt đại đa số các lãnh đạo đều cảm thấy yêu cầu của nhà họ Phương quá quá đáng, chỉ định trừng phạt Lư Đông Sinh và Mã Vân Long, Chiêm Vũ Điền , những cá bộ còn lại khác của Huyện Đường Âm, sẽ theo tình hình mà quyết định.
La An Khang lúc này mới thở phào một cái. Nếu đối với những cán bộ khác ở huyện Đường Âm tỉnh dự định khoát tay, tha cho họ một nước cờ, vậy thì mình là người không trực tiếp chịu trách nhiệm, đương nhiên cũng sẽ không chịu sự xử phạt nghiêm khắc.
Sau khi an tâm rồi, La An Khang không ngững suy nghĩ, làm thế nào để cho nhà Họ Phương một bài học “ hợp lý hợp pháp” ! Khiến cho bọn họ cũng phải hiểu rằng, người làm buôn bán thì luôn luôn là người buôn bán, quan trường không phải là nơi họ có tư cách nhúng tay vào! Hơn nữa, La An Khang tin về điểm này, Lưu Hải Sơn và Vương Quang Minh khẳng định là có cùng cách nghĩ giống như thế, La An Khang cùng với hai người họ người liên thủ lại, khà khà…
Đáng tiếc là La An Khang còn chưa nghĩ ra làm thế nào và lúc nào cho nhà Họ Phương một bài học “ hợp lí, hợp pháp” , thì ở trong thành phố Khang An đã bắt đầu truyền tin tức rằng: Tạp đoàn Carefour có khả năng sẽ bỏ qua thị trường thành phố Khang An, những siêu thị Carefour trong thành phố Khang An đang tìm người thích hợp để thế vào.
Tin tức này lan truyền nhanh chóng toàn thành phố! Dân trong thành phố Khang An ai mà không biết, siêu thị Carefour ở trong thành phố là siêu thị có mặt hàng đầy đủ nhất, chất lượng cũng làm cho người tiêu dùng an tâm, những sản phẩm cùng loại với bên ngoài giá cả cũng rẻ nhất, phục vụ cũng vào loại tốt nhất! Là một thành phố không phát đạt lại ở xa về phía Nam tỉnh Tần Tây, ở đây sẽ không thể lọt vào mắt xanh của tập đoàn Wal-Mart, vì thế ở đây chỉ có những siêu thị trung bình của dân bản địa tỉnh Tần Tây, so sánh với siêu thị Carefour thì hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Vì thế, dân chúng của thành phố Khang An nếu có thể đều thích mua đồ ở siêu thị Carefour , ở đó mua đồ vừa vui, lại có thể an tâm sử dụng.
Lúc tin tức tập đoàn Carefour rút khỏi thành khố Khang An, các cửa hàng thì bán lại cho người khác loan truyền rộng ra, những người dân này không khỏi kinh ngạc, tiếp sau đó là cảm giác tiếc nuối, vị trí xí nghiệp đứng đầu trong nước giống như tập đoàn Carefour , tại sao lại phải chuyển nhượng những cửa hàng của mình ở trong thành phố Khang An chứ? Lẽ nào tiền vốn của tập đoàn Carefour gặp khó khăn gì sao?
Nhưng…..nếu nói nguồn vốn quay vòng của tập đoàn Carefour quả thật lâm vào cảnh thiếu thốn, thì tại sao lại có quảng cáo khai trương điện khí Thiên Đỉnh ở trên ti vi, nghe đâu số tiền đầu tư cao đạt tỷ Nhân dân tệ cơ mà! Có tỷ NDT để mở công ty mới, thì sao lại có thể để cho tiền chi dùng lâm vào cảnh không đủ chứ? Hơn nữa theo thời gian những tin tức này được những dân thành phố Khang An phát hiện ra, hình như chỉ có những siêu thị Carefour ở thành phố Khang An bị chuyển nhượng, những siêu thị khác ở những thành phố lân cận đều không nghe thấy tin tức tương tự, điều này là tại sao đây?
-Họ như thế là muốn làm cái gì đây?
La An Khang phẫn nộ đặt mạnh cốc trà trên tay lên bàn, nước trà trong cốc vì thế mà bị nảy ra không ít, thư ký vội vàng cầm giẻ lau, thay ông ta lau khô mặt bàn trước mặt.
- Bí thư La, tức giận cũng không thể giải quyết được vấn đề. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ, lần này phải làm rõ, tập đoàn Carefour rốt cuộc là có cái ý này hay không? Rốt cuộc là tại sao lại bỏ những chi nhánh cửa hàng ở thành phố Khang An đi?
Sắc mặt của Lưu Đông Hải rất không tốt, nét mặt nặng trĩu. Giống như là người khác nợ ông ta một triệu tệ vậy.
- Đúng vậy, những người trong thành phố hiện nay đang hoang mang, mọi người đều suy đoán, tập đoàn Carefour đang muốn làm cái gì.
Vương Quang Minh chau mày nói. Ba người họ không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhưng không ai nói câu nào!
Họ đã điều người đi hỏi giám đốc tập đoàn Carefour rồi, nếu đúng là sự thực, thì phải hỏi rõ nguyên nhân tại sao? Nếu là giả, vậy thì yêu cầu cấp quản lý của tập đoàn Carefour đứng ra cải chính tin đồn! Nhưng….ba người đều có một dự cảm không tốt, việc này e rằng là thật.
Nếu là thật….Ba người không thể không suy nghĩ bước tiếp theo phải làm thế nào đối diện với thành phố Khang An sau khi tập đoàn Carefour rút khỏi. Thiếu đi những cửa hàng phân nhánh của tập đoàn Carefour, đối với thành phố Khang An thực ra cũng không có nguy hiểm chết người gì, nhưng làm thế nào để trấn an lòng hiếu kỳ lớn của dân chúng lại là một vấn đề.
Hơn nữa tập đoàn Carefour thân là xí nghiệp phân phối bán lẻ lớn nổi tiếng toàn quốc, đột nhiên rút khỏi thành phố Khang An một cách vô lý, điều này nhất định sẽ khiến cho rất nhiều giới truyền thông trong tỉnh chú ý, mà giới truyền thông này nhất định sẽ vì thế mà quan tâm đến đợt trước xảy ra việc nhốt phi pháp trong bệnh viện tâm thần Huyện Đường Âm, nếu như thế…sự việc lại rất nan giải , cho dù là cấp tỉnh muốn che chở cho họ, e rằng cũng khó.
-Chiêu này của Phương gia độc địa thật.
La An Khang nghiến chặt răng nghĩ trong lòng.
- Minh Viễn, cháu làm như thế khó tránh có hơi quá đáng không?
Tô Ái Quân ngồi đối diện với Phương Minh Viễn nhíu mày nói,
Phương Minh Viên cười mà nói
-Chú Tô, chú có phải là nhận sự nhờ vả của chính quyền ủy ban tỉnh, đến khuyên cháu không?
Tô Ái Quân cười khổ sở nói:
- Hai tay này của tiểu tử nhà ngươi, thật là xúc phạm đến các nhà lãnh đạo của chính phủ tỉnh, còn có chỉnh quền ủy ban thành phố Khang An! Chú là người gần gũi với cháu đương nhiên bị bóp cổ rồi, đến hỏi xem cháu rốt cuộc là muốn như thế nào? Việc này, nhất định phải làm ầm lên để mọi người đều biết sao?
Phương Minh Viễn trong lòng thở dài, Tô Ái Quân mặc dù là một quan viên có lương tâm, có đạo đức, nhưng cũng vẫn không nhìn rõ, xử lý đến cùng như thế, bất luận là đối với nhà họ Phương hay đối với người dân đều có ảnh hưởng xấu. Không phải chính mình nhất định phải làm ầm lên để cho người ta biết, mà là nếu mình nói không làm ầm lên cho người ta biết, sau này không biết còn có bao nhiêu việc tương tự như thế xảy ra.
- Chú Tô, chú hai Phương Nhai của con bị giam giữ phi pháp nửa tháng, trong nửa tháng này , nhà cháu như thế nào, tin rằng chú cũng để ý! Lúc chú hai quay về, chú cũng đã nhìn thấy, người bị hành hạ thành như thế nào! Nhà họ Phương cháu vì thế mà tổn thất bao nhiêu, e rằng Chú Tô cũng còn chưa biết. Cháu có thể nói rõ ràng cho chú rằng, tổn thất không dưới triệu NDT!
Phương Minh Viễn nói.
-Sao mà nhiều vậy?
Tô Ái Quân không khỏi xúc động mà hỏi.
- Bố cháu và chú út hoàn toàn không còn tâm trạng để xử lý việc công, rất nhiều đơn từ đáng ra một hai ngày có thể xin được kết quả, hậu quả là kéo đến hơn nửa tháng, cháu vốn dự định trong thời gian nghỉ hè, đi khảo sát thị trường Châu Âu, kết quả chỉ đi được nước Anh và hai nước bắc Âu thì không thể không bay về Phụng Nguyên. Vốn dĩ vạch kế hoạch khảo sát mấy dự án, chỉ có thế không vứt ra, nếu không thì cũng phải hoãn lại, lúc thích hợp cháu còn phải đi một chuyến đến Châu Âu nữa. Hơn nữa chú Hai vốn dĩ phải tiếp nhận công việc quản lý của điện khí Thiên Đỉnh, bây giờ trong thời gian ngắn cũng không được rồi, việc này chỉ có thể giao lại cho Phó tổng giám đốc quản lý, sau này tiếp nhận cũng là một việc phiền phức!
Phương Minh Viễn buông tay nói:
-Còn có chú hai và ông….trị liệu, nghỉ ngơi, những việc này không thể tính ra bằng tiền được! Quan trọng nhất là, cháu phải cho những người này biết rằng, Phương gia tuyệt đối không để sự việc này tái diễn!
Hy sinh con đường công danh của một hai bị cán bộ thì có thể làm cho Phương gia sứt đầu mẻ trán, việc đẹp như thế tuyệt đối không thể lại xảy ra nữa.
Phương Minh Viễn nghĩ rất rõ, nếu lần này Phương gia chấp nhận quyết định của chính quyền ủy ban tỉnh Tần Tây, vậy thì tương lai. Nhà họ Phương nhất định cũng không được yên ổn, các bộ các nơi đối với con đường làm quan của Hoa Hạ mà nói, chuyện như thế này cũng dễ như trở bàn tay, Phương gia chính là không mệt chết thì cũng chán mà chết.
Tô Ái Quân nghĩ lại mới hiểu rõ dụng ý của Phương Minh Viễn là ở chỗ đó, xem ra Phương Minh Viễn cố ý muốn trừng trị nghiêm khắc những quan viên có liên quan tới vụ án, còn có ý muốn răn người khác.
Tô Ái Quân trầm ngâm một lát mới nói:
- Minh Viễn, chú hiểu cách nghĩ của cháu rồi. Uh, nếu nói như vậy, lần này phải làm ầm lên, lại rất cần thiết. Ít nhất có thể chặt đứt ý muốn của một số người! Nhưng…e rằng độ mạnh còn chưa đủ! Theo chú được biết, trong ủy ban tỉnh ủy, số quan viên ủng hộ bí thư Dương đã ít giờ lại càng ít! Tuyệt đại đa số, đều hướng về quan điểm của Lưu Viễn Hàng. Hơn nữa Lưu Viễn Hàng đang cố gắng tiến nhanh đến việc quyết định xử lý đối với chuyện này. À đúng rồi, cháu có biết Lưu Trì chính là cháu của Lưu Viễn Hàng không!
-Cháu biết!
Phương Minh Viễn cười lạnh nói, Lưu Trì chỉ mong sao tất cả mọi người trong khu Bình Xuyên đều biết chuyện này, hắn làm sao có thể không biết được chứ. Nếu như Lưu Viễn Hàng muốn giúp cháu mình một tay để nắm vững quận Bình Xuyên thì sao hắn lại không “giúp” y một tay chứ!