Trùm Tài Nguyên

quyển 2 chương 86: nguy hiểm khắp mọi nơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm nhận được Phương Minh Viễn đặt tay lên vai của mình, sắc mặt của Triệu Nhã không khỏi ửng đỏ, phụ nữ vốn là trưởng thành sớm, một cô bé mười hai, mười ba tuổi đã bắt đầu hiểu rõ sự khác biệt giữa nam và nữ, hơn nữa sau khi vào trung học, học theo các anh chị lớp trên “ Ăn nói và làm việc đều có chừng mực” và còn có giáo viên đều canh chừng nghiêm ngặt, việc này đều khiến cho những cô bé, chàng trai khi vừa mới bước chân vào trường trung học đã nhanh chóng hiểu rõ sự mập mờ giữa cái gọi “Bạn bè” với quan hệ vợ chồng, dường như chỉ khác là mỗi tối khi ngủ thì nằm riêng từng giường.

Mà giữa cô bé với Phương Minh Viễn lại được người lớn cho rằng đó chỉ là mối quan hệ “bạn bè”. Chẳng qua, Phương Minh Viễn thường xuyên không học ở trường nên mối quan hệ giữa hai người cũng không đáng chú ý, mà các giáo viên thì ít nhiều cũng biết một chút về việc đính hôn của nhà họ Phương và nhà họ Triệu. Cả hai gia đình họ đều không có ý kiến. Vậy thì giáo viên như bọn họ cần gì phải mất công xen vào chuyện của người khác. Nếu có muốn lo đến thì không chừng người lớn bên đó còn có ý kiến đối với mình. Chuyện mất lòng như vậy thì không ai lại nguyện ý làm. Đương nhiên, trong đó phần lớn nguyên nhân là bởi vì thành tích học tập của Triệu Nhã và Phương Minh Viễn trong trường đều xuất sắc nên khiến cho những giáo viên muốn can thiệp đều thiếu lý do tốt.

Cho nên, Triệu Nhã và Phương Minh Viễn có thể mang theo một chút tình cảm ngây ngô đang nảy sinh mà không bị ai gây khó dễ. Đương nhiên, loại tình cảm ngây ngô này chỉ phát sinh riêng đối với Triệu Nhã, Phương Minh Viễn tự nhiên đã sớm quen thuộc. Kiếp trước, trong ổ cứng máy tính chứa vô số hình ảnh và khá nhiều phim về “giáo dục giới tính” của đảo quốc phía đông ( Nhật Bản), cùng với vài người bạn gái khiến cậu đối với thân thể phụ nữ không mấy xa lạ!

- Minh Viễn, mình nghe nói gia đình cậu phải chuyển đến Phụng Nguyên, vậy cậu cũng đến Phụng Nguyên đi học sao?

Triệu Nhã cắn môi và nhẹ nhàng hỏi. Cô biết tin này từ ông nội, mấy ngày qua đều cảm thấy có một chút bất an. Nếu như Phương Minh Viễn chuyển trường đến Phụng Nguyên, chẳng phải là cách mình thật xa. Một tuần chỉ có thể gặp nhau một lần vào cuối tuần thôi.

Phương Minh Viễn hơi ngẩn ra, tin tức lan truyền thật nhanh, việc này khoảng nửa tháng sau mới tiến hành nên không ngờ là Triệu Nhã đã biết rồi. Chung qui cậu cũng là người trưởng thành cho nên liền hiểu rõ trong lòng cô bé rối rắm điều gì.

- Chưa nhất định là vậy đâu, nếu có chuyển trường thì mình cũng sẽ đóng gói các bạn gái nhỏ này đem theo. Chỉ sợ là ông nội của cậu không cho thôi.

- Các bạn gái?

Triệu Nhã nhạy cảm chú ý tới danh từ số nhiều, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận. Trải qua nhiều năm như vậy, cô và người nhà họ Phương cũng đã sớm quen thuộc, vợ chồng Phương Thắng khá tốt, bình thường sẽ không nói hưu nói vượn gì với cô, nhưng hai bác của Phương Minh Viễn kia và còn có Phương Bân thường hay lấy Phương Minh Viễn ra trêu ghẹo cô. Cũng là từ trong miệng bọn họ, Triệu Nhã mới biết được Phương Minh Viễn có khá nhiều bạn gái như vậy! Tuy hiện tại là cô gái ở gần bên cạnh Phương Minh Viễn nhất nhưng ngoại trừ bản thân và Phùng Thiện, cô vẫn nghĩ không ra.

Viền mắt Triệu Nhã ngay tức khắc liền đỏ lên. Phương Minh Viễn không khỏi có chút hối hận, quay sang cười.

- Đùa thôi mà. Mình chỉ đùa một chút, cậu đừng cho là thật.

Triệu Nhã xoay người rồi đem cánh tay đang khoác trên vai hất xuống. Giọng nức nở nói:

- Cậu ức hiếp mình, suốt ngày đều không ở nhà, vất vả lắm mới trở về vậy mà còn bắt nạt người ta.

Trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi kêu lên, xem ra cô bé hay làm nũng này đang tự hiểu sai. Triệu Nhã mới nhõng nhẽo vài câu đã bộc lộ ra một chút quyến rũ của thiếu nữ. Không chừng qua nhiều năm nữa, cơ thể này sẽ trở nên phong tình và làm si mê không ít người.

Phương Minh Viễn phải khuyên nhủ bao nhiêu lời, Triệu Nhã mới từ từ chuyển giận thành vui.

Ngay lúc này, bỗng trên đê truyền đến âm thanh ồn ào, Phương Minh Viễn nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Tào Hổ, La Vũ Trung, còn có mấy người con trai, con gái đang đứng trên đê lớn tiếng chỉ vào sông nói gì đó. Phương Minh Viễn cảm thấy kinh ngạc chính là đằng sau đám người đó lại xuất hiện bóng dáng Lý Vũ Hân. Thật là chuyện thật lạ, trong trí nhớ Phương Minh Viễn, Lý Vũ Hân dường như không thích cùng người khác đùa vui.

Lúc này mấy người Tào Hổ bọn họ cũng thấy đám người của Phương Minh Viễn đang ở giữa sông, trong lòng Tào Hổ thầm kêu xui xẻo. Như thế nào mà bất cứ đâu cũng đều thấy bóng dáng của tên đó, chính mình đang hứng khởi đến sông chơi! Tuy nhiên vừa gặp Phùng Thiện và Triệu Nhã thì trái tim của nó không khỏi giật nảy lên.

- Tào Hổ, nước sông thật là ít nhỉ?

La Vũ Trung lộ vẻ thất vọng trong lời nói. Nó muốn đến con sông này bơi lội, nhưng mà nước lại không quá mắt cá chân, ngay cả bắp chân cũng không ngập hết, rất cạn, đùa trong nước còn không hứng trí nổi nói chi là bơi lội.

- Nhưng tụi mình đều đến rồi, không có thể ngay lập tức lại bỏ về.

Người con trai kia xoay sang nhìn Lý Vũ Hân, khó khăn lắm mới thông qua Tào Hổ mà hẹn được cô bé đi chơi, nếu cứ như vậy trở về chẳng phải là công cốc sao.

- Xuống đi, cậu coi bọn họ đều đang chơi tại đây, dù sao cũng đến rồi chơi hay bơi lội đều tốt.

Có một nữ sinh đang đi đến đề nghị nói. Cuộc thi giữa khóa cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ là thời điểm mà các học sinh bị bài vở ép không thở nổi có thể thả lỏng. Nếu chỉ là nhàm chán chơi đùa cũng còn tốt hơn lớp học vô vị kia. Bọn chúng chần chừ một lát, từ nhà chạy xe đến đây cũng mất mấy dặm, cật lực chịu khổ đạp tới đây, không không lại quay về. Điều này có chút khó khăn với tụi con gái. Cho nên mọi người đều cất xe và hô gọi nhau lao xuống. Lý Vũ Hân vẫn cứ thong thả đi phía sau cùng.

- Tên Tào Hổ kia tại sao cũng đến đây! Thật đáng ghét, tại sao đi đâu cũng gặp mặt nó?

Triệu Nhã tức giận nói. Phương Minh Viễn không thường xuyên ở trong trường, Tào Hổ vẫn thường lấy cớ tiếp cận cô và Phùng Thiện, tuy là hai người không ưa gì hắn cho lắm. Mà Tào Hổ cũng là người mới chuyển tới, ở trong trường sức ảnh hưởng không bằng Phương Minh Viễn, tất nhiên là cũng không có ai giúp đỡ nó. Cho nên Tào Hổ cũng chỉ có thể “Nhìn được nhưng không sờ được” mà dày vò.

- Đây là sông Lưu Xuyên, cũng là nơi công cộng, bọn mình có thể đến nơi này chơi thì bọn họ cũng vậy. Cậu có thể đem nơi này làm của riêng sao?

Phương Minh Viễn không kìm nổi mà cười. Đối với Tào Hổ, hiện tại căn bản là hắn không để ở trong lòng. Tuy tên đó là con trai trưởng của phó xưởng nhưng chính hắn ngay cả văn phòng Ủy Ban Nhân Dân tỉnh hay giám đốc sở cảnh sát tỉnh đều gặp qua, còn sợ hắn uy hiếp sao? Huống chi, hiện giờ đối với Phương Minh Viễn mà nói mọi phương diện của Tào Hổ đều không gây ra uy hiếp. Sư tử sẽ để ý đến khiêu khích của con thỏ hay sao? Chỉ cần một cái tát là nó không còn đường sống.

- Em Thiện của cậu bị nó nhớ thương thật lâu, cậu cũng không thèm để ý sao?

Triệu Nhã nổi giận nói. Người kia tại sao không nghe theo mình. Mọi chuyện đều là tự mình lo lắng.

- Bọn con trai thích hai cậu cũng nhiều. Trong khi tớ chỉ có một. Hơn nữa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, càng nhiều người thích các cậu cho thấy là cả hai càng ưu tú. Miễn là bọn nó không làm gì quá đáng thì tớ cũng không cần thiết nhiều chuyện. Nếu không sau này đi Phụng Nguyên học thì dù tớ có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Phương Minh Viễn khen lấy lòng khiến Triệu Nhã vui hơn.

- Thật là dễ dụ dỗ nha

Phương Minh cười thầm trong lòng.

Hai nhóm người biết nhau không ít, rất nhanh liền hòa thành một. Chỉ có điều Tào Hổ tiếp cận khiến Lưu Dũng hay Phùng Thiện đều chán ghét mà bài xích. Tào Hổ nói chuyện với Phùng Thiện vài lần đều không thấy đáp lại, cho nên chỉ còn cách chen lẫn vào chỗ những người khác.

Phương Minh Viễn và Triệu Nhã cũng đến gần, đứng ở mé sông nhìn bọn người Lưu Dũng bắt cá nhỏ trong nước. Đó là một loại cá rất nhỏ, màu trắng, thậm chí là gần như trong suốt, chỉ bằng một ngón tay cái bơi qua bơi lại ở giữa khe đá, rất linh hoạt. Bọn Lưu Dũng cật lực cả ngày mà chỉ bắt được ba con, ngược lại còn khiến cho chính mình ướt nhẹp, thảm hại không chịu được. Phương Minh Viễn đứng trên bờ cười ha hả.

Còn bọn Tào Hổ và La Trung thì một bên vui đùa ầm ĩ trong nước, một bên đào cát ở lòng sông, chơi cũng thật đáng sợ. Chẳng bao lâu đám người lại chia làm hai. Chỉ là không ai chú ý tới, chẳng biết từ lúc nào nước trên sông từ từ trở nên nhiều hơn.

- A?

Phương Minh Viễn trong lúc vô tình cúi đầu nhận ra rằng không biết từ lúc nào mặt nước đã tới bên chân, đáy giày xăng-đan đã ngập trong nước. Nhưng Phương Minh Viễn nhớ rất rõ vị trí của mình, cách bờ còn mười thước, tự dưng nước lại mở rộng ra thêm?

Cậu lập tức đưa mắt về phía thượng du sông Lưu Xuyên, nó theo hướng bắc uốn lượn khoảng hai trăm thước rồi ngả về hướng tây, tới nơi của cậu, chỗ nhiều nhất có thể nhìn thấy là cắt khúc ở phía trước một đoạn. Không phải là ảo giác! Mà thật sự là như một dòng suối, nước sông rõ ràng đang trở nên nhiều hơn.

- Lưu Dũng, Phùng Thiện, Triệu Nhã, còn mấy người nữa, nhanh chân đi lên! Tào Hổ, các cậu cũng nhanh lên! Nước sông đang nhiều hơn! Có lẽ đập ở thượng nguồn mở nước rồi!

Phương Minh Viễn không do dự mà hét lớn. Cậu biết cứ cách vài năm, ở thị trấn Hải Trang đều có người bởi vì không tránh kịp, bị nước sông cuốn trôi đi. Tuy không nhất định gây nguy hiểm cho sinh mạng nhưng cũng không tránh khỏi bị thương. Vì vậy, tụi nhỏ thường xuyên được dặn dò, nếu đến Lưu Xuyên chơi vào mùa hạ thì phải cẩn thận với hồng thủy.

Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua đê. Nơi này cách đê còn khoảng hai mươi thước, tuy rằng nếu ở đất bằng có lẽ chỉ cần chạy vài bước nhưng tại đây cao thấp không đều, đâu đâu cũng là đá cuội to nhỏ, khoảng cách hai mươi thước này cũng đủ để mọi người chạy mệt rồi.

Bọn Lưu Dũng, Triệu Nhã trước đây Phương Minh Viễn nói gì đều nghe theo, vừa nghe thấy mệnh lệnh của cậu thì lập tức hướng sát về phía Phương Minh Viễn.

Bởi vì khoảng cách giữa bọn Tào Hổ với Phương Minh Viễn hơi xa một chút cộng với vài người lại đang chơi đùa ầm ĩ cho nên không nghe được rõ ràng, nhưng là Lý Vũ Hân đứng một bên nghe thật rõ tiếng kêu của Phương Minh Viễn nên cất tiếng:

- Phương Minh Viễn nói đập chứa có thể mở nước, chúng ta phải nhanh lên.

- Đập chứa nước mở thì liên quan gì tới bọn mình?

Tào Hổ không đồng ý đưa tay chặn lại. Nhưng lại không chú ý sắc mặt bọn La Vũ Trung bên cạnh đang thay đổi.

- Lên đê nhanh lên.

La Vũ Trung chen ngang lời Tào Hổ nói.

- Đây là đường sông chảy! Nếu đập chứa mở nước thì nơi này sẽ ngập.

Tào Hổ mới chợt tỉnh ngộ, vài người luống cuống chống tay leo lên mặt đất, mang giày mang vớ. Lúc này nước sông dâng lên rõ ràng nhanh hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio