Người đến là Minh Ngọc Thành, năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được dáng đẹp, tuy đàn ông tuổi này thường có bụng bia, nhưng có vẻ so với đệ đệ của hắn có vẻ tinh nhanh năng nổ hơn nhiều. Minh Ngọc Thành nhận được điện thoại của em trai, lúc đầu còn không cho là vậy, cha hắn là Minh Học Quân tuy rằng chỉ là Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố, nhưng lúc trước cũng là một trong những vị lãnh đạo quyền lực nhất ở thành phố Phụng Nguyên, tuy rằng đã rút về hậu trường, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng, chuyện này của người em trai, đối phương xem ra vuốt mặt phải nể mũi rồi.
Nhưng Lý Hải Thắng vừa xuất hiện, Minh Ngọc Thành cũng ngồi không yên, từ chỗ bố mình là Minh Học Quân, hắn vội vội vàng vàng chạy lại. Lý Hải Thắng đi ra cửa, Minh Ngọc Thành đứng ở cửa vội vàng tiếp đón, cười theo nói:
-Cục trưởng Lý...
Lý Hải Thắng giơ tay chặn lại nói:
-Cục trưởng Minh, qua bên này nói chuyện!
Nói xong, dẫn Minh Ngọc Thành tới một phòng làm việc không có người.
-Cục trưởng Minh, anh đến là vì chuyện của em trai mình đúng không?
Lý Hải Thắng đi thẳng vào vấn đề.
-Cục trưởng Lý, Ngọc Công lại gây thêm rắc rối cho các ngài rồi!
Tuy rằng cha hắn là Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố, nhưng Lý Hải Thắng cũng là Phó cục trưởng cục Cảnh sát thành phố, thân tín của Tôn Nhất Phàm. Tuy rằng xét về cấp bậc, Minh Học Quân phải cao hơn Lý Hải Thắng, nhưng theo thực quyền mà nói, chỉ sợ thật đúng là không bằng Lý Hải Thắng. Hơn nữa ở Hoa Hạ, quyền lực của Hội đồng nhân dân có thể nói là vô cùng hữu hạn, nhiều lúc, giống như một hình nhân vậy, nếu không thì cũng là nơi mà các cán bộ lùi về tuyến hai, mới đến Hội đồng nhân dân nhậm chức. Cho nên Minh Ngọc Thành vô cùng khách sáo.
-Không thể gọi là gây rắc rối được, chỉ là chuyện của em trai anh thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng.
Lý Hải Thắng nói tuy rằng rất khách sáo, nhưng ngữ khí này đúng là không tốt. Hắn là biết được từ miệng của Trâu Hữu Nghĩa và Từ Hải Tinh, những chuyện thế này đã xảy ra nhiều lần với Minh Ngọc Công. Lúc này đây là không có gì kỳ lạ, chuyện này, một người trong đời mình chắc chắn sẽ gặp phải, nhưng mà hết lần này đến lần khác, trong nửa năm trời ngắn ngủi, xảy ra tận năm lần, khó mà tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Hơn nữa, ngươi sinh sự thì cũng phải nhìn người, bây giờ thì tốt rồi, một câu của Dương Quân Nghĩa vừa truyền xuống, Lý Hải Thắng vốn đã ngồi sẵn vào bàn ăn, lại phải chạy tới xử lý việc này, đến cơm còn chưa kịp ăn, hỏi sao trong lòng lại không tức?
Minh Ngọc Thành giả vờ cười theo nói:
-Cục trưởng Lý, Ngọc Công đầu óc dốt nát, nhất thời hồ đồ, đã làm sai chuyện! Cục trưởng Lý, người chứ không phải thánh hiền, làm sao có thể không sai, xin Cục trưởng Lý, cho nó một cơ hội sửa sai!
Minh Ngọc Thành trước khi đến, cũng có nghe thấy, em mình dường như là đã chọc tới một đại nhân vật , một chuyện nhỏ như vậy, mà có thể kinh động đến Lý Hải Thắng, Minh Ngọc Thành càng tin chắc hơn.
-Nhất thời hồ đồ? Có phải nhất thời hồ đồ hay không, tôi không nói nữa. Hơn nữa, từ xưa đến nay, những chuyện sa chân lỡ bước để lại nỗi hận thiên cổ thế này cũng không phải là chưa bao giờ có!
Lý Hải Thắng châm chọc nói. Sự việc đã kinh động đến Dương Quân Nghĩa, còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ như không có, đâu dễ dàng như vậy!
Minh Ngọc Thành nghe xong hết hồn, sa chân lỡ bước để lại nỗi hận thiên cổ? Đó chẳng phải là một câu tốt lành!
-Cục trưởng Minh, mời anh chuyển lời đến Phó chủ nhiệm Minh, chuyện này đã được lãnh đạo ở tỉnh chú ý đến rồi, nếu nói... ha ha, nói như vậy chắc Phó chủ nhiệm Minh có thể hiểu được!
Lý Hải Thắng bật cười ha hả nói. Hắn đã không còn hứng thú nói tiếp với Minh Ngọc Thành, dù sao việc này cũng là mệnh lệnh của Dương Quân Nghĩa, ở cục Cảnh sát cũng không phải cái gì bí mật, Minh Học Quân chỉ cần dụng tâm, chắc chắn sẽ nghe ngóng được chút ít, chính mình cũng không cần phải giấu diếm.
Nếu Minh Học Quân có thể cầu xin được Dương Quân Nghĩa, thì mình hà tất phải gây khó xử cho Minh Ngọc Công, nhưng nếu Minh Học Quân chính hắn cũng không xử lý được, thì mình cũng chỉ là chân chạy việc, Minh gia cũng không thể đổ lỗi cho mình được.
Minh Ngọc Thành cũng hiểu được, Lý Hải Thắng đã giúp mình hết sức rồi, còn về việc em mình lúc này đây có thể thoát được đại nạn hay không, thì phải xem cha có cầu xin được người ta không nữa!
Hiểu được điều này, sau khi cảm ơn Lý Hải Thắng, Minh Ngọc Thành liền lập tức rời khỏi siêu thị Trường An.
-Minh Ngọc Thành đi tìm Lý Hải Thắng, nhưng thoạt nhiên là vô ích mà trở về rồi!
Lưu Đông Lai trầm giọng nói.
Khóe miệng Lưu Trì khẽ giật giật, kết quả này cũng không không nằm ngoài ý liệu của hắn, Minh Học Quân có to đến mấy, cũng không thể áp chế được Dương Quân Nghĩa. Đã thế còn tự rước họa vào thân. Huống chi là Minh Ngọc Thành!
Quách Nhạc Đồng trầm mặt xuống, ngồi ở một góc, uống rượu giải sầu. Giải Hưng Hoa và Điền Trung Bình cũng im lặng không nói tiếng nào.
-Lưu Đông Lai, Hải Thoan kia anh định tính sao bây giờ?
Lưu Trì hỏi.
-Anh Trì, ý của anh là…
Lưu Đông Lai nhìn Lưu Trì, nhẹ giọng hỏi.
-Một quân cờ không qua trọng, bỏ đi thôi! Nhưng phải nhớ dặn dò hắn nhát định phải kín miệng. Nếu hắn là người hiểu chuyện, ngày sau có cơ hội, thì kéo hắn theo. Còn như hắn là người hồ đồ, haha, anh tốt nhất là hãy làm cho hắn hiểu được!
Lưu Trì cười lạnh hai tiếng. Lưu Đông Lai hiểu ý gật gật đầu. Tuy rằng chuyện này Dương Quân Nghĩa biết được, là do hắn Lưu Đông Lai đằng sau lung làm trò quỷ, cũng không có gì to tát lắm! Dương Quân Nghĩa quản được người khác, chứ không trể quản được cha mình. Loại chuyện này, đối với những người đó, đương nhiên là chuyện lớn, nhưng đối với Lưu Đông Lai mà nói, kia chỉ là một việc cỏn con. Những chuyện quá đáng hơn nhiều mà bọn họ đã làm thì quả là nhiều không đếm xuể, đến bao giờ mới bị trừng phạt cơ chứ? Chỉ cần nhà họ Lưu không đổ, chỉ cần cha hắn không ngã, thì Lưu Đông Lai vẫn còn được an toàn.
Nhưng lúc này đây người mà hắn chống lại lại chính là Phương Minh Viễn, nhà họ Phương cũng có người làm chính trị, thì Lưu Đông Lai cũng không thể không tuân theo một ít quy tắc ngầm, nếu không thì, vấp phải sự trả thù của nhà họ Phương cũng là lẽ đương nhiên. Vào lúc này, Lưu Trì không biết rằng chính là thời khắc ngửa bài với nhà họ Phương.
Đương nhiên, Lưu Trì cũng hiểu được, điều này không có nghĩa rằng Phương Minh Viễn không đoán được ai là người đứng ở phía sau, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, ngươi Phương Minh Viễn có biết thì cũng làm được gì?
-Các vị, đừng nói những chuyện làm người khác bực bội nữa. Chúng ta nói vào công việc thôi!
Lưu Trì giơ chén lên nói:
-Tôi đến lần này, chính là muốn cùng các vị nói chuyện về việc này. Hoặc là công ty của các vị hãy nghĩ cách tăng mạnh tư chất, hoặc là phải mời các vị tăng thêm chút áp lực cho Khu!
Giải Hưng Hoa hơi hơi nhíu mày, công ty nhà mình rốt cuộc là đức hạnh gì, hắn trong lòng rất rõ ràng. Kỳ thực nói trắng ra là chỉ là một công ty vỏ bọc. Sau khi nhận đơn đặt hàng liền chuyển giao cho công ty khác xây dựng thi công. Cách làm này, ở quốc nội kỳ thực là rất phổ biến, những người có phương pháp, phần lớn đều lựa chọn cách này. Một công ty vỏ bọc, muốn trong thời gian ngắn tăng cường tư chất, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, không phải hắn nói một câu mà có thể xong chuyện. Mà áp lực xuống khu vực sao? Giải Hưng Hoa cũng không cho rằng đây là một lựa chọn tốt.
Bình / Xuyên / Khu không phải địa phương nào khác, đó là đại bản doanh của nhà họ Phương, là mảnh đất của gia đình, nhất cử nhất động ở đó, chỉ sợ đều lọt vào mắt nhà họ Phương. Sự việc làm tốt, thì thôi, nếu làm không tốt, thì chẳng phải chính là lộ nhược điểm cho nhà họ Phương xem sao? Hơn nữa, với thân phận của mình, cả tỉnh có nhiều thành phố như vậy, làm sao mà không kiếm ra tiền chứ? Muốn chạy đến chỗ làm giàu của nhà họ Phương hô phong hoán vũ, chẳng khác nào tự làm mất mặt mình.
Lưu Trì, sau khi Thời Văn Sinh được điều đến Khang An, đã có không ít hoạt động, anh ta không đối phó với nhà họ Phương, muốn một tay che trời, là điều không thể, bản thân không đáng để tham gia vào!
Trong lòng Giải Hưng Hoa rất rõ, bác mình tuy là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây, nhưng muốn tiến xa thêm một bước, thành tích tăng trưởng kinh tế tỉnh Tần Tây chắc chắn chính là chiến tích lớn nhất. Mà tăng trưởng kinh tế của tỉnh Tần Tây, trước mắt, vẫn là sản nghiệp của nhà họ Phương chiếm địa vị vô cùng quan trọng. Tuy rằng trước đó vài ngày, nhà họ Phương đã chơi cho bác mình một vố, làm mất thể diện của bác mình, thể diện tất nhiên là quan trọng, nhưng vì thể diện mà tự hủy tương lai, thì mới là đồ ngốc một đâu. Hơn nữa, nhà họ Lưu không đối phó với nhà họ Phương, thì quan tâm đến chuyện nhà họ Giải làm gì? Nhà họ Giải cũng không phải là kẻ thù với nhà họ Tô, ngồi nhìn lưỡng hổ đấu nhau, làm ngư ông câu cá, Lã Vọng buông cần mới là lựa chọn tốt nhất.
Điền Trung Bình cũng đã cân nhắc, hiện giờ khu Bình Xuyên như một khối thịt mỡ, một thành phố kinh tế tăng trưởng nhanh như Phụng Nguyên, đồng thời cũng là khu có cơ sở kiến thiết kém cỏi, công trình xây dựng ở khu Bình Xuyên sắp tới có thể nói là hết dự án này đến dự án khác, hơn nữa hoàn toàn có thể khẳng định, nội trong vòng từ năm sáu đến mười năm, tình huống này cũng không sẽ thay đổi. Hơn nữa quan trọng hơn là, khu tài chính Bình Xuyên tương đối hùng hậu, chẳng những không phải vay nợ từ ngân hàng, mà còn có khoản dư thừa ra. Những khu này ở Phụng Nguyên, đều là đuôi bọ cạp! Nếu thừa cơ tiến vào thị trường xây dựng khu Bình Xuyên, thì đến mười năm sau cũng không phải lo là thiếu dự án để làm. Muốn hắn cứ vậy mà buông tay, Điền Trung Bình thật sự là không cam lòng!
-Chủ tịch Lưu, tôi nhớ rõ nhà họ Phương cũng có một đội ngũ xây dựng, dự án này có phải bọn họ cũng có ý muốn tiếp nhận?
Nãy giờ không nói gì, Quách Nhạc Đồng đột nhiên lên tiếng hỏi.
-Nhạc Đồng nói rất có lý!
Điền Trung Bình vỗ đùi nói. Dưới trướng nhà họ Phương đúng là có một công ty xây dựng, cũng từng gánh vác không ít dự án công trình, điều này bọn họ sớm đã biết. Công ty vỏ bọc của nhà mình, nếu cùng được nhận thầu với công ty nhà họ Phương, thì đúng là tự rước lấy nhục. Cán bộ khu Bình Xuyên sở dĩ ra sức khước từ, hóa ra cũng là có nguyên do của họ.
-Chuyện này mọi người không cần lo lắng, công ty xây dựng nhà họ Phương hiện tại đang ở tỉnh Quỳnh Hải xây ba công trình, căn bản là không thể còn nhân lực đến cạnh tranh với mọi người.
Lưu Trì cười nói. Nhà họ Phương nếu có ý nhận dự án xây dựng này, thì sẽ chẳng còn tâm trí làm chuyện khác nữa.
Giải Hưng Hoa ho một tiếng nói:
-Chủ tịch Lưu, Nhạc Đồng, Trung Bình, Đông Lai, nếu Phó thị trưởng Lý Đông Tinh đã có quy tắc này, chúng ta đương nhiên là phải tôn trọng, công ty như thế nào, mọi người trong lòng đều rất rõ, trong thời gian ngắn muốn có sự biến hóa căn bản, đó là điều tuyệt đối không thể có, như vậy tôi sẽ không tham gia vào việc này nữa!
Những lời này vừa nói ra khiến mấy người Lưu Trì không khỏi ngạc nhiên!