Trùm Tài Nguyên

quyển 5 chương 421: nguy hiểm rình rập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời Văn Sinh lấy lại điện thoại di động, hắn đã không còn nhìn thấy hàng xe dài nối đuôi nhau trên đường quốc lộ, trong lòng lo lắng khó nói thành lời. Hắn không ngờ vào lúc này Công ty Dầu mỏ và Hóa Dầu tỉnh Tần Tây hạn chế bán dầu ma-dút. Đối với tình hình trước mắt mà nói, điều này chắc chắn là họa vô đơn chí.

Tuy rằng, dưới áp lực của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây, hai công ty cung cấp xăng dầu lớn cho các trạm xăng trên đường quốc lộ này cũng không thể hạn chế đổ đầy thùng xăng cho mình. Nói như vậy, xe vận tải này, vì đảm bảo tiến độ tới tỉnh Thục có thể tận dụng khả năng nhiều dầu mà dừng lại ở trạm xăng dầu, nói vậy chắc chắn sẽ càng thêm ách tắc trên đường quốc lộ.

Hơn nữa, trên đường từ tỉnh Tần Tây tới tỉnh Thục, tình trạng ách tắc giao thông vô cùng nghiêm trọng, nhưng dưới sự nổ lực của bọn họ đã chuyển biến vô cùng tốt đẹp, nhưng theo hướng từ tỉnh Thục về Tần Tây tình trạng ách tắc giao thông lại chuyển biến vô cùng xấu. Bởi vì những chiếc xe ở tỉnh Thục căn bản là không được cung cấp đủ dầu, khi đến đoạn đường này, khi bình xăng sắp hết, lái xe sợ hãi không đủ dầu đi tới trạm xăng tiếp theo nên đứng ở đây. Tuy cảnh sát đã đuổi tới đuôi của dòng xe, lưu thông xe cộ nhưng hiệu quả không cao.

Thời Văn Sinh cũng từng phái người tới tỉnh Thục để khảo sát tình hình. Xét về phương hướng trước đây của tỉnh Tần Tây, thì tình các trạm xăng hiện tại còn đỡ hơn một chút, từ những phương hướng tỉnh Tứ Xuyên đưa ra về vấn đề trạm xăng dầu, hàng loạt xe xếp thành hàng dài. Hơn nữa điều càng khiến người ta gặp khó khăn chính là trước cửa trạm xăng đã sớm treo tấm biển “dầu diesel đã bán hết”, khi nào có thể cung cấp đủ dầu diesel, nhân viên làm việc trong trạm xăng dầu cũng không biết.

Ở công ty Dầu mỏ và Hóa dầu tỉnh Tần Tây vẫn chưa có hạn tiêu thụ dầu diesel, Thời Văn Sinh đã từng đề xuất, khiến hai công ty vận tải dầu cũng đưa một ít dầu diesel đến những trạm xăng dầu gần nhất trong tỉnh Tứ Xuyên, như vậy cũng giải quyết tốt một phần áp lực ở đây, nhưng lại bị các tầng lãnh đạo của hai công ty không cho thành tích thống kê bán hàng, tổng công ty không cho phép việc bán hàng liên tỉnh vì danh dự mà cự tuyệt!

-Thị trưởng Thời, thế nào rồi?

Bên cạnh có một gã trung niên tiến đến, hỏi có vẻ vội vả.

-Ừ, mượn thì mượn rồi, nhưng nếu theo xu thế này, hai mươi tấn dầu diesel cũng như muối bỏ biển. Thời Văn Sinh buồn rầu nói. Hơn nữa dầu cũng không phải là mọi thứ. Các trạm xăng dọc đường này, hiện giờ trước mỗi trạm xăng đều xếp thành hàng dài, coi như là cung cấp dầu đầy đủ, muốn đem chút dầu thêm vào cho các xe, cũng không phải trong một thời gian ngắn có thể làm. Tình trạng mất phí khi tải những văn kiện điện tử còn như vậy, huống chi hai công ty lớn này còn muốn bán dầu diesel. Chính mình muốn mượn tấn dầu diesel, nói trắng ra là giảm bớt khó khăn trước mắt thôi.

Hơn nữa, Thời Văn Sinh cũng hiểu được, tập doàn Carrefour cũng có đội xe vận chuyển khổng lồ, lượng dầu mỗi ngày cũng rất khả quan, Phương Minh Viễn đáp ứng cho mượn hai mươi tấn dầu, đã chiếm ½ lượng dầu dữ trữ dầu diesel của tập đoàn Carrefour tỉnh Tần Tây, mượn lại, trong thời gian ngắn mà không vận chuyển dầu diesel mới tới, chỉ sợ ảnh hưởng tới hoạt đọng bình thường của tập đoàn Carrefour.

-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Sĩ quan cảnh sát thở phào một cái, nói :

-Ít nhất có hai mươi tấn dầu này, có thể cam đoan, lần này ít nhất hai ngày lái xe không xảy ra chuyện gì.

Hiện giờ đoàn xe này còn có hai hướng dài ,km, tổng chiều dài vượt qua km, tính dựa theo xe m, nơi này còn có xe trở nên. Mà mỗi xe ít nhất phải có hai người, vậy là ít nhất ba nghìn người ở đây.

Số liệu khổng lồ như vậy, hơn nữa những người này đều không thể dừng lại kéo dài mười mấy tiếng thậm chí còn hơn h, có thể nói đã là rất tức giận và bất mãn rồi, một khi gặp chuyện, chính phủ và cảnh sát thành phố Khang An này rất khó khống chế tình hình.

-Đội trưởng Tần, mời anh chen chúc ngoài kia vào trong cục đi, tốt nhất là để lại ở đây năm mươi người.

Thời Văn Sinh khẽ lắc đầu nói. Hắn biết, chính mình hiện giờ đang ngồi trên miệng núi lửa, có thể nổ bất cứ lúc nào. Cao tới mấy nghìn, đang ở trên đường này, trước không thôn, sau không của hàng, phương tiện cực kì thiếu thốn. Nếu không phải nhân viên của bộ phận tổ chức tương quan chính phủ của Thành phố Khang An ở đây làm công tác cung cấp thức ăn và chữa bệnh. Bọn họ chỉ có thể uống nước mà sống.

Một trận gió thổi tới, Thời Văn Sinh có thể ngửi thấy mùi xui xẻo loáng thoáng đâu đó. Tuy rằng, ở văn phòng chính phủ cũng có nhà vệ sinh, nhưng người nhiều mật ít, đối với con số trên ba nghìn kia mà nói, mười nhà vệ sinh kia thật là không đủ dùng, hơn nữa khoảng cách xa nhau, cũng không tiện.

Cho nên những lái xe này, đại tiện còn có thể đi một đoạn đường tới nhà vệ sinh còn tiểu tiện thì có thể đi ở ven đường. Mấy ngày nay, cỏ ven đường cũng tốt lên nhiều, cũng không thể chịu được. Hơn nữa một khi có gió thổi qua, cái loại nước tiểu xui xẻo này, liền xông thẳng vào mũi.

Mấy ngày nay ở thành phố Khang An, trời quang mây tạnh, mặt trời chói chang, có khi còn nói mặt đường ở đây bị mặt trời soi đến mềm nhũn ra, trong xe oi bức như một cái lồng hấp. Người trong xe căn bản là không thể ở lại lâu được, những người này chỉ có thể nghỉ ở cái khoang của chiếc xe, mùi vị đó không cần phải nói.

Hơn nữa, tuy rằng nhân viên công tác thành phố Khang An trợ giúp cung cấp đồ ăn, dù chỉ là một ít bánh mỳ, dưa muối, canh, mì ăn liền và thực phẩm linh tinh ăn liền, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đủ, căn bản không thể cung cấp nhiều đồ ăn, trong thời gian ngắn còn có thể nhận, thời gian dài có thể khẳng dịnh không ai có thể tiêu được. Hơn nữa buổi tối những người này chỉ có thể ngủ trong xe, ngủ cũng không thoải mái. Nếu mà như vậy trong thời gian dài, khẳng định là sẽ gặp chuyện không may.

Mà người nào cũng tức giận, một khi náo loạn, sẽ rất khó khống chế, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.

Thời Văn Sinh nhìn xung quanh, ngoắc tay gọi thư kí của mình lại nói:

-Ngươi nói với cán bộ ban chỉ huy quân sự, bọn họ phải trợ giúp một vài chiếc lều vải, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu. Mặt khác, bàn bạc với siêu thị Carrefour một chút, làm cho bọn họ một chút đồ ăn và đồ uống. Đúng rồi, còn có đậu xanh, tìm xem ở gần đây có thôn làng nào không, địa phương có làm cơm hộp không. Bệnh viện thành phố còn cử bác sĩ tới đây, mang đủ thuốc, nhất là đồ dùng. Việc này phải chứng thực nhanh một chút.

Đây đều là những lời Phương Minh Viễn vừa mới nhắc nhở hắn qua điện thoại, tuy nhóm lái xe này kêu ca ầm ĩ nhưng cũng không phải là những người không biết nói lí, nếu chính phủ co khả năng bảo đảm tốt hơn một chút, mặc dù là tức giận, nhưng cũng không vào nhân viên công tác của chính quyền địa phương.

Phương Minh Viễn cũng vì không biết làm thế nào, nếu như một khi nơi này xảy ra rối loạn, theo quy tắc quan trường Hoa Hạ, như vậy là Thời Văn Sinh là người chỉ huy hiện trường cao nhất, có thể nói là bụng làm dạ chịu. Cho dù là Thời Văn Sinh đã làm hết những gì mình có thể, cũng nhất định phải là kẻ chết thay.

Tuy mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy, đối với Thời Văn Sinh mà nói, con đường làm quan cũng không như vậy mà dừng lại. Ở kiếp trước, bọn quan viên này vì sự kiện giải phóng mặt bằng mà làm huyên náo cả nước, không phải chỉ lặng xuống một thời gian đã đi nhậm chức sao, không it người còn được thăng chức. Nhưng chung quy là hồ sơ này đã bẩn một lần, sẽ quấy rầy về sau, Phương Minh Viễn hiểu bố cục của thành phố Khang An, cho nên Phương Minh Viễn cũng đem khả năng của chính mình để ứng phó, nhất nhất giảng giải cho Thời Văn Sinh, tránh chuyển biến xấu.

Đương nhiên, lúc này Thời Văn Sinh còn có thể lựa chọn rời khỏi, dù sao hắn cũng là phó chủ tịch thường trực thành phố, công tác rất nhiều công việc ở thành phố, chie cần tìm cớ, sẽ không khó rời khỏi hiện trường, đem việc giao cho những người khác. Không phải là Thời Văn Sinh không nghĩ qua, nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh mất ý nghĩ này. Nếu tính toán trên lĩnh vực chính trị, như vậy những đối thủ về sau phải đối mặt là rộng khắp trên phạm vi cả nước.

Nếu một việc nhỏ như vậy mà không giải quyết tốt, nhượng bộ trong lời nói, như vậy sau này trong những việc lớn hơn phải làm thế nào?

Mặt trời chậm rãi dời về phía giữa ngày, nhiệt độ trên đường quốc lộ càng cao. Đứng ở bên đường, cũng có thể cảm nhận được sự nóng hổi đó.

-Thị trưởng, gần tới bữa ăn, ngài có thể về bộ chỉ huy nghỉ ngơi một lát.

Giọng thư kí phía sau che nắng cho hắn nhẹ nhàng nói.

-Không được, hãy tới chỗ cấp phát đồ ăn xem xét một chút.

Thời Văn Sinh khoát tay chặn lại nói. Lúc này chính hắn trở về nghỉ ngơi cũngkhông được.

Trạm cấp phát thức ăn gần nhất chính là bên cạnh trạm xăng, ở đây là vài cái lều giản dị, cấp phát bánh mỳ, dưa muối và nước uống. Đương nhiên, ở đây bán cả mì ăn liền, trứng vịt muối, xúc xích, nước khoáng linh tinh. Tài chính ở thành phố Khang An cũng không giàu có, hàng năm đều bị thâm hụt một khoản kếch xù, hơn nữa mấy ngày nay điều động nhân lực dựng nhà vệ sinh, cung cấp, phục vụ chữa bệnh, duy trì trật tự cũng tốn không ít tiền, cho nên diểm cấp lương thực chỉ miễn phí bánh mỳ, dưa muối, nước sôi, muốn ăn đầy đủ, tốt một chút phải bỏ tiền ra mua.

Về điểm này Thời Văn Sinh cũng không biết phải làm sao. Dù sao nơi này mấy nghìn người, một ngày ba lần đưa cơm cũng là một khoản chi không nhỏ. Hơn nữa phần lớn họ là những người lái xe vùng khác đi ngang qua đây, ủy ban nhân dân thành phố không muốn gánh vác phí này, như vậy cũng là đúng. Nếu không phải Thời Văn Sinh gõ nhịp, những người này ăn mì ăn liền , trứng vịt muối, nước khoáng xúc xích với giá cao hơn.

Mấy người Thời Văn Sinh cách đó vài chục thước, thì nhìn thấy ở đó đột nhiên đã loạn cả lên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio