Đúng như Phương Minh Viễn đoán. Công ty nhận thầu của mấy nhà ăn do Sãi Tĩnh Ngọc, Mai Nguyên Võ mấy người đó thành lập đã xúc tu tiến vào thành phố Lư mà Đại học Cộng tế Hoa Đông và Đại học Thân Hoa mà bọn họ phải gặp sớm nhất cũng là khó nhai nhất.
-Phương thiếu anh khinh thường chút tiền nhỏ nhoi này nhưng chúng lại là khoản tiền ttiết kiệm của chúng tôi.
Sài Tĩnh Ngọc cười nói.
-Hiện nay thị trường ở thành phố đó có chút bão hòa, để phát triển thị trường mới, tìm kiếm thêm nhiều điểm tăng trưởng lợi nhuận cũng khiến chúng tôi và Phương Minh Viễn cậu bị đá ra ngoài, không đến mức làm cho cậu mất mặt vì thế chỉ có thể mở rộng thị trưởng các nơi ngoài tỉnh.
Công ty của Sài Tĩnh Ngọc trải qua mấy năm phát triển đã trở thành công ty tư sản cố định quy mô lớn đến một tỷ nhân dân tệ, nắm giữ % thị trường thành phố, lợi nhuận mỗi năm cũng đạt mấy trăm triệu. Những thị trường còn lại, không phải do tranh chiếm phi pháp mà là các nhà thầu nhận thầu nhà ăn khá cứng rắn, không đắng để đắc tội với những người này. Như vậy những xí nghiệp, Mai gia, Lư gia và Sài gia đắc lợi trong thành phố không tính là những người đầu gia tộc có thể dựa vào nguồn gió đông vào thị trường trước để có những tiến bộ như hiện nay cũng đủ rồi.
-Nếu không, Phương thiếu cậu hãy chỉ cho chúng tôi một con đường sáng?
Sài Tĩnh Ngọc thản nhiên cười nói:
-Sài gia, Lư gia và Mai gia bây giờ là đồng minh vinh nhục có nhau, nhưng việc liên thủ các xí nghiệp này đều là do các gia tộc này đưa ra sản nghiệp của mình, Sài Tĩnh Ngọc bốn người họ bên trong còn nói không nói gì chỉ có công ty này mới coi như là thuộc bọn họ.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Muốn tìm một việc để kiếm ra tiền không khó, nhưng phải hợp với mấy người các cậu thì lại không dễ. Cậu là vũ khí của tôi, trong túi báu vật luôn xuất hiện vô số những thứ đồ mới.
-Tôi mặc kệ, dù sao nếu anh có ý tưởng gì hay thì hãy nghĩ đến chúng tôi! Bằng không tôi sẽ đến chỗ Tiểu Nhã để báo cáo tình hình!
Sài Tĩnh Ngọc nắm tay vào nhau nói:
-Được rồi, tôi mặc kệ các người, tí nữa tôi sẽ đi tìm mấy cô Thiện Thiện đó! Có gì cần nói không tôi nhắn hộ?
-Ý tốt của anh tôi xin nhận !
Phương Minh Viễn lấy điện thoại của mình ra quơ quơ trước mặt cô ta nói :
-Có gì cần nói tôi sẽ tự nói với họ.
-Ôi, điện thoại đẹp quá!
Sài Tĩnh Ngọc cầm lấy điện thoại của Phương Minh Viễn, thích thú lật đi lật lại cái điện thoại trong tay xem.
-Hãng nào vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ?
Phương Minh Viễn lấy tay gõ lên đầu cô ta nói:
-Linh tinh, tất nhiên là hãng công ty chúng tôi rồi.
Nếu như mình còn không sài hàng của mình thì khác nào đưa hàng của mình giới thiệu cho kẻ khác dùng? Đối với điểm này trước nay Phương Minh Viễn đều rất chú ý.
-Woa! Bao giờ các anh lại ra sản phẩm mới? Điện thoại lúc đầu của anh đâu? Cùng một bộ với cô Nhã à?
Sài Tĩnh Ngọc vừa xoa đầu vừa vui vẻ nói.
Đối với những điện thoại hiếm Sài Tĩnh Ngọc đã thích từ rất lâu.
-Thử dùng sản phẩm vẫn chưa đưa ra thị trường, tất nhiên cô không thể biết được.
Phương Minh Viễn cười nói, lấy từ trong túi ra thêm một cái điện thoại nữa.
-Có đến hai cái điện thoại anh không thấy phí phạm à?
Sài Tĩnh Quân liền tháo bỏ cái nắp đằng sau điện thoại, rút sim ra rồi lại bỏ sim mình vào, rồi trả lại sim cho Phương Minh Viễn nói:
-Cái điện thoại này thuộc về tôi.
-Được, được, cô đừng để lộn sim cho tôi là được rồi.
Phương Minh Viễn dở khóc dở cười vội vàng cầm lấy sim nói:
-Điên thoại của cô cũng cầm lấy đi.
Sài Tĩnh Ngọc cũng không khách sáo, cầm lấy điện thoại, cô biết người đứng đầu như Phương Minh Viễn bình thường bên người phải có mấy cái điện thoại, ngoài những việc quan trọng do hắn trực tiếp nghe, chỉ có bạn bè người thân mưới biết, những điện thoại khác thì mấy kẻ bên cạnh hắn cầm tạm thời thiếu một hai chiếc điện thoại, đối với hắn mà nói không có sai lầm gì, hơn nữa đã là hàng dùng thử trong tay Phương Minh Viễn chắc chắn còn rất nhiều.
-Chiếc điện thoại này thật là đẹp.
Sài Tĩnh Quân bỏ sim của mình vào trong cầm trong tay thích thú không rời. Mẫu điện thoại mới này của Phương Minh Viễn không những mỏng màn hình cũng to hơn so với chiếc điện thoại trước của cô, hơn nữa điều làm Sài Tĩnh Quân cảm thấy rất ngạc nhiên đó là mẫu điện thoại này có mười sáu hợp âm, âm thanh cũng nghe hơn mấy loại điện thoại bình thường nhiều.
-Đẹp ơi là đẹp, nhưng lại nhanh hết pin, làm thế nào để đảm bảo thời gian hội thoại và thời gian chờ máy, đó mới là điều phiền phức.
Phương Minh Viễn cười nhạt nói:
-Đội ngũ kỹ thuật nghiên cứu và phát triển điện thoại của Phương Minh Viễn có vẻ yếu kém, mặc dù chính hắn cũng có thể chỉ ra cho nhà họ Phương hướng nghiên cứu và phát triển, cũng có thể thiết kế mô hình cho họ, nhưng một khi đề cập đến công tác phát triển kỹ thuật cụ thể thì Phương Minh Viễn lại ấp úng.
Công việc nghiên cứu và phát triển pin điện thoại, trong phạm vi toàn thế giới cũng coi như là một kỹ thuật tinh sảo, để đảm bảo điện thoại có thể nói chuyện lâu và thời gian chờ máy dài các công ty đều đầu tư phát triển và nghiên cứu pin điên thoại. Chỉ có điều khi mỗi thế hệ pin điện thoại mới ra đời đều phát hiện ra rằng những đối thủ chúng phải đối mặt và lượng pin yêu cầu đều rất lớn! dung lượng pin điện thoại đối với các điện thoại đời mới kết quả như trứng chọi đá.
Những mẫu điện thoại mới mà nhà họ Phương nghiên cứu và phát triển cũng phải đối mặt với khó khăn này. Mặc dù mẫu mã rất đẹp, cũng nhiều tính năng. Nhưng thời gian pin không tránh khiến cho người ta cảm thấy vẫn còn yếu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Phương Minh Viễn vẫn chần chừ chưa đưa chúng ra thị trường mà tiếp tục trong quá trình dùng thử.
-Vậy thì mua thêm hai cục pin dữ trữ nữa?
Sài Tĩnh Quân không thèm ngẩng đầu lên nói. Nhìn cô cũng giống như tính năng bên ngoài của cái điện thoại, pin yếu cũng không có vấn đề gì.
Phương Minh Viễn không nói gì hất hất tay, đối với những kẻ quen sống trong nhung lụa như cô làm sao mà hiểu được suy nghĩ của những người dân bình thường.
-Này, tôi nói Phương thiếu, anh vẫn chưa muốn đi sao?
Sài Tĩnh Ngọc nhét điện thoại vào trong túi nói.
-Thế nào? Điện thoại mới cũng cầm trong tay rồi, nhà ăn cũng làm đảo loạn hết rồi, Sài đại tiểu thư vẫn còn điều gì muốn dạy bảo sao?
Phương Minh Viễn cố tình nói bong gió. Lưu Dũng ngồi bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười.
-Này, anh là chủ nhà, anh nói xem, tôi từ ngoài trường đến, giờ lại là thời gian ăn cơm, chủ nhà như anh lại không có chút hiểu biết thế nào là hiếu khách sao?
Sài Tĩnh Quân bĩu môi oán trách:
-Phương Minh Viễn, điều này không hề giống với phong cách thương hoa tiếc ngọc của anh đâu.
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
-Thương hoa tiếc ngọc? Đó là thứ mà Nguyên Võ hay làm, không phải tôi.
-Anh đúng là mồm chó không thể phun ra ngà voi (không nói được lời nào hay ho)
Khuôn mặt xinh đẹp của Sài Tĩnh Ngọc lập tức ửng hồng lên nói. Tình cảm giữa cô và Mai Nguyên Võ bây giờ ngay cả thằng ngốc cũng nhìn ra được.
-Mồm chó mà có thể phun ra ngà voi thì thế giới này loạn mất rồi.
Phương Minh Viễn nhìn nói.
-Muốn đi ăn cùng thì nhanh lên đi, còn la cà nhà ăn sợ cũng không còn gì để ăn đâu.
-Này, tôi nói thức ăn trong cái nhà ăn nhỏ bé của trường học các anh không đến mức tồi tệ như những nhà ăn lớn chứ?
Sài Tĩnh Ngọc nói.
-Nghe bọn họ vừa nói tôi đã không còn nhã hứng gì nữa rồi.
Phương Minh Viễn đứng lại nói:
-Được được, cô đã thẳng thắn nói muốn ra ngoài ăn thì được thôi.
Sài Tĩnh Ngọc trừng mắt lên không nói thêm lời nào.
-Minh Viễn, đi ăn thôi.
Lưu Dũng cũng nói phụ họa vào. Hôm nay nhiều chuyện như vậy làm cho anh cũng không còn hứng thú ăn nữa.
-Được rồi, được rồi.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói.
Cách đại học Cộng tế Hoa Đông bốn trạm cũng có một nhà hàng của Phương gia, Phương Minh Viễn gọi điện thoại cho Triệu Nhã, năm người ngồi trong phòng riêng của nhà hàng thưởng thức các món ăn ngon, rồi đưa mấy cô gái đến trung tâm thành phố Lư chơi một vòng, sau đó đưa bọn họ quay về đại học Thân Hoa, hai người lúc này mới quay về đại học Cộng tế Hoa Đông.
Chẳng mấy đã hơn mười giờ đêm, không khí thành phố Thượng Hải mặc dù ấm hơn phương Bắc một chút nhưng đến thời điểm này khí hậu đã lạnh dần lên. Phương Minh Viễn và Lưu Dũng đi về hướng cổng phía Đông của trường đại học Cộng tế Hoa Đông, theo hướng đường cái của khuôn viên trường, thẳng về hướng Nam, xuyên qua sân vận động rồi đến một khu rừng cây diện tích không nhỏ thì đến khu ký túc xá của trường.
Phương Minh Viễn và Lưu Dũng vừa đi vừa nói chuyện, rừng cây này nếu vào ba mùa xuân hạ thu là nơi nói chuyện tâm tình của nhiều sinh viên trong trường. Diện tích rừng cây này lại lớn, cây cối cao to và rất tươi tốt một hai trăm người vào ngồi chơi cũng được. Những sinh viên cũ trong trường đều nói cách đây rất lâu ở đây đã từng xảy ra một vài vụ án hình sự thế nên sau này hai bên đường đều lắp đèn sáng choang, chỉ cần không đi một mình sâu vào trong rừng thì không có gì phải lo lắng cả.
Nhưng ở đây giờ đã vào tầm nửa đêm của tháng mười một cũng không còn người nào nhàn rỗi đi dạo trong đây nữa.
-Ah?
Phương Minh Viễn dường như nghe thấy một âm thanh nào đó từ trong rừng vọng ra.
-Có chuyện gì vậy?
Lưu Dũng giật mình nói.
-Hình như bên kia có người.
Phương Minh Viễn có chút không chắc chắn nói.
-Vào lúc này?
Lưu Dũng có chút khó tin nhìn theo hướng Phương Minh Viễn chỉ. Nếu Phương Minh Viễn nói vào lúc trước mười một giờ Lưu Dũng còn không mấy nghi ngờ, lúc đó trong rừng toàn tiếng cuốc kêu, nhưng vào lúc này anh thấy làm gì có ai rảnh rỗi ngồi nói chuyện dưới cái thời tiết lạnh như vậy.
Hai người lại tiếp tục bước về phía trước, Phương Minh Viễn chắc chắn trong rừng có người! Nhưng không phải là chuyện nam nữ mà là mấy người thanh niên đang đánh nhau.
Hơn nữa, nghe tiếng bước chân họ cũng đang chạy hướng về phía bên này.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, không quá một phút, một người thanh niên chạy từ trong rừng ra, mặc dù trên đầu dính máu nhưng Phương Minh Viễn vẫn nhìn thấy, chính là người thanh niên gọi Dương chủ nhiệm là “ông chủ” trước cửa nhà ăn hồi chiều.