Trùm Tài Nguyên

quyển 2 chương 92: mọi người cùng đi nhật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chứng minh cho sự kiệt xuất của mình, Phương Minh Viễn sau đó không cho Aso cơ hội được nói chuyện nhiều hơn. Lấy cớ còn phải lên lớp hắn rời khỏi phòng họp.

Fujimoto và Misutsuri muốn nhân cơ hội này tiến thêm một bước để đạt được kết quả cao hơn nhưng Aso hon đã ngăn họ lại. Aso hon đủ tỉnh táo để nhận ra rằng không thể xem Phương Minh Viễn như là những thiếu niên bình thường khác, mà phải xem hắn như một người trưởng thành đã có những hành động đúng mực. Đối với loại người này nếu tấn công quá quyết liệt nhiều khi lại không phải là một lựa chọn hay, ngược lại có khi còn làm cho hắn ác cảm. Chỉ có cách nhẹ nhàng, từ từ để khi hai bên hiểu nhau hơn rồi tìm cơ hội thuận lợi mới mong đạt được kết quả lớn hơn.

Vì vậy, Fujimoto và Sosutsuri chỉ ở lại Hải Trang thêm một đêm nữa, sáng sớm hôm sau bọn họ quay về Phụng Nguyên bay về Nhật, đem kết quả của buổi nói chuyện với Phương Minh Viễn về thông báo cho lãnh đạo tạp chí. Còn Aso hon thì vẫn ở lại thị trấn Hải Trang, tất nhiên cô sẽ nói với hai người Fujimoto rằng cô ở lại là để tìm hiểu thêm về Phương Minh Viễn, lấy lòng hắn để sau này có cơ hội giành được tác phẩm tiếp theo của hắn về cho Tuần san thiếu niên. Nhưng mục đích thật sự của cô ta là gì thì chỉ có cô ta mới biết mà thôi.

Trong lòng Aso rất rõ, đây giống như là một canh bạc. Nếu như đặt đúng cửa thì cô ta sẽ có được vô vàn lợi ích, còn nếu như đặt sai, đối với cô ta mà nói cũng chỉ là phí mất một khoảng thời gian, tổn thất nhỏ như vậy chẳng là gì với cô ta. Cô ta thuê được một phòng trong nhà khách của nhà máy, tuy không tiện nghi được như ở Nhật Bản nhưng giá thì rẻ bất ngờ. Phương Minh Viễn không thể ngờ rằng mình đã bị người phụ nữ xinh đẹp này coi là một món hàng đầu tư để kiếm lời.

Việc Aso hon ở lại làm cho Phương Minh Viễn vừa cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thấy có vẻ hợp lý. Hắn đoán, có thể vì mình không đưa ra nhiều hứa hẹn nên cô ta không can tâm, cô ta muốn đạt được nhiều thứ hơn thế. Cô ta đã muốn ở lại thì hắn cũng không có quyền gì cấm cản, nhưng cô ta suốt ngày loanh quanh hết ở quán ăn Phương Gia rồi lại xuất hiện ở trường, điều này làm hắn cảm thấy đau đầu.

Không thể không công nhận rằng Aso là một cô gái rất đẹp, lại còn biết cách ăn mặc trang điểm, nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Nói một cách khác, cô ta không đơn thuần chỉ là một bình hoa di động hay chỉ biết lấy sắc đẹp của mình để quyến rũ người khác.

Việc cô ta hay xuất hiện ở quán ăn và ở trường đã làm cho ngày càng nhiều người chú ý đến một cô gái đẹp có ngoại hình và cách ăn mặc hoàn toàn không giống những cô gái trong thị trấn. Cô ta nói tiếng phổ thông rất lưu loát làm cho nhiều người nhầm tưởng cô ta là một cô gái đến từ Bắc Kinh hay là ở một thành phố lớn nào đó phía Nam. Tất nhiên có rất nhiều đàn ông trong thị trấn hâm mộ vẻ kiều diễm của cô ta và cũng không thiếu những cô gái ngưỡng mộ cách ăn mặc trang điểm của cô.

- Chào cậu Phương!

Phương Minh Viễn cùng với mấy người vừa bước vào quán ăn đã nghe thấy câu chào chuẩn tiếng phổ thông của Aso hon, đây cũng chính là dấu hiệu đặc biệt của cô ta. Nhà máy cán ép Tần Tây vốn nằm ở vùng đông bắc, sau này do Hoa Hạ và phương bắc có xích mích nên mới chuyển về thị trấn Hải Trang này, vì vậy ở đây chủ yếu có hai loại giọng nói, loại thứ nhất là tiếng phổ thông vùng đông bắc và một loại nữa là tiếng phổ thông vùng Tần Tây, tất nhiên còn có một số giọng của nơi khác nữa, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày mà lại sử dụng tiếng phổ thông chuẩn như Aso thì chắc là không có ai.

- Cô Aso, cô vẫn còn ở đây sao?

Phương Minh Viễn miễn cưỡng gật đầu. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu gặp cô ta ở đây rồi? Hôm nay Aso hon không mặc bộ đồ công sở như hôm trước mà mặc bộ đồ ôm sát người tôn lên các đường nét trên cơ thể, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mái tóc dài đã được búi gọn trên đỉnh đầu, để lại hai lọn tóc dài hai bên vuốt ra trước ngực làm toát lên vẻ kiều diễm. Cả quán ăn không còn một chỗ trống, Phương Minh Viễn để ý thấy trong đó đa số là thanh niên, thậm chí còn có mấy người học sinh khóa trên cùng trường đang ngồi đó, họ tỏ ra khá bối rối khi bắt gặp ánh mắt của Phương Minh Viễn.

- Sao cậu Phương lại có biểu hiện như vậy? Việc tôi ở đây kỳ lạ lắm sao?

Aso khẽ che miệng cười, nói:

- Cả thì trấn chỉ mỗi ở đây là có điều kiện vệ sinh tốt, đồ ăn ở đây cũng rất ngon, tôi trở thành khách hàng quen ở đây cũng đâu có gì là lạ.

- Vậy thì tôi phải cảm ơn cô vì sự ủng hộ nhiệt tình này rồi.

Lý do Aso đưa ra hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa nhờ có sự xuất hiện của cô ta mà mấy ngày nay quán ăn có vẻ tấp nập hơn hẳn, mỗi ngày lượng hàng bán ra tăng gấp ba lần so với bình thường.

- Cậu lại nói đùa rồi. Có cần qua đây ngồi chút không?

Câu nói của Aso làm không ít đàn ông trong quán đỏ mắt. Nên biết rằng trước khi Phương Minh Viễn đến đã có vài người ngỏ ý muốn ngồi cùng bàn nhưng đã bị Aso hon cự tuyệt, nếu không phải vì mọi người đều biết rằng làm loạn ở quán ăn Phương gia chắc chắn sẽ bị công an hỏi thăm thì e rằng quán ăn đã không còn được yên tĩnh như thế này.

Phương Minh Viễn định từ chối nhưng bàn mà Aso hon đang ngồi lại là nơi mà thường ngày quán ăn hay để lại cho mấy người bọn họ, nếu giờ không ngồi đó thì phải đợi khách đi mới có bàn ngồi. Hắn tuy là ông chủ nhưng cũng không thể vì thế mà ra mặt đuổi khách đi, hơn nữa, chỉ có hai tiếng nghỉ trưa, chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều.

Phương Minh Viễn nhún vai:

- Cô thấy chúng tôi còn có thể có lựa chọn nào khác chứ?

Cũng may thường ngày Phương Minh Viễn cũng chỉ cùng ba bốn người qua đây ăn cơm nên không lo thiếu chỗ ngồi. Phương Minh viễn ngồi đối diện với Aso hon, hai người Triệu Nhã và Phùng Thiện ngồi hai bên, Lưu Dũng mang bộ mặt đau khổ tiến đến ngồi cạnh Aso hon, Aso không những không tỏ vẻ tức giận mà còn vừa nhìn vừa khúc khích cười.

- Cậu Phương, nghe nói món bánh canh đầu cá là do cậu nghĩ ra? Mùi vị quả nhiên rất đặc sắc. Cậu có bao giờ nghĩ sẽ mở một quán ăn Trung Quốc ở Nhật Bản không, tôi tin rằng chỉ cần mình độc giả của cậu đảm bảo quán ăn sẽ không còn chỗ trống.

Aso hon nháy mắt nói, trông cô ta giống như một con hồ ly đang chuẩn bị ăn mồi.

- Cô Aso đang nói đùa sao, với giá đất của quý quốc tôi làm sao đủ tiền mà mở quán chứ!

Phương Minh Viễn hơi ngẩn ra nhưng lập tức cười nói.

Mở quán ăn ở Nhật hắn chưa từng nghĩ đến việc này.

- Cậu Phương quá khiêm tốn rồi, với mức lương của cậu không đến vài năm, mở một quán ăn như thế này ở Tokyo chắc chắn không thành vấn đề.

Aso cười duyên dáng:

- Lúc đó nhờ vào danh tiếng của cậu và kỹ thuật nấu ăn của quán, tôi bảo đảm việc kinh doanh sẽ đắt như tôm tươi.

Phương Minh Viễn lắc đầu, đây tuy cũng là một cách kiếm tiền, nhưng đối với hắn con đường kiếm tiền còn rất nhiều, hắn không muốn cướp bát cơm của những người Hoa phải tha hương sang Nhật kiếm sống.

Cảm thấy Phương Minh Viễn không có hứng thú với việc này, Aso hon lập tức đổi chủ đề.

- Cậu Phương, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, qua mấy ngày tìm hiểu về cách dạy học của trường cậu và thành tích học tập của cậu, tôi nghĩ việc học tập ở đây không giúp ích gì cho sự phát triển của cậu sau này. Không biết cậu Phương có suy nghĩ sang Nhật du học không? Tôi nghĩ với thu nhập hiện giờ của cậu và những ảnh hưởng sau này của cậu đến giới truyện tranh Nhật cộng thêm sự hỗ trợ của tạp chí chúng tôi thì việc xin thị thực sẽ chẳng có gì là khó khăn. Chúng tôi có thể giúp cậu tìm một trường tư thục danh tiếng ở Nhật, sau này muốn học ở một trường đại học danh tiếng cũng không phải là không thể.

Phương Minh viễn vừa chào người bồi bàn mang đồ ăn lên vừa cười nói:

- Xem ra cô Aso và ông Miyamoto đúng là chí lớn gặp nhau, ông ấy cũng đã từng đưa ra đề nghị này, còn nói sẽ giúp tôi làm tất cả mọi thủ tục. Nhưng tôi cảm thấy điều này chưa cần thiết. Tôi biết nền giáo dục của quý quốc rất tốt, nhưng tôi nghe nói chương trình học bên đó rất nặng, tôi còn muốn nhàn tản thêm mấy năm nữa, đến lúc đó tính cũng chưa muộn.

- Minh Viễn đã từng nói muốn cùng học với bọn tôi!

Triệu Nhã tức giận nói. Tuy người phụ nữ này rất đẹp nhưng cô không thích chút nào! Tuy không biết nhiều về Nhật Bản nhưng Triệu Nhã biết rằng nó còn xa hơn Bắc Kinh cả vạn lần, nếu Phương Minh Viễn đến đó chắc chắn phải nửa năm, một năm mới về một lần, cô không bao giờ chấp nhận điều này.

- Đúng vậy, anh Viễn từng nói muốn cùng đi học, cùng lớn lên với chúng tôi.

Phùng Thiện kéo tay Phương Minh Viễn nói.

- Đúng, đúng, đúng. Tôi nhất định sẽ đi học cùng mọi người, lúc nãy chẳng phải tôi đã khước từ đề nghị của cô Aso rồi sao?

Phương Minh Viễn nói liên hồi.

Nhìn thấy cảnh đó Aso không nhịn được cười. Cảnh tượng trước mắt tuy là của những đứa trẻ mới lớn, hơn nữa Phương Minh Viễn cũng không lớn hơn hai cô gái là bao nhưng sao Aso hon có cảm giác nó như là những lời nói của một ông bố dỗ dành hai cô con gái bướng bỉnh.

- Nếu như chị giúp bọn em, đưa bọn em sang đó cùng học với cậu Phương thì thế nào?

Aso cười hỏi Phùng Thiến và Triệu Nhã.

Phùng Thiến và Triệu Nhã nhìn nhau mấy lần sau đó mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Nhưng cũng phải mang theo cả Lưu Dũng nữa, nếu không mỗi lần Phương Minh Viễn đánh nhau sẽ không có ai giúp đỡ cậu ấy.

Triệu Nhã bổ sung thêm.

Phương Minh Viễn che mặt lại. Hai nha đầu này nghĩ thật là chu đáo, đến người giúp khi đánh nhau cũng đều nghĩ giúp hắn.

Aso cười đến nỗi hai mắt đều nhắm tịt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio