Có thể nói người Nhật tính toán rất khôn khéo, đầu tư vào cả chục triệu Yên thành lập công ty nhưng lại do công ty Enics và Thiếu niên nguyệt san nắm giữ % cổ phần như vậy thì Phương Minh Viễn cũng chỉ là một cổ đông nhỏ còn bọn họ mới là đại cổ đông. Tuy nói rằng vốn đầu tư ban đầu là do công ty Enics bỏ ra nhưng lại lấy tiền thu được từ bán tác phẩm U du bạch thư và trò Buble của hắn để làm thế chấp và còn để công ty phụ trách toàn bộ việc xuất bản tác phẩm và các trò chơi của hắn. Nói một cách khác việc phát triển của công ty sẽ dồn hết lên vai Phương Minh Viễn.
Nếu công ty làm ăn thuận lợi thì công đầu thuộc về Enics, bọn họ sẽ kiếm được bộn tiền, còn nếu làm ăn không thuận lợi thậm chí là thua lỗ thì trách nhiệm sẽ thuộc về Phương Minh Viễn đến lúc đó dù công ty không có ý kiến gì thì e rằng Phương Minh Viễn cũng không có mặt mũi nào mà bỏ sang công ty khác. Dù sao người Hoa Hạ cũng rất có lòng tự trọng, những hành động vong ân bội nghĩa như vậy Phương Minh Viễn sẽ không bao giờ làm, và đó cũng chính là điểm yếu của hắn mà cả công ty Enics và Thiếu niên nguyệt san đều tận dụng.
Tuy nói rằng khi bước vào thương trường thì hai từ “đạo nghĩa” chẳng còn khiến người ta kính nể, vì để đạt được mục đích thì chuyện gì cũng dám làm nhưng đối với những người đã có chút địa vị trong xã hội mà lại còn muốn đạt được địa vị cao hơn thì nhất định không thể xem nhẹ hai chữ này.
- Người Nhật Bản quả là giảo hoạt!
Phương Minh Viễn làm sao có thể không biết được những điều ẩn chứa bên trong nó chứ! Cần phải biết với sự cảnh giác dành cho người Nhật thì hắn hơn hẳn những người ở thời đại này.
Nhìn thấy Phương Minh Viễn nhíu mày không nói gì, Miyamoto đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng phương án thứ hai, phương án này so với phương án một rõ ràng là tốt hơn nhiều. Cũng là chuyển cổ phần nhưng bên này lại có một số quy định, sau này trong hợp tác sẽ căn cứ vào mức độ tiêu thụ các tác phẩm của Phương Minh Viễn để nhượng cổ phần nhưng những cổ phần này trước khi Phương Minh Viễn hai mươi bốn tuổi thì hắn chỉ được nhận tiền hoa hồng chứ không có quyền sang nhượng hoặc mua bán nó, hơn nữa số lượng cổ phần ở phương án này so với phương án một rõ ràng là cách nhau một trời một vực.
Nhưng Miyamoto nghĩ Phương Minh Viễn cũng nên hiểu rằng nếu đứng từ góc độ của công ty Enics và Thiếu niên nguyệt san mà suy xét thì không thể để chuyện nhượng cổ phần ảnh hưởng đến quá trình vận hành vốn có của nó được. Người Nhật Bản không thể cùng lúc nhượng cả cổ phần và quyền kinh doanh cho người khác được vì vậy không thể cho Phương Minh Viễn quá % số cổ phần. Nhưng dù có là như vậy thì có được % cổ phần của công ty Enics và Thiếu niên nguyệt san cũng có thể có một cuộc sống sung túc đang ngưỡng mộ ở Nhật Bản rồi.
Tô Ái Quân có chút căm phẫn nhìn Miyamoto, người Nhật Bản trong chuyện lần này rõ ràng là quá hà khắc rồi. Muốn dựa vào một người để chống đỡ cả một công ty trò chơi điện tử rõ ràng là quá sức rồi.
- Haizzz
Miyamoto cảm thấy sức nóng càng lúc càng tăng, đã đến lúc cho Phương Minh Viễn thêm một cơ hội nữa rồi.
- Ông Miyamoto tôi muốn hỏi một điều nếu công ty này là công ty con của Enics vậy thì nhân viên sẽ tuyển mới hay là chuyển từ công ty bên đó sang? Tôi không muốn công ty thành lập xong lại xảy ra hiện tượng chất lượng trò chơi kém dần.
Câu hỏi của Phương Minh Viễn đã làm Miyamoto không thể nói ra những lời định nói.
- Điều này cậu Phương có thể yên tâm, ở Nhật nhân tài về game tương đối nhiều, và nếu thật sự có một kế hoạch xuất sắc thì công ty sẽ phái một tổ nhân viên giỏi sang bên đó làm cùng.
Phải nuốt những lời nói vô nghĩa xuống tận đáy lòng khiến cho Miyamoto phải trả lời chậm mất hơn mười giây.
- Còn một vấn đề nữa, sau này khi công ty đã phát triển đến một mức độ nhất định, khi cần phải mở rộng thì liệu tôi có được đầu tư thêm không?
Đây chính là điều Phương Minh Viễn quan tâm nhất, chỉ cần ở điểm này Miyamoto không chặt chẽ thì sau này nhờ vào đầu tư mở rộng kinh doanh hắn có thể đoạt lại quyền khống chế cổ phần của công ty từ tay công ty Enics.
Phương Minh Viễn tin rằng thời gian trôi qua thì số tiền đầu tư mình nắm giữ sẽ càng lúc càng nhiều, tuy Enics là một công ty hùng mạnh nhưng suy cho cùng rồi cũng có lúc hết thời nếu không sẽ không có chuyện sau này công ty Square sẽ xác nhập với Enics.
- Cậu Phương, xem ra cậu rất có lòng tin!
Sau một lát kinh ngạc Miyamoto mỉm cười nói. Là người phụ trách của công ty Enics và Thiếu niên nguyệt san đến liên hệ với Phương Minh Viễn, nếu Phương Minh Viễn đạt được thành tích lớn thì tất nhiên ông ta cũng đạt được không ít lợi ích. Vì vậy đứng từ góc độ của ông ta mà nói Phương Minh Viễn càng có niềm tin mãnh liệt vào thành công thì càng tốt.
- Ông Miyamoto, nếu không phải vì trình độ máy tính và máy game của bây giờ còn hạn chế, không thể đáp ứng hết yêu cầu của tôi thì tôicòn nhiều kế hoạch hay hơn nữa.
Phương Minh Viễn thật thà nói, chỉ cần nghe được câu này cả Miyamoto và Tô Ái Quân đều cảm thấy tự tin thái quá.
Phương Minh Viễn tiện tay với lấy một trang giấy, cầm lấy bút chưa đầy mười phút một trò chơi mới đã ra đời. Hắn tiện tay đưa cho Miyamoto xem, rồi cười nói:
- Đây cũng là một trò chơi tiêu khiển, tôi gọi nó là Zuma, nguyên lý và quy tắc của nó tôi đã viết rất cụ thể và cũng đã vẽ ra một số hình thức ban đầu, người thiết kế chỉ cần theo ý tôi viết ra sáng tạo cho nó càng phức tạp càng lôi cuốn là tôi nghĩ nó có thể xuất xưởng được rồi. Trò chơi này xem như là tác phẩm đầu tiên thử ngiệm của công ty mới đi.
Tim Miyamoto đập thình thịch tay run run đón lấy tờ giấy xem qua một lần đã ngã ngửa vì kinh ngạc. Cái này cũng tương đối giống với trò Buble, nguyên lý và quy tắc cũng khá đơn giản lại rất thú vị. Chỉ cần xem xét hết tất cả các hình vẽ thì giá thành của nó cũng tương đối thấp, nếu là mấy người sắp xếp thành thục thì chỉ cần một tuần là có thể làm xong, nhiều nhất là nửa tháng là có thể tung ra thị trường.
Miyamoto nhẩm tính một chút, nếu nhìn vào trò chơi Rubic Nga, thì Nhật Bản vẫn là thị trường lớn nhất dành cho những trò chơi tiêu khiển thông thường, với tài điều hành và phát triển của công ty Enics thì trò chơi mang tên Zuma này có khả năng lỗ vốn cực kỳ nhỏ. “Phát súng” đầu tiên này đảm bảo sẽ gây tiếng vang %!
- Tôi hi vọng khi tuyển nhân viên mới, công ty chú phải lưu ý tới mấy nhân viên hiểu rõ về lịch sử hàng hải thế giới bởi vì tác phẩm đầu tiên của công ty tôi đã nghĩ xong rồi. Tôi định vào ngày chúng ta ký hợp đồng sẽ đưa ra bản sơ thảo của tác phẩm.
Phương Minh Viễn tự tin nói. Nếu “Quốc chí” đã bị Quang Vinh lấy mất vị trí dẫn đầu và ở mảng đề tài này Enics cũng không được mạnh cho lắm thì chi bằng hắn chuyển sang “Thời đại đại hàng hải” vì cái này đến đầu thập kỷ mới ra mắt. Đây là một bộ trò chơi kinh điển của lịch sử game của nhân loại, đã có không biết bao nhiêu người vì chơi nó mà trở nên thông thạo về thế giới, lúc mới bắt đầu chơi Phương Minh Viễn cũng suốt ngày ôm khư khư cuốn bản đồ, từ cấp một đến cấp bốn hắn chơi không biết bao nhiêu lần, từng tình tiết trong đó hắn đều biết đến nỗi không thể biết thêm được nữa.
- Vậy ý cậu Phươnglà cậu sẽ chấp nhận phương án này?
Miyamoto lúc này đã có chút mông lung rồi, trong mắt ông ta Phương Minh Viễn e rằng không thể dùng từ thiên tài mà miêu tả được, nếu nói là quái dị cũng không có gì quá đáng.
- Dạ, nếu như bên chú có thể đáp ứng được hai điều kiện của tôi.
Phương Minh Viễn gật đầu:
- Thứ nhất, sau này tôi có quyền tiếp tục đầu tư vào công ty, tất nhiên nếu bên chú vẫn muốn giữ tỷ lệ cổ phần như ban đầu thì có thể đầu tư theo. Thứ hai, đối với các sản phẩm của công ty tôi là người có quyền quyết định cao nhất, tất cả những trò chơi không đáp ứng được yêu cầu của tôi đều không được đưa ra thị trường.
Miyamoto cân nhắc một lát, mặc dù lần này ông ta đến chỉ có quyền đàm phán chứ không có quyền đưa ra quyết định cuối cùng nhưng những điều kiện Phuơng Minh Viễn đưa ra cũng không có gì là quá đáng, công ty phát triển đầu tư thêm vốn cũng là chuyện bình thường vả lại nếu Phương Minh Viễn đầu tư càng nhiều chứng tỏ tình cảm hắn dành cho công ty càng nhiều, Miyamoto không nghĩ rằng công ty Enics sau này số vốn đầu tư sẽ thấp hơn Phương Minh Viễn. Còn với điều kiện thứ hai, là một cổ đông quan trọng của công ty lại là người lập kế hoạch về trò chơi tất nhiên chất lượng trò chơi phải theo sự phán đoán của Phương Minh Viễn, không đạt được tiêu chuẩn hắn đề ra thì không thể xuất xưởng điều này có thể hiểu được.
- Cậu Phương, nhìn cậu tôi mới hiểu hết được câu cổ ngữ Trung Quốc “nghé mới sinh thì không sợ hổ”. So với cậu tôi thật quá bảo thủ rồi, hay nói một cách khác điều này chứng tỏ tôi không còn trẻ nữa rồi. Tuy tôi không có quyền quyết định nhưng tôi nghĩ đàm phán của chúng ta về đại cục xem như đã thành công rồi. Mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, tôi rất kỳ vọng vào sự đột phá của cậu!
Phương Minh Viễn cười, lôi từ trong túi ra một chiếc hộp, đưa cho Miyamoto và nói:
- Ông Miyamoto, thực ra tôi đã chuẩn bị một món quà tặng ông, ông có muốn xem thử không?
- Quà ư?
Miyamoto lập tức cảm thấy có hứng thú:
- Vậy để tôi xem thử.
Ông ta mở hộp ra, chỉ nhìn thấy một tấm vải lụa tơ tằm bên trên có viết hai chữ Thợ săn như rồng bay phượng múa.