Vu Thu Hạ là ai, mấy người bình thường đều không biết, chỉ biết rằng người này quan trọng đến nỗi Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa, Cổ Vũ Thành ba “ông lớn” và hai chú cháu nhà họ Phương phải ra đón tận cổng. Nghe giọng thì có vẻ là người Hoa nhưng là người miền Nam. Còn những người thông minh hơn một chút thì đoán đây chắc hẳn là khách đến từ Hồng Kông hoặc Ma Cao. Từ tướng mạo, cách ăn mặc, đến chiếc xe sang trọng còn đem theo sáu vệ sĩ, có thể thấy cô ta không phải quý tộc thì cũng là triệu phú. Mọi người trong lòng thì vô cùng tò mò, rút cuộc nhà họ Phương này còn bao nhiêu con bài chưa lật, sao khách đến cứ người sau “cao” hơn người trước?
Khi nghe được chính miệng Phương Minh Viễn gọi Vu Thu Hạ là chị Vu và giới thiệu Miyamoto thì mọi người đã kinh ngạc đến nỗi chết lặng.
Do có Vu Thu Hạ đến nên khách trong quán được chia ra. Vu Thu Hạ, Aso hon Kagetsu, Miyamoto và người đàn ông trung niên, những người đến thị trấn hải Trang mới biết Phương Minh Viễn chuẩn bị khai trương thêm quán ăn bên huyện Bình Xuyên liền vội vàng chạy tới và những người đến trước đó như Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa, Cổ Vũ Thành cùng ngồi một phòng và do Phương Minh Viễn tiếp.
Lý Đông Tinh và các vị lãnh đạo của huyện Bình Xuyên lại ngồi phòng khác và do Phương Bân tiếp. Còn những vị khách khác thì được sắp xếp ở các phòng khác hoặc ngồi ở phòng lớn. Nhưng những người khách này cũng không hề có ý nghĩ đố kị bởi vì họ cảm thấy chuyến đi này không uổng, có thể gặp được những “ông lớn”, quý nhân mà thường ngày không thể gặp nổi, sau này có thể khoe khoang với người khác vinh dự của mình.
Nhân lúc Phương Minh Viễn đi ra gọi đồ ăn, Cổ Vũ Thành cũng theo ra kéo hắn vào một góc yên tĩnh.
- Minh Viễn, lần này chú đến đây một mặt là để dự khai trương quán ăn mặt khác là muốn nói cho cháu biết gần đây thị trường tem phiếu lại có biến động, số tem cháu thế chấp ở ngân hàng của chú đã tăng giá không ít. Chú nghĩ bây giờ cháu đang rất cần tiền nên muốn đến hỏi xem cháu có muốn vay thêm tiền không?
Cổ Vũ Thành cười tươi như hoa hỏi.
Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc nhìn Cổ Vũ Thành. Thời gian vay tiền chỉ mới hơn một tháng, tuy giá tem khỉ có tăng giá như lời Cổ Vũ Thành nói nhưng cùng lắm cũng chỉ có mấy chục nghìn tệ, Phương Minh Viễn chưa hề nghĩ tới việc dùng cớ này để vay thêm tiền, không ngờ Cỗ Vũ Thành lại tới tận Bình Xuyên này chỉ để nói chuyện này. Nhưng hắn cũng chỉ ngạc nhiên một chút, trong nháy mắt hắn đã đoán ra đây là ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên và Cổ Vũ Thành cố ý muốn thân thiết hơn với mình nên mới cho mình vay tiền!
- Thế thì tốt quá, giám đốc Cổ nếu có thể cho cháu vay thêm một ít để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt thì còn gì bằng!
Phương Minh Viễn cười một cách thoải mái:
- Giám đốc Cổ đúng là vị cứu tinh của cháu!
Cổ Vũ Thành khoát tay, cười lớn nói:
- Cháu cứ nói đùa, lúc đầu nếu không phải là cháu làm chú như người trong mê chợt bừng tỉnh thì ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên và Cổ Vũ Thành chú làm gì có ngày hôm nay! Không giấu gì cháu, tổng giám đốc ngân hàng chú nói chỉ mấy trăm ngàn tệ mà đổi được ý tưởng tốt như vậy rất đáng, quả thật là rất đáng! Nếu cháu còn ý tưởng nào hay nữa thì hiến kế cho chú!
Phương Minh Viễn trầm ngâm trong giây lát, nói thật những hiểu biết về lĩnh vực ngân hàng của hắn còn rất hạn chế, mà trong đó không ít kiến thức đều không phù hợp với sự phát triển hiện tại của giới ngân hàng ở Hoa Hạ.
- Minh Viễn, tốt nhất là có cách gì để gia tăng thu hút tiền gửi tiết kiệm ấy. Cháu không biết đấy thôi, tổng giám đốc yêu cầu cấp dưới phải lôi kéo khách hàng, nếu không có cháu chắc chú chết vì lo mất.
Lôi kéo khách hàng? Tinh thần Phương Minh Viễn rung lên. Hắn có một chút ấn tượng với chuyện này, có một khoảng thời gian, ở Hoa Hạ các ngân hàng vì muốn tăng số lượng tiền gửi ở ngân hàng mình lên mà điên cuồng yêu cầu nhân viên của mình lôi kéo khách hàng, họ yêu cầu cả nhân viên hậu cần của ngân hàng mỗi người phải lôi kéo được từ mấy mươi ngàn đến hơn một trăm ngàn tiền gửi tiết kiệm. Lúc đó, dù trong nhà có người làm trong ngân hàng hay có bạn làm trong ngân hàng thì từ sáng cho đến tối họ đều van nài bạn gửi tiền vào ngân hàng của họ, thật là phiền đến không chịu nổi.
Phương Minh Viễn trầm lặng, ở kiếp trước hắn cũng có biết vài thủ đoạn thu hút khách hàng mà đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện. Tuy những thủ đoạn ấy cuối cùng đều bị nhà nước cấm nhưng bây giờ thì vẫn chưa bị. Hắn nói với Cổ Vũ Thành:
- Chú Cổ, cách thì có nhưng không được trong sáng cho lắm, cháu đoán khi nó phổ biến thành phong trào rồi có khi còn bị cấp trên cấm đoán nữa. Nhưng cháu tin sẽ rất có hiệu quả.
Mắt Cổ Vũ Thành lập tức sáng lên, sốt ruột hỏi:
- Thế có nghĩa là trước đây chưa hề có lệnh cấm phải không?
- Cháu nghĩ là chưa. Đúng rồi, tốt nhất chú về tìm hiểu lại một chút các quy định của nhà nước, cháu dù sao cũng không làm trong ngành này.
Phương Minh Viễn nhớ lại kiếp trước, rõ ràng là đầu tiên nhà nước không cấm, nhưng không biết kiếp này có như vậy hay không.
- Chỉ cần chưa có lệnh cấm, sau này có lệnh cấm cũng chẳng sợ!
Cổ Vũ Thành không chút do dự hỏi:
- Cách gì, cháu nói nhanh đi!
- Dạ, cháu nghe chị Vu nói, cách này ở Hồng Kông có rất nhiều thương gia hoặc cửa hàng đều dùng. Đó là nếu ở cửa hàng này chú mua số lượng nhiều thì sẽ được tham gia dự thưởng. Phần thưởng có rất nhiều loại, loại cao nhất tất nhiên là có giá trị lớn mà người bình thường không dễ gì mua được, có thể là xe ô tô, cũng có thể là một loại đồ điện nào đó thậm chí có thể là tiền mặt. Còn phần thưởng nhỏ có thể là những món đồ từ mấy tệ cho đến mấy chục tệ. Chú đừng xem thường cách này, có những cửa hàng rút thưởng buôn bán tốt hơn của hàng không cho rút thưởng đấy. Nếu như chúng ta có thể áp dụng cách này vào thu hút tiền gửi tiết kiệm…
- Chú hiểu rồi!
Cổ Vũ Thành vỗ tay, phấn chấn hét lớn.
Phàm là con người đều ham thích chút lợi ích nhỏ bé. Gửi tiết kiệm thì ở đâu cũng là gửi, lãi suất các ngân hàng đều giống nhau, có chăng là chỉ khác nhau về mạng lưới kinh doanh và thái độ phục vụ của nhân viên mà thôi. Nếu như gửi tiền ở ngân hàng Giao thông ngoài tiền lãi ra còn được các khoản khác thì tất nhiên mọi người sẽ chọn gửi ở ngân hàng Giao thông chứ không phải là các ngân hàng khác. Chân muỗi thì cũng là thịt mà!
Phương Minh Viễn không cần phải nói thêm nữa. Đối với loại người như Cổ Vũ Thành, chỉ cần giúp ông ta vạch ra một con đường, còn chuyện về sau nhất định ông ta sẽ làm tốt hơn bạn, ông ta cũng không cần phải rụt rè nữa.
- Minh Viễn
Trong phòng có tiếng gọi của Vu Thu Hạ.