Khi Dương Quân Nghĩa chạy tới biệt thự của Phương gia, mấy người Phương Minh Viễn đang tiến hành thảo luận kịch liệt.
Dương Quân Nghĩa nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc quái dị! Bọn họ đang thảo luận vấn đề nông nghiệp!
-Mặc dù đất nơi đó đã được đám nông dân nhận thầu, nhưng cũng không phải là không thể tiến hành thí nghiệm canh tác trên đại quy mô được!
Phương Minh Viễn nói.
-Chúng ta hoàn toàn có thể thành lập công ty, để cho đám nông dân ấy trở thành cổ đông của công ty, như vậy, có thể thành lập ít nhất là một hệ thống canh tác đầy đủ làm cơ sở, từ đó đề cao hiệu suất canh tác, giảm bớt nhân công, từ đó thu hoạch được hiệu quả và lợi ích tốt hơn. Sau khi gia nhập vào tổ chức Thương mại Thế giới (WTO), cũng có thể đối mặt tốt hơn với sự khiêu chiến của các sản phẩm nông sản nước ngoài dũng mãnh tiến vào thị trường quốc nội! Mọi người có nghĩ rằng, một khi kinh tế mở cửa, những sản phẩm như ngô, đậu nành, lúa mạch vân vân của Mỹ rẻ hơn các sản phẩm quốc nội rất nhiều, khi tiến vào thị trường quốc nội sẽ có hậu quả như thế nào?
-Hậu quả gì?
Mã Vĩnh Phúc theo bản năng tiếp lời nói.
-Quốc gia ta có rất nhiều nông dân phải đem những nông sản mà bọn họ cực khổ trồng nên vứt thối trong kho! Trừ phi bọn họ muốn bán lỗ đi!
Phương Minh Viễn hết sức trịnh trọng nói.
-Một năm hai năm như vậy, ba năm bốn năm thì sao? Những người còn có kỹ nghệ khác thì sẽ từ bỏ làm ruộng, hoặc chỉ trồng đủ cho nhà mình ăn, cứ như vậy, chẳng phải là đem thị trường lương thực của quốc gia ta hai tay dâng lên miệng người ngoại quốc sao? Hoa Hạ có hơn một tỷ nhân khẩu, nếu như đến cả việc tự cung tự cấp lương thực cũng không thể tự đảm bảo, ngày sau một khi phát sinh chiến tranh, ngoại quốc phong tỏa nhập khẩu vào quốc nội, vậy làm sao?
-Chẳng cần ngoại quốc phong tỏa, chỉ lượng kim ngạch nhập khẩu khổng lồ của chúng ta thôi, cũng sẽ khiến giá cả lương thực quốc tế tăng cao! Đến lúc đó lượng ngoại hối thu được từ xuất khẩu của chúng ta sẽ bởi nhập khẩu lương thực mà bị tiêu hao hết!
Lý Đông Tinh nhẹ giọng nói.
-Điểm này, quốc gia ta tất nhiên cần phải chú ý! Bằng không mà nói, nhất định sẽ là vấn đề! Mấy năm qua, nông dân nước ta đa số đã ra ngoài làm công, khiến cho đại bộ phận ruộng đất bị bỏ hoang!
Khi hắn đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Bình Xuyên, tình huống tương tự đã từng phát sinh. Chỉ có điều chưa phải là phổ biến.
-Không chỉ bởi vậy, mà còn vì phân hóa học, hạt giống, dầu, tất cả đều tăng giá, nhưng giá lương thực lại không thể theo đó mà tăng lên, khiến cho nông dân vất vả ruộng vườn cả một năm, cuối cùng vẫn kiếm lại chẳng được bao nhiêu tiền!
Triệu Tự An cũng gật đầu đồng ý nói. Ở những vùng núi, nông nghiệp chiếm định mức tương đối quan trọng, cho nên hắn cũng có cảm nghĩ như vậy.
-Chú Tô, cháu đã từng đề cập tới chuyện này với ông nội Tô, nhưng khi thực sự phải thực thi thì quả là khó khăn!
Phương Minh Viễn nặng nề thở dài một hơi! Kỳ thật không chỉ có hắn, những người đang ngồi ở đây cũng đều thở dài.
Mặc dù nói nông nghiệp cơ giới hoá cũng là một phương hướng phát triển trước mắt của nông nghiệp quốc nội, ba tỉnh Đông Bắc cũng có diện tích gieo trồng lúa nước không nhỏ, đã đang thực hành hiện đại hoá máy móc, nhưng do đất ở Trung Quốc là chế độ sở hữu tập thể, nông dân chỉ có nhận thầu, không có quyền mua bán, cho nên người có diện tích gieo trồng lớn nhất cũng chỉ có mấy trăm mẫu, so với các nông trường sáu bảy ngàn mẫu của người Mỹ, khoảng cách không phải là nhỏ! Mà ở phía nam lại có nhiều núi nhiều đồi, người lại ít, khó có thể thực hiện cơ giới hoá sản xuất!
Hơn nữa, có rất nhiều người cho rằng, Trung Quốc không thể rập khuôn theo hình thức gieo trông công nghiệp hóa nông nghiệp như Mĩ, nguyên nhân rất đơn giản, đất không chỉ là đất, ngoài việc phải gánh vác sản xuất nông sản, đất còn là một loại vật phẩm bảo đảm sinh hoạt cho nông dân, cho nên rất nhiều nông dân cũng sẽ không dễ dàng mà thuê chính mình! Với tình hình của Trung Quốc trước mắt, nếu như thực hiện công nghiệp hoá gieo trồng, sẽ cắt giảm đại lượng sức lao động, mà áp lực tái làm việc của họ lại khiến chính phủ đảm đương không nổi! Hơn nữa, bọn họ cho rằng, đem đại bộ phận đất tập trung trong tay ít người sẽ khiến cho xã hội nảy sinh vấn đề!
Đủ loại nguyên nhân, khiến cho ở Trung Quốc, hình thức sản xuất nông trường quy mô lớn khó có thể thông dụng! Nhưng! Bởi vậy, người Mỹ có thể từ bỏ chiếm lĩnh thị trường lương thực Trung Quốc sao?
Phương Minh Viễn đứng dậy, đi lên lầu, rất nhanh cầm xuống một chồng giấy.
-So với nông dân Trung Quốc, nông dân Mĩ quá là hạnh phúc! Mọi người đều có thể thấy, đây là chính sách nông nghiệp Mĩ mà tôi đã sửa sang lại.
Phương Minh Viễn vừa nói, vừa đem tài liệu trong tay phân phát cho mọi người.
-Mọi người xem, về trợ cấp nông sản và bảo hiểm trợ cấp, chính phủ Mĩ sẽ căn cứ vào phí tổn sản xuất nông sản và lợi nhuận thích hợp để xác định giá cả đảm bảo nông sản, mà giá cả này sẽ là giá cả thu vào thấp nhất của loại nông sản này. Sau khi nông sản được thu hoạch, nếu người sản xuất bán ra sản phẩm với giá thấp hơn giá bảo đảm, thì có thể được chính phủ trợ cấp, từ đó bảo đảm nguồn thu cho người sản xuất. Năm kia, chính phủ nước Mĩ đã hủy bỏ trợ cấp giá nông sản, sửa thành trợ cấp thu nhập trực tiếp cho nông hộ, nhưng vẫn bảo lưu lại công cụ giá sản.
Phương Minh Viễn chỉ vào tư liệu nói.
-Xét về điểm này, chính phủ Mĩ bảo đảm sẽ không xuất hiện phát sinh tình huống lảm tổn hại đến nông thương! Hơn nữa còn bảo đảm tỉ lệ lợi ích ổn định cho nông dân!
Phương Minh Viễn lật tiếp một trang, nói:
-Các vị tiếp tục xem phần này, căn cứ vào quy định nông nghiệp của nước Mĩ năm , phàm là những cây nông nghiệp tham gia bảo hiểm cây nông nghiệp của Liên Bang, khi gặp tai hoạ có thể căn cứ vào bảo hiểm để được bồi thường tương đối cao, cho dù không tham gia, khi gặp tai hoạ cũng có thể được bồi thường % sản lượng hàng năm...
Mọi người ngồi lặng nhìn tài liệu trong tay, sắc mặt cũng trở nên ngày càng cổ quái!
-So với chúng ta, nông dân Mĩ thật đúng là hạnh phúc như vậy sao? Tôi cảm thấy bọn họ quả thực vẫn đảm bảo được thu hoạch dù có hạn hán hay lụt lội, có khi sống còn thoải mái hơn công nhân Mĩ vậy!
Dương Quân Nghĩa vỗ vỗ tập tài liệu trong tay nói.
-Các vị xem, năm được mùa, bọn họ có giá bảo đảm, nhất định có thể thu lợi. Còn năm có thiên tai, bọn họ lại có các loại bảo hiểm, còn có thể được bồi thường, ừ, ít nhất sẽ không bị thâm hụt tiền nhiều, trừ phi là mấy năm liên tục gặp thiên tai, tôi cảm thấy nông dân Mĩ thật sự là sống rất thoải mái!
Hắn mặc dù không làm ruộng, cũng không chú ý quá đến nông nghiệp, đừng nói là nông nghiệp Mĩ, nhưng chỉ với những tài liệu này, hoàn toàn có thể rút ra kết luận này rồi.
Lời nói của Dương Quân Nghĩa lập tức được mọi người ở đây hưởng ứng.
-Minh Viễn, lúc này đây cậy có phải đang suy xét tiến hành làm nồn nghiệp thí điểm ở huyện Đồng Nghi? Nếu như có thể có hiệu quả, chúng ta có thể nghĩ biện pháp mở rộng toàn tỉnh!
Tô Ái Quân đột nhiên nói lời này khiến đại đa số mọi người có chút không hiểu ra sao cả.
Chẳng lẽ, Phương Minh Viễn lúc này đây lại muốn chen chân vào nông nghiệp?