-Minh Viễn, làm quen một chút, đây là hai trợ thủ đắc lực của tôi ở đài truyền hình, người cao cao này tên là La Phi Phi, người nhỏ bé này tên là Kim Diệc Phi! Ừh, hai người đừng nhìn nữa, cậu ấy là bạn tôi, Minh Viễn, là trợ lý Tổng giám đốc chi nhánh tỉnh Tần Tây khách sạn của Phương gia!
Vu Mẫn vỗ vai hai cô gái cười nói:
-Đoàn xe của chú rể đến chưa?
-Oa!
Hai mắt La Phi Phi không khỏi sáng lên, che miệng duyên dáng nói:
-Chị Vu, bạn của chị là trọ lý tổng giám đốc khách sạn của Phương gia à!
Diện mạo của Phương Minh Viễn mặc dù không phải là tuấn tú, chỉ có thể nói ở dạng bình thường, nhưng nhưng khí chất toát ra từ trên người anh ta thì lại hiếm thấy, cho nên cũng thu hút ánh nhìn của nhiều người.
Nhưng so với khí chất của anh ta, điều càng khiến các cô gái trẻ động tâm chính là chức vụ của anh ta! Trợ lý tổng giám đốc chi nhánh tỉnh Tần Tây khách sạn của Phương gia! Nhìn độ tuổi của Phương gia chưa quá hai bốn hai năm tuổi, người thanh niên vừa ra khỏi cổng trường đại học mấy năm, không ngờ đã lên chức trợ lý tổng giám đốc chi nhanh công ty! Phải biết rằng, thông thường trợ lý tổng giám đốc gì, trong nhiều trường hợp quyền lợi còn lớn hơn cả chủ quản các ban ngành trong chi nhanh công ty! Có thể nói, họ chinh slaf nhân viên trù bị cho các cán bộ cấp cao của công ty!
Trong ngành ẩm thực khách sạn ở Phụng Nguyên của Phương gia, mặc dù không phải thành viên cấp cao nhất, nhưng không ai có thể phủ nhận tầm nảh hưởng của nó và đón nhận sự chào đón. Hơn nữa, từ nhiều góc độ mà nói, về phục vụ khách sạn của Phương gia, đồ ăn thường thu hút trào lưu văn hóa ẩm thực của Phụng Nguyên. Rất nhiều các ban ngành và cán bộ chính phủ thích đến khách sạn của Phương gia dùng bữa, ngay cả Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có lúc chọn khách sạn của Phương gia để mở tiệc chiêu đãi khách!
Cho nên lợi nhuận của Phương gia về khách sạn luôn nằm trog top dẫn đầu. Điều này khiến lương nhân viên khách sạn của Phương gia cũng nằm trong top dẫn đầu. Hơn nữa lúc đầu, tất cả các sản nghiệp dưới tên Phương gia, các nhân viên cũng được tăng lương tùy theo trình độ khác nhau, và còn công bố một loạt các phúc lợi, trong đó có những nhân viên không may bị chết hoặc bị thương công ty sẽ có trợ cấp có thể gọi là đền bù,.Đãi ngộ như vậy, trước nay chỉ có ở những công ty xí nghiệp có quy mô lớn. Phương gia là một xí nghiệp tư nhân, đồng thời công khai cam kết như vậy, thực sự là khó mà có được!
-Xin chào! Minh Viễn!
Kim Diệc Phi thoải mái đưa tay ra nói. Do lúc nãy Vu Mẫn luôn nói họ của Phương Minh Viễn. Hai Người đó vẫn nghĩ anh là họ Minh. Mặc dù trong lòng vẫn thầm nghĩ cái họ này rất hiếm thấy, nhưng không hề sinh nghi. Tất nhiên Phương Minh Viễn cũng không chỉ động giải thích gì.
-Xin chào!
Phương Minh Viễn vươn tay ra nắm nhẹ tay nói.
-Đoàn xe chú rể đã ra khỏi nhà cô dâu, đang lái xe về đây, chắc khoảng h’ thì đến nơi.
La Phi Phi dịu dàng nói,
-Chúng tôi suýt nữa thì cho rằng chị Vu không kịp tới ! Không ngờ chị Vu đã đến rồi thật tốt quá !
Vu Mẫn cười, nhìn chung quanh, thỉnh thoảng còn gật đầu mỉm cười, rồi lại khoát tay, chào hỏi các đồng nghiệp chung quanh.
-Sĩ diện của chủ nhiệm Ngụy rất lớn, trên bục đã không có ít người đến rồi!
Kim Diệc Phi thấp giọng nói.
Khóe miệng Phương Minh Viễn hơi nhếch lên, trước đây cũng nghe Vu Mẫn nhắc đến, chú rể là cán bộ ban ngành hậu cần đài truyền hình tỉnh, cho dù ban ngành đó trong đài truyền hình, trừ khi anh có đứng vào trong hàng ngũ cấp cao của đài truyền hình tỉnh. Chỉ cần nhìn thấy bộ trường hậu cần, cũng có thể răn dạy vài câu, càu nhàu và bất mãn, thậm chí còn gõ vài cái. Nếu không, trong đơn vị nào, người của ban ngành bảo dưỡng phía sau cũng nịnh bợ vài câu.
Vì ở bất kỳ đơn vị nào, ban ngành bảo đảm hậu cần có toàn lực ủng hộ anh hay không, đều quan tâm đến vấn đề then chốt công việc có thuận lợi hay không. Nhất là như địa phương đài truyền hình tỉnh, ra ngoài phỏng vấn phải cần xe, phải cần một vài thứ chuẩn bị, chính là camera, anh cũng cần suy xét tình hình xem có cần mang theo máy móc dự bị không. Ban ngành bảo đảm hậu cần nếu có thẻ, thì hoàn toàn không những có thể không để các bạn phạm sai lầm gì, điều này còn khiến bạn nửa câu không nói ra được. Hơn nữa, hơn tuổi đã lán cán bộ cấp trung của ban ngành bảo đảm hậu cần, điều nay cho thấy từ bây giờ tiền đồ của Chủ nhiệm Ngụy cho thấy rất sáng lạng, những người này đương nhiên hi vọng có thể làm quen, để sau này gặp lại thuận lợi hơn.
-Khách bên nhà cô dâu đến chưa? Có người phụ trách tiếp đon chứ?
Ánh mắt của Vu Mẫn đảo quanh đánh giá những người khách trong khách sạn.
-Khách bên nhà gái chỉ có bốn người! Chính là bên kia, mấy người của chị Vương sẽ sắp xếp tiếp đãi!
Kim Diệc Phu chỉ về một góc của khách sạn, Vu Mẫn mới chú ý đến hai cặp nam nữ bốn năm mươi tuổi ngồi góc bên đó, và một cặp nam nữ hơn hai mươi tuổi.Mấy đồng nghiệp của cô đang nói chuyện với họ.
-Sao lại đến có bốn người?
Vu Mẫn ngạc nhiên nói,
-Những vị khách khác của nhà cô dâu đâu ? Đi cùng đoàn xe nhà trai đến à ?
Sắc mặt của Kim Diệc Phi và La Phi Phi tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn chung quanh, kéo Vu Mẫn và Phương Minh Viễn sang một bên, mới thấp giọng nói:
-Những vị khách khác của nhà cô dâu đều không đến! Chỉ có bốn người này, hình như là cậu của cô dâu!
-À?
Vu Mẫn ngạc nhiên, sao lại vậy? Hôn lễ là việc đại sự một đời của con gái, xảy ra mâu thuẫn lớn hơn cũng không đến nỗi như vậy chứ?
-Chúng em cũng nghe qua, không biết là thật hay giả!
Kim Diệc Phi thấp giọng nói,
-Chị Vu và anh Minh đừng nói ra !
Phương Minh Viễn khẽ gật đầu, được người ta gọi là Minh đại ca, thật đúng là gặp lần đầu!
Hóa ra mẹ cô dâu đã mất sớm khi cô mới sáu tuổi, cha cô sau này lại lấy thêm một người vợ nữa. Bà mẹ kế với con người vợ trước dĩ nhiên không thể hòa hợp. Sau này, mẹ kế lại có con riêng, thì lại càng thờ ơ với cô con gái này. Nhưng người cha này, do công việc quá bận rộn, không mấy quan tâm đến công việc nhà, kết quả là quan hệ giữa mẹ kế và con chồng càng ngày càng căng thẳng!
Cô dâu sau này học tại khoa quảng cáo trường đại học giao thông tỉnh Tần Tây, sau khi ra trường làm tại một công ty quảng cáo trong thành phố Phụng Nguyên, sau này quen biết Ngụy Bằng Trình tại đài truyền hình, hai người cũng qua lại gần một năm rưỡi, sau đó mới đi tới hôn nhân! Nhưng tình yêu của họ lại không được sự tán thành của cha mẹ cô dâu!
-Tôi nghe nói, mẹ cô dâu muốn giới thiệu cô ta cho con trai tổng giám đốc công ty bất động sản Ngạn Long! Nhưng cô dâu lại không thèm để ý đối phương! Hai bên rất cương quyết trong việc này, cô dâu bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới khiến cha cô đồng ý chủ nhiệm Ngụy, nhưng vào dịp tết, cũng không biết mẹ kế đã mê hoặc gì cha, kết quả là cha cô dâu lại thay đổi không đồng ý việc hôn sự giữa hai người nữa! Nhưng lúc đó thời gian đến ngày cưới lại còn chưa đến một tuần, chủ nhiệm Ngụy cũng đã mời khách rồi, khách sạn cũng đã dặt rồi, tiệc rượu cũng chuẩn bị xong rồi…
Kim Diệc Phi khẽ thở dài một hơi.
-Tin vừa biết từ phía đoàn xe, bố mẹ cô dâu vẫn chưa thừa nhận việc hôn sự của hai người, hơn nữa vì việc của bố cô ta, cô dì chú bác của cô ta đều không tiện tham dự lễ cưới của cô!
La Phi Phi tức giận nói,
-Chị xem sao lại có loại cha mẹ như vậy, đến lúc này rồi, còn muốn chia rẽ đôi vợ chồng son, đây chẳng phải là cố ý gây khó dễ cho người ta sao?
-Cô daau tên gì? Bố cô ta làm gì?
Phương Minh Viễn chen lời vào nói. Công ty bất động sản Ngạn Long mà Kim Diệc Phi vừa nhắc đến là một công ty tương đối lớn trong thành phố Phụng Nguyên, một số công ty bất động sản ở Phụng Nguyên của tập đoàn Carefour là do nó xây dựng, cho nên Phương Minh Viễn cũng có chút ấn tượng với nó. Nếu mẹ cô dâu muốn giới thiệu con chồng cho con trai tổng giám đốc bất động sản Ngạn Long, thì chắc cũng phải là gia đình bình thường.
-Cô dâu là Hoa Luyến Anh, bố cô ta là Hoa Quốc Hùng tổng giám đốc công ty tập đoàn Thanh Phong Phụng Nguyên!
La Phi Phi nói.
-Ồ, công ty tập đoàn Thanh Phong!
Phương Minh Viễn vuốt cằm, khẽ mỉm cười. Công ty tập đoàn Thanh Phong nghe nói khí thế rất lớn, nhưng trên thực tế, cũng chỉ là xí nghiệp tư nhân quy mô tương đối lớn trong thành phố Phụng Nguyên mà thôi. Sở dĩ Phương Minh Viễn biết sự tồn tại của nó là vì nó là một trong những nhà cung cấp quan trọng cho khách sạn của Phương gia. Thậm chí có thể nói, vì sau khi khách sạn của Phương gia vào Phụng Nguyên không lâu nó đã được chọn là nhà cung cấp, nó sống yên ổn và từng bước phát triển ở Phụng Nguyên đến ngày hôm nay, trở thành nhà cung cấp chủ yếu cho nhiều nhà hàng, khách sạn trong thành phố Phụng Nguyên.
-Sao lại như vậy!
Hai hàng lông mày của Vu Mẫn nhíu lại, quan hệ giữa cô và Ngụy Bằng Trình rất tốt, trước nay Ngụy Bằng trình ở ban bảo đảm hậu cần giúp cô không ít việc. Thành thật mà nói, nếu không suy xét đến tiền đồ của Ngụy Bằng Trình trong đài truyền hình tỉnh cũng sáng lạng, hơn nữa anh ta lại chuẩn bị kết hôn, mà sau khi kết hôn, với độ tuổi của anh ta chỉ sợ rất sớm sẽ có con, chắc chắn là cần môi trường làm việc ổn định. Cô còn muốn lôi Ngụy Bằng Trình đến Đồng Nghị nữa. Có Ngụy Bằng Trình ở ban đảm bảo hậu cần cô hoàn toàn có thể yên tâm!
Bất luận là đứng trên lập trường đồng nghiệp, hay bạn bè, Vu Mẫn không hi vọng hôn lễ của anh ta lại xuất hiện loại người này cảm thấy xấu hổ ---- bố mẹ cô dâu đều không xuất hiện, đây gọi là gì!
Phương Minh Viễn nhìn Vu Mẫn, mỉm cười nói:
-Tiểu Mẫn, chú rể là bạn cô à? Anh ta không nói chuyện này cho cô biết sao?
Vu Mẫn cười khổ xua tay nói:
-Khoảng thời gian gần đây, tôi bận tăm tối mặt mày, sở dĩ còn nhớ chuyện này là vì tháng năm trước anh ta bảo tôi rồi, tôi đặc biệt nhớ rõ ngày này! Anh ta có tâm ý muốn nói cho tôi, cũng phải tìm tôi!
-Như vậy, cô có muốn giúp anh ta không?
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ nói, mặc dù không biết khi nào hôn lễ bắt đầu, nhưng nếu không nhanh, lúc hôn lễ bắt đầu, bố mẹ cô dâu vẫn chưa xuất hiện, thì có mà bị chê cười!
-Anh có cách gì không?
Ánh mắt Vu Mẫn lập tức sáng lên, kéo tay áo Phương Minh Viễn nói:
-Nếu anh có thể giúp họ thì nhanh lên!