Trùm Tài Nguyên

quyển 2 chương 142: đội quân tràn đầy sinh lực bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một loạt hoạt động của siêu thị Carrefour lập tức tạo được lòng tin đối với quân đoàn mua sắm tụ tập ngoài cửa chợ. Những người đứng bên ngoài đã tản đi không ít vì ông chủ siêu thị Carrefour đã tuyên bố trước đám đông là liên tục kinh doanh giờ. Lại hứa trong vòng nửa tháng không tăng giá, như vậy đủ để chứng minh người ta có đủ tài lực, tuyệt đối bảo đảm cung cấp đủ hàng trong ba ngày. Hiện giờ phí sức chen lấn vào trong đó có khi còn không mua được đồ mình muốn, chi bằng về nhà lên kế hoạch, xem có thể lấy được bao nhiêu tiền, phải mua đồ gì cho thật phù hợp. Ai chẳng hi vọng có một không gian mua sắm thoải mái chứ? Hơn nữa ai chẳng có người thân, bạn bè, tin này phải lập tức thông báo cho mọi người càng nhanh càng tốt, bất kể là xin đổi ca, hay xin nghỉ việc cũng được, phải nhanh chóng sắp xếp thời gian hợp lí.

Cùng với sự giải tán của đám đông và cáo thị được dán khắp nơi trong huyện, ngày càng có nhiều người biết đến tin tức này, những người dân vốn lo lắng bất an sợ rằng không mua được đồ xem như có chút yên lòng. Không khí lo lắng của huyện dường như đã tìm được một tia hi vọng.

-Bụp!

Vu Đắc Thủy giận dữ cúp ống nghe xuống điện thoại, gã không thể ngờ được rằng tên Lý Đông Tinh này lại cứng nhắc như thế trong vấn đề này, thậm chí đối chọi với nhân vật có quyền lực như Quách Thiên Phóng mà không chút e dè. Và kết quả cuối cùng làm tất cả đều bất ngờ, đó là Lý Đông Tinh đã áp đảo Quách Thiên Phóng. Câu nói cuối cùng của Lý Đông Tinh có độ sát thương quá lớn, lớn đến mức Quách Thiên Phóng cũng không thể chống đỡ nổi. Nếu Quách Thiên Phóng vẫn cố chấp yêu cầu họ Phương chuyển nhượng hàng hóa sang trung tâm thương mại huyện, nếu như trong mấy ngày mà bình ổn được lòng dân xuống thì không sao, nếu đến cuối cùng vẫn không thể bình ổn được phong trào tranh mua và chen chúc đổi tiền mặt, xuất hiện cướp giật, hoặc những sự kiện tạo ra sự bất an xã hội, vậy thì tội trạng lớn nhất sẽ thuộc về Quách Thiên Phóng. Tuyệt đại bộ phận trách nhiệm sẽ do ông ta gánh vác hết. Trách nhiệm lớn như vậy, cho dù không có chút nhạy cảm chính trị nào thì Quách Thiên Phóng cũng không thể phạm lỗi lớn như thế được. Mà Quách Thiên Phóng đã không kiên trì nữa thì mấy người Trương Lực cũng lập tức lặng lẽ rút quân, không còn giằng co gì trong việc này nữa.

-Đúng là đám sói ăn không no, việc cỏn con này cũng làm không xong!

Vu Đắc Thủy nổi giận đùng đùng chửi mắng.

-Sao vậy? Hội nghị không thông qua?

Quách Lượng hơi khó tin hỏi lại. Tuy gã đã sớm chuẩn bị tâm lý, việc này e là không dễ dàng như vậy. Nhà họ Phương này không giống với người dân bình thường. Trên thì có quan viên chính phủ trợ giúp, dưới thì có dân chúng ủng hộ, muốn chia một bát canh trong nồi nhà họ không dễ dàng như vậy. Nhưng gã và Vu Đắc Thủy đã nhờ vả tới nhiều lãnh đạo như vậy, nhà họ cũng phải nể mặt của mấy vị lãnh đạo kia chứ, không ít thì nhiều, dù chỉ mang tính tượng trưng thôi, cũng nên chuyển nhượng một ít cho trung tâm thương mại huyện mới đúng. Nhà họ Phương tất nhiên là có người đứng sau lưng, có thể mời được quan viên lãnh đạo tỉnh tới, còn mời được người nước ngoài và người Hồng Kông tới trợ giúp, nhưng dù sao quan huyện cũng không bằng hiện quản, làm ăn trong huyện Bình Xuyên nếu đắc tội tới mấy vị lãnh đạo này, đến lúc cho mày được đi giầy cỡ bé chơi, như vậy chẳng phải tự chuốc vạ vào thân. Nhưng xem phản ứng của Vu Đắc Thủy hơi có phần kịch liệt, lẽ nào đề nghị này không được hội nghị thông qua?

-Tất cả đều do thằng khốn Lý Đông Tinh, đề nghị bị nó cưỡng ép bác bỏ rồi!

Vu Đắc Thủy tức sôi ruột ngồi đối diện với Quách Lượng.

-Một chút hàng cũng không kiếm được! Lũ khốn kiếp ăn không ngồi rồi này!

-Một chút hàng cũng không lấy được? Lý Đông Tinh không nể mặt một ai sao? Bí thư Quách có ý kiến gì không ?

Quách Lượng giật mình hỏi.

-Bí thư Quách? Ý kiến của bí thư Quách cũng bị lão kiên quyết bác bỏ. Lão nói, nếu chuyển nhượng hàng hóa cho chúng ta, có thể làm nguồn hàng của siêu thị Carrefour không đủ, từ đó dẫn tới việc rút ngắn đi thời gian ứng phó cho huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, cái mũ to như vậy chụp xuống đầu, ai còn dám nói gì nữa!

Vu Đắc Thủy khua khắng hai tay, tức tối kêu lên. Mắt trân trân nhìn khoản kếch xù bay qua trước mắt mà không sao tóm được, đây mới là đau khổ lớn nhất của cuộc đời. Y căm hận tên Lý Đông Tinh đã chặn đường tài lộc của y!

Quách Lượng thở dài, nếu như vậy thì gã cũng chả còn cách nào nữa. Nếu đổi lại là người dân bình thường, gã còn có thể dùng đến người giang hồ, uy hiếp hay lợi dụng, hãm hại lừa gạt cũng được, đem số hàng kia lọt vào tay mình, nhưng đối diện với Phương Minh Viễn thì gã không còn cách nào nữa. Thời gian quan trọng lúc này, bất kể đối thủ nào đối mặt với nhà họ Phương e là cũng đều dẫn đến sự giám sát chặt chẽ và sự tấn công từ vạn quân lôi đình của huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Bình Xuyên. Tại thời điểm nhạy cảm quan hệ tới mũ ô sa này, ai đối đầu với nhà họ Phương có nghĩa là đối đầu với toàn bộ huyện ủy và các quan viên, Quách Lượng sao lại không phân biệt được mức độ nặng nhẹ của việc này chứ.

-Ôi, thôi đi vậy, nếu đã không lấy được hàng vậy tôi có việc, xin cáo từ!

Không còn lợi ích nữa, Quách Lượng cũng không còn tâm trạng nào mà tiếp tục ngồi ở đây nữa.

-Thằng tham lam chó chết!

Nhìn thân hình Quách Lượng đi ra cửa, Vu Đắc Thủy chửi thầm trong miệng.

-Minh Viễn, liên tục kinh doanh bảy mươi hai giờ, tức là điều động toàn bộ nhân viên ở tiệm cơm, kể cả đầu bếp, e là vẫn thiếu người. Những nhân viên này đa phần đều là phụ nữ trung niên, thể lực có hạn, trong nhà thì đều có bố mẹ già và con nhỏ. Tốt nhất là mau chóng bổ sung thêm người. Phương Bân nói với vẻ lo lắng tột độ.

-Cậu Phương, chúng ta cần ít nhất là hai mươi tới ba mươi người, thế mới tương đối khả quan thôi. Mấy hôm nay người dân điên cuồng mua hàng làm bọn họ đều mệt lử rồi.

Tôn Chiếu Luân nét mặt cũng lo lắng nói. Những nhân viên cửa hàng này là những trụ cột chính trong nhà, nếu như suy sụp vì quá sức vậy thì sẽ vô cùng phiền toái.

-Minh Viễn, nếu trung tâm thương mại huyện không được, vậy có nên cầu cứu sự giúp đỡ của hợp tác xã cung ứng tiêu dùng, xin họ viện trợ cho chúng ta một số nhân viên.

Phương Bân nhắc nhở.

Phương Minh Viễn lắc đầu, trung tâm thương mại huyện hắn tuyệt đối sẽ không đến lần thứ hai nữa, bộ mặt của Vu Đắc Thủy kia nhìn một lần là quá đủ rồi. hợp tác xã cung ứng tiêu dùng sợ là cũng cá mè một lứa, mấy tên này ngửi thấy mùi thịt chạy còn nhanh hơn báo săn, lúc làm việc thì đến mèo Garfield cũng chào thua, trông cậy chúng vô tư giúp mình một phen, chả khác nào trông mong người Nhật Bản bồi thường tổn thất chiến tranh. Xem ra hắn phải tìm lối đi khác. Hiện giờ việc nặng nhất trong chợ chính là vận chuyển hàng hóa và cho hàng lên giá, do số lượng khách hàng quá đông, mức độ lên hàng không kịp với mức độ bán ra.

-Ông chủ Phương, giám đốc Tôn, Chu cục trưởng của cục cảnh sát huyện đến rồi!

Có một nhân viên nhắc nhở.

Ba người lúc này mới chú ý đến Chu Đại Quân đang bước tới cùng một quân nhân nữa.

-Cục trưởng Chu, ngài sao lại tới đây thế này? Hoan nghênh, hoan nghênh!

Phương Bân bước tới hai bước, đưa tay ra nói.

-Phương Bân, cậu có thôi đi không, dẹp hết đi! Anh Chu của cậu nuốt không vô đâu!

Chu Đại Quân thái độ hung dữ nói.

-Đừng có nghĩ tôi làm lên chức phó cục trưởng sẽ tự cao tự đại trước mặt mấy người hả? Cục trưởng cái gì, gọi anh Chu thôi!

-Bác Chu, anh Khỉ ở đâu rồi chú?

Phương Minh Viễn cười lớn sau lưng Phương Bân .

-Anh khỉ?

Chu Đại Quân ngơ ngác, trong những người mình quen làm gì có ai họ Khỉ nhỉ. Khi ông nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của Phương Minh Viễn, lúc mày mới phản ứng lại, làm gì có anh Khỉ nào ở đây, tên tiểu tử này rõ ràng nói mình chính là Chu Bát Giới đây mà.

-Thằng nhóc này, dam trêu đùa cả bác!

Chu Đại Quân không kìm được bèn bật cười. Lúc này đang là thời gian nóng sốt của bộ phim Tây Du Kí, tự mình lại bắt người ta gọi là anh Chu, đúng là có chút không thỏa đáng.

-Cục trưởng Chu, hoan nghênh tham quan công tác chỉ đạo của chúng tôi, mấy ngày này may mà có các đồng chí giúp đỡ duy trì trật tự, nếu không chắc chắn sẽ phát sinh ra chuyện không vui. Tôi thay mặt siêu thị biểu thị sự cảm ơn tới cục trưởng Chu.

Tôn Chiếu Luân và Chu Đại Quân cũng rất thân thuộc rồi, nhưng những lời khách sáo này vẫn phải nói.

-Hừ

Chu Đại Quân hít sâu một hơi, tay bưng quai hàm nói

-Tôi nói anh Tôn này, tiếng phổ thông anh nói đã không thật chuẩn rồi thì đừng nói những cái lời hoa văn như thế, nghe mà muốn đổ cả răng. Lại đây, lại đây, tôi giới thiệu với mọi người, vị này là Quách Thiên, đại biểu đóng quân ở huyện Bình Xuyên chúng ta. Không hề có tí quan hệ nào với bí thư Quách cả, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Quách Thiên vội đưa tay ra bắt tay ba người, cười nói

-Các vị, tôi lần này đến là đại biểu cho lạnh đạo khu vực Duy Nam để biểu thị sự cảm ơn sâu sắc. Cảm ơn các đồng chí đã chăm sóc cho gia đình của các quân nhân, giải trừ ưu phiền của các chiến sĩ.

-Đồng chí Quách khách sáo rồi, tình quân dân như cá với nước mà, các đồng chí mang hết nhiệt huyết ra bảo vệ tổ quốc chúng tôi mới được cuộc sống bình yên hôm nay. Vì các đồng chí mà làm những thứ trong khả năng của chúng tôi cũng là đương nhiên thôi mà.

Phương Bân sau nhiều năm rèn luyện, những lời như thế này nói ra cũng tương đối thuận miệng.

-Được rồi, được rồi,không ở đây phí lời nữa, tôi nói với mấy ông, tôi và Quách Thiên xem như cùng là bộ đội, chúng tôi cũng coi như là chiến hữu của nhau đấy, đều là người một nhà, không phải nhiễu sự như vậy.

Chu Đại Quân khoát tay nói

-Tôi đưa anh ta đến đây thứ nhất là để cảm ơn vì hành động ủng hộ bộ đội của các anh, mặt khác là muốn hỏi chỗ các anh đang thiếu người đúng không?

Ba người Phương Bân gật gật đầu, Phương Bân trình bày sơ qua về yêu cầu của Vu Đắc Thủy.

Chu Đại Quân tức giận nói:

-Không phải để ý đến hắn, tên tiểu tử đó không ra gì cả đâu, chỉ là người dỡ xếp hàng thôi mà, cục cảnh sát chúng tôi cái gì cũng thiếu, người có sức lực thì không thiếu. Để tôi về cục hỏi cho, chắc chắn sẽ kéo được mấy mươi người đến, cậu kêu bọn họ vận chuyển hàng hóa, nhân viên của cậu chỉ việc cho hàng lên giá là xong!

Quách Thiên cũng cười nói:

-Nếu như vậy chúng tôi cũng có thể hỗ trợ các anh một số người, trong doanh trại không thiếu những thanh niên sức lực sung mãn dùng không hết đấy!

Phương Bân và Tôn Chiếu Luân không khỏi mừng rỡ ra mặt. Nếu như vậy thì quá tốt rồi, bọn họ cũng đang định thuê một số người làm thời vụ trong huyện. Nhưng lại suy xét việc trực tiếp thuê người như vậy với tình hình hỗn loạn của thành phố hiện nay, ngỗ nhỡ dùng người không thỏa đáng, phát sinh ra mất hàng, mất tiền gì đó, vậy thì lợi bất cập hại. nhưng nếu là cảnh sát và quân đội vậy thì yên tâm rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio