Mới vừa xuống xe, bước vào trong sân nhà họ Phương, đằng sau liền có tiếng gọi, Minh Viễn quay lại nhìn, chính là Tô Ái Quân đang đến.
Tô Ái Quân tiến về phía trước, đi một vòng quanh chiếc Santana, tắc lưỡi nói:
- Minh Viễn, chú bảo này, xem ra nhà cháu đúng là phát tài thật rồi, đổi đời hẳn, cũng có xe hơi riêng rồi đấy.
Khó trách Tô Ái Quân có chút rung động, Trung Quốc vào những năm , làm gì có xe hơi mà ngồi như thế này, nếu có thì cũng phải là cán bộ chủ chốt của chính phủ hoặc các công ty, đừng nói người dân thường, ngay đến cả người làm nhà nước có chút chức quyền mà không được xếp cho phép thì cũng chẳng đủ tư cách mà ngồi lên. Bây giờ không thể so được với sau này, xe công cộng phát triển nhiều đến mức tràn lan, thì một năm xe công cũng phải tiêu phí mất hàng ngàn, hàng trăm triệu
- Chú Tô nếu như chú có thể từ bỏ chức vụ của mình bây giờ, đến giúp cháu, cháu bảo đảm bảo chú cũng sẽ có một chiếc xe như thế, chú nghĩ sao?
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói. Phương Minh Viễn đúng là muốn kéo Tô Ái Quân xuống nước cùng rồi, có được Tô Ái Quân, thì việc giao tiếp với những nhân vật cấp cao ở chính phủ thì đúng là chọn được người tốt nhất rồi.
- Cháu đừng có mà dụ dỗ chú. Dạy học cho thương nhân là giấc mơ từ nhỏ đến giờ của chú. Nếu như muốn được ngồi xe xịn thì trước kia chú đã nghe theo sự sắp xếp của ông nội trở về Bắc Kinh rồi. Cho dù bây giờ chưa lên được tới cán bộ cấp sở, nhưng dù gì thì cũng đang là một cán bộ cục có thực quyền. Hừ, sau này một chiếc xe thì có đáng là gì đâu.
Tô Ái Quân liên tiếp lắc đầu nói, những lời nói ấy hoàn toàn là sự thật, với địa vị của Tô Hoán Đông bây giờ, cục, sở ở Bắc kinh sắp xếp cho y một chỗ tốt là việc dễ như trở bàn tay, chỉ cần Tô Ái Quân để lộ ra cái ý đó thì lập tức sẽ có người sắp xếp giúp y. Bộ trưởng bộ đường sắt, có thể nói so với các bộ khác thì có thực quyền hàng đầu. Có liên quan đến mọi mặt đời sống của nhân dân, kinh tế trong nước, người muốn lấy lòng y nhiều phải biết.
- Mỗi người có chí hướng riêng của mình, vậy cháu cũng không còn cách nào rồi.
Phương Minh Viễn nhún vai nói.
Tô Ái Quân cười, vỗ vai Phương Minh Viễn nói:
- Đừng lúc nào cũng giống như ông cụ non vậy, ở lứa tuổi nào thì nên như thế ấy. Trước đây ở tuổi cháu bây giờ, thì ta có lẽ là một kẻ điên có tiếng, ai gặp cũng thấy phiền, giống như dáng vẻ của cháu bây giờ, người lớn chúng ta mất đi khá nhiều niềm vui
Có thể nói Phương Minh Viễn khôn lớn và phát triển dưới sự chú ý của Tô Ái Quân bao năm nay, mấy năm trở lại đây, Tô Ái Quân xem hắn như con trai mình vậy
- Ví dụ bảo làm thay cháu mấy chuyện hoang đường của bọn trẻ con vẫn còn hơi sữa?
Phương Minh Viễn cười nói
- Ha ha ha
Tô Ái Quân không nhịn được cười
- Nói phải lắm. Trước kia cha ta cũng không ít lần đau đầu với ta, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, đúng là những kí ức đó vẫn luôn sâu sắc nhất, ấm áp nhất. Thằng bé như cháu cả ngày cứ như ông cụ non, chắc chắn khiến cho người làm bố như anh Phương phải thiếu đi nhiều niềm vui lắm đây
Phương Minh Viễn không nhịn được cười, đúng là bị Tô Ái Quân nói trúng rồi. Mặc dù Phương Thắng trước mặt của hắn từ trước đến giờ chưa từng tỏ rõ ra điều gì, nhưng nghe mẹ Bạch Bình từng nhắc đến, cha cũng từng nói như vậy.
- Hai người có chuyện gì vào trong nói không được sao mà cứ đứng mãi ở cửa như thế?
Triệu Nhã nhô đầu ra từ trong sân, kì lạ hỏi:
- Chú hai gọi mọi người vào ăn cơm đó.
Tô Ái Quân lúc này mới khoác vai Phương Minh Viễn, tươi cười rạng rỡ mà đi vào.
Trên bàn ăn, chú hai, cô cả, ba người nhà cô hai của Phương Minh Viễn, một nhà bảy người lại thêm năm người Phương Minh Viễn bọn họ, đúng là rất náo nhiệt. Đặc biệt là Phương Càn, con trai của chú hai, năm nay mới ba tuổi, trông mập mạp đáng yêu đang ngồi trong lòng thím rất được mọi người quý mến. Triệu Nhã và Phùng Thiện vừa ăn vừa chơi đùa với em.
Cơm nước xong xuôi, Tô Ái Quân dắt Phương Minh Viễn, Trần Trung đi cùng, ba người họ tới một căn phòng, mọi người đều biết họ có việc quan trọng phải bàn bạc, nên cũng không đến quấy rầy.
- Hôm nay ở Li Sơn có chuyện gì vậy?
Tô Ái Quân ra hiệu cho Trần Trung đóng cửa lại. Lúc này mới nghiêm túc nói, y cũng vừa mới biết được tin tức từ Dương Quân Nghĩa, chỉ là do Dương Quân Nghĩa nói không rõ ràng, chỉ nói là nếu như buổi tối Tô Ái Quân có thời gian thì tham gia bữa tiệc sẽ nói tiếp.
Tô Ái Quân có chút không yên tâm, vì thế mới đến tận nhà họ Phương để hỏi Phương Minh Viễn.
- Minh Viễn, lần này cháu làm việc có chút lỗ mãng rồi!
Nghe xong chân tướng sự tình, Tô Ái Quân nghiêm mặt nói:
- Người xưa nói, kẻ quân tử không ở dưới bức tường nguy hiểm. Đã biết rõ, đồn công an khu du lịch Ly sơn đó là bọn rắn chuột một ổ với nhau, cảnh sát thì trở thành ô dù của bọn du côn lưu manh, tại sao cháu vẫn còn mạo hiểm mà đến đó? Cháu có từng nghĩ qua về nguy hiểm ở đó chưa vậy? Tương lai của nhà họ Phương bây giờ đều đặt lên người cháu, mà cháu lại không chú ý đến an toàn của mình như vậy, làm sao bảo mọi người yên tâm được? Trần Trung, cậu ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên, hành sự lỗ mãng, không biết nặng nhẹ. Chẳng lẽ đến anh cũng không nghĩ đến nguy hiểm ở đó sao?
Tô Ái Quân tức giận. Đặc biệt là khi y nghe được lúc đám người Lý Đức Hâm muốn vu oan giá họa cho Phương Minh Viễn.
- Đúng, chủ nhiệm Tô nói đúng, đúng là tôi đã không suy nghĩ thấu đáo, đã không thận trọng với những nguy hiểm ở trong đó.
Trần Trung hai má nóng bừng, nói nhỏ.
- Chú Tô, không thể trách anh Trần được, đều do cháu không nghĩ chu toàn hai bên, vì vậy mới dẫn đến kết quả này.
Phương Minh Viễn vội vàng viện cớ. Việc này cũng không thể trách Trần Trung được, tất cả đều do một mình hắn gây ra.
- Minh Viễn, đây là một bài học. May mà lần này cháu không phải chịu thiệt thòi gì, còn Trần Trung, hừ, nếu như là người khác hoặc là Quách Ngọc Thành đến muộn một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì, cháu chưa từng nghĩ qua sao? Đã có đầy đủ thông tin rồi, hà tất gì phải đích thân mạo hiểm như thế?
Tô Ái Quân nghiêm mặt lại nói.
- Đúng vậy, chú Tô, cháu biết lỗi rồi!
Phương Minh Viễn cũng biết hôm nay mình đã có chút mạo hiểm. Tô Ái Quân cũng là vì quan tâm đến an toàn cho mình thì mới nói những câu nghiêm khắc như vậy.
Thấy Phương Minh Viễn cúi đầu nhận lỗi, Tô Ái Quân vốn trầm sắc mặt, lúc này lại trở nên dịu đi, tự giễu bản thân nói:
- Bỏ đi, bỏ đi, vừa rồi chú còn nói cháu giống như một ông cụ non, phải để chúng tôi giải quyết giúp cháu mấy việc như con nít vậy. Bây giờ thì lại yêu cầu cháu việc gì cũng phải suy nghĩ chu toàn. Cái con người này, đúng là mâu thuẫn quá, nhưng mà, cái thằng bé này, cháu ngày thường đâu phải là người dễ bị kích động như vậy, hôm nay cháu sao vậy?
Phương Minh Viễn cười khổ mà lắc đầu, thật ra là người trong nhà thì biết chuyện của nhà mình, mấy ngày trước, hàng đến thị trấn của Bình Thủy bị chặn lại, mặc dù nói là Hạ Đông Bằng đã chịu chế tài của pháp luật, nhưng mà tên cầm đầu lại chưa bị trừng phạt thích đáng, hơn nữa hắn còn giả tình giả nghĩa kết giao với Trịnh Quân, tâm trạng lúc này có chút không thoải mái, hôm nay đi xả stress thì lại gặp phải bọn người An Đông Lâm ngăn cản, làm hỏng việc, trong lòng càng thấy buồn bực hơn, lại nghe Dương Hải Đông nói, đồn cảnh sát ở khu du lịch Li Sơn trước đây giải quyết những việc tương tự như vậy ra sao, thì hắn càng tức giận hơn. Cuối cùng thì dẫn đến kết quả này.
- Chú Tô, chủ tịch quận Li Sơn Triệu Tự An là người như thế nào?
Phương Minh Viễn chủ động đổi chủ đề câu chyện về Triệu Tự An. Hắn không có ấn tượng gì về ông ta ở kiếp trước. Mặc dù hôm nay lúc gặp mặt, cũng để lại chút ấn tượng cho y, nhưng mà bọn quan viên chuyên ăn hối lộ, làm trái pháp luật ở kiếp trước, có người nào là không tỏ ra đạo mạo đường hoàng chứ? Trước mặt mọi người thì hô to phải chống lại, sau lưng thì lại ăn hoa hồng, trước mặt thì nào là dân chủ, sau lưng lại làm chủ của dân. Phương Minh Viễn không muốn qua lại thân thiết với loại người như vậy.
Ở Trung Quốc, muốn làm việc gì đó, thì nhất định phải kết giao với mấy ông quan chức, không có sự nâng đỡ của bọn họ, công việc của bạn chắc chắn sẽ ngày càng khó khăn. Phương Minh Viễn rất rõ về điều này, nhưng mà cũng với sự thâm nhập của chính sách cải cách mở cửa, bọn quan viên muốn có thành tích thì cũng cần phải có sự giúp đỡ của những thương nhân có thực lực. Những cán bộ có thực lực hay không, chủ yếu là xem bọn họ có khả năng kêu gọi thương gia đầu tư hay không, có thể thu hút nhiều doanh nghiệp đến đầu tư ở vùng của họ hay không, có thể khiến cho kinh tế ở đó phát triển không.
Vì để đạt được mục đích này, quan lại câu kết với thương gia, dẫn đến hiện tượng người dân Trung Quốc không thể phủ nhận được hậu quả ấy.
Tô Ái Quân trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới trịnh trọng nói:
- Theo chú được biết, Triệu Tự An vốn xuất thân là công nhân xưởng gang thép Thái Nguyên, sau này lên đến phó xưởng, rồi lại chuyển lên khu Li Sơn nhận chức trưởng ban tổ chức. Năm ngoái, mới lên chức quận trưởng. Người này danh tiếng không tồi, chưa từng nghe qua có yếu kém, khuyết điểm gì, nhưng mà một năm trở lại đây nhận chức quận trưởng này, hình như chưa có gì nổi bật. Nhưng mà, trong lúc bọn cướp đang hoành hành, ông ta là một trong số ít người ở Thái Nguyên cố gắng hết sức để giữ bình ổn giá, quân Li Sơn là một khu du lịch, cơ sở công nghiệp trong vùng rất tốt. Haha, không sa sút thì không có thành tích. Hai năm nay trong nước đúng là như Minh Viễn nói, có chút méo mó!
Phương Minh viễn gật đầu. Tô Ái Quân dù sao cũng không thể hoàn toàn được xem là người trong biên chế, đối với những người trên quan trường kia, chỉ có thể hiểu được bề ngoài thôi, hắn chỉ có thể hi vọng tối gặp mặt Triệu Tự An.
- Minh Viễn, gần đây e là sẽ có không ít quan viên liên quan với nhà họ Phương cháu đấy, để mong siêu thị Carrefour sẽ mở chi nhánh ở địa phương họ, cháu cần phải có chuẩn bị tinh thần thật tốt vào.
Tô Ái Quân cười nói. Trước đây Phương Minh Viễn kiên quyết không tăng giá, Tô Ái Quân rất vui mừng nhưng cũng có chút thấy khó hiểu, đối với y mà nói, lúc đó chỉ cần giá hàng hơi dao động một chút cũng là việc bình thường, dù gì thì cái gì cũng phải tăng giá. Mấy ông chủ xưởng sản xuất đó mà không tăng giá hàng hóa xuất xưởng, quay đầu lại là trách do giá nguyên liệu tăng. Có thể nói rằng, tăng giá đã thành một cơn sốt rồi.
Nhưng mà xem ra bây giờ, nhà họ Phương từ bỏ lợi ích này, trái lại sẽ có được lòng dân ở cái huyện Bình Xuyên, thậm chí là cả tỉnh Tần Tây này, có được sự tin tưởng của lãnh đạo chính quyền ủy ban nhân nhân tỉnh, cũng được sự tin tưởng của quan chức khắp nơi, việc này đối với sự khuếch trương siêu thị Carrefour mà nói đúng là có tác dụng rất tốt.
Nếu như cái thằng bé này ngày từ đầu đã có ý định này, thì đúng thật là yêu nghiệt! Những người làm trưởng bối như mình, gặp nó đúng là mất đi bao nhiêu niềm vui.
.