Hứa Văn Giang, người huyện Tần Tây, từng là Bí thư Quận ủy Ly Sơn, hiện giờ là Phó Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên. Cha ông trước là Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Tần Tây nay về hưu gần hai năm, uy thế vẫn còn nhưng người đi trà lạnh, lực ảnh hưởng ở tỉnh Tần Tây ngày giảm dần. Hiện giờ Hứa Văn Giang ở thành phố Phụng Nguyên địa vị cũng không vững chắc lắm, đại khái là lực ảnh hưởng của lão nhân đã tàn lụi trước khi ông ta củng cố được địa vị của mình. Nên sẽ không phá hư chuyện của người ta, ngược lại sẽ mạnh mẽ mà thúc đẩy việc Vu Thu Hạ đối phó với lãnh đạo thành phố Phụng Nguyên, còn muốn quen thuộc Phương Minh Viễn hơn. Hơn nữa thời gian Quách Ngọc Thành ở trong này nửa năm cũng góp nhặt được không ít tư liệu cao cấp trong tỉnh, cho nhà họ Quách sử dụng. Ngay khi cáo từ đám người Hứa Văn Giang, trong nháy mắt lên xe, Quách Ngọc Thành cũng đã đem tư liệu có liên quan đến Hứa Văn Giang vào bên trong xe.
Phương Minh Viễn một bên đùa với Tình Nhi, một bên vừa cười nói
- Chị Thu Hạ, chỉ cần có của chị đầu tư vào, không ai dám phá hư chuyện của em. Ha hả, bọn họ không chỉ tính tăng cườn kinh tế, còn muốn tính tăng cường chính trị. Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị ở Hongkong có lực ảnh hưởng thật lớn, đầu tư vào đất Phụng Nguyên, có thể mang ra làm điển hình, liền đủ để khiến bọn quan viên trong mộng đều cười tỉnh lại. Hơn nữa tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị ở Hongkong cùng chính phủ trung ương Trung Quốc và chính phủ Anh quốc ký kết hiệp ước sau khi trao trả Hong Kong năm , vẫn có thể gia tăng mức đầu tư vào nội địa Trung Quốc, điều này chứng minh tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị xem trọng tương lai, đối với việc ổn định lòng người Hongkong rất có tác dụng.
- Đấy là do ý đồ đầu tư của chị em rất rõ ràng, nếu không cũng không có một vị Phó chủ tịch thành phố đến đón em đâu.
Vu Thu Hạ giật mình khẽ nhếch cái miệng nhỏ. Bố chồng cô cũng đã từng nói qua như vậy, chỉ cần Hongkong còn chưa trở về Trung Quốc, chỉ cần tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị không có ý đồ chuyển ra nước ngoài, như vậy nhà họ Quách đầu tư ở Trung Quốc rất an toàn, không cần lo lắng sẽ có người không kiêng nể gì mà chống đối, lại càng không cần lo lắng có người dám ngầm chiếm tài sản nhà họ Quách. Bọn quan viên Trung Quốc muốn làm kinh tế đó là những chiêu cũ rích, nhưng nói đến chính trị lại không có thằng nào ngốc. Nhà họ Quách chỉ cảm thấy chính mình chủ động việc kinh doanh vận tải đường thủy là thượng sách, mà ở Tần Tây này không xuất hiện điểm chung nào với họ, nên nhà họ Quách đối với đầu tư Tần Tây cũng không tích cực, nhưng Vu Thu Hạ tự nguyện đem tiền riêng của mình đầu tư vào Tần Tây, ngược lại, nhà họ Quách cũng không có ai ngăn cản.
Phương Minh Viễn lười biếng duỗi dài lưng một cái, có thể kết bạn với vợ chồng Vu Thu Hạ, cùng bọn họ quan hệ tốt đẹp, lôi kéo Vu Thu Hạ đầu tư, không khác gì mình đã cầu được một tấm bùa bình an. Tô Hoán Đông tuy rằng có thể che chở hắn, nhưng thủ đô ở xa, lại là thuộc tầng lớp lãnh đạo của Trung Quốc, khó tránh khỏi sẽ có lúc ngoài tầm tay với.
Đã trải qua kiếp trước, Phương Minh Viễn lại sao lại không rõ, địa phương đối với trung ương bằng mặt không bằng lòng chứ? Đối với chính phủ trung ương còn như thế, huống chi Tô Hoán Đông bây giờ chỉ là lãnh đạo một bộ. Nhưng có nhà họ Quách thì sẽ khác, thu hút đầu tư, đối xử tử tế với thương nhân Hong Kong, đây là quốc sách cơ bản trung ương định ra. Dám làm hư việc lớn, phải suy xét sẽ gặp phải cơn căm giận ngút trời của tuyệt đại đa số lãnh đạo của chính phủ trung ương.
Vu Thu Hạ day day thái dương, mượn việc này che dấu chính mình vừa rồi thất thố, hiển nhiên Phương Minh Viễn lại cho cô một giật mình. Có kiến thức như vậy đối với một người trưởng thành mà nói có lẽ không được tính là gì nhưng đối với một học sinh trung học mà nói cũng là đáng quý. Xem ra Phương Minh Viễn không chỉ có thiên phú về buôn bán, đối với tình hình chung của quốc gia cũng có tính mẫn cảm rất cao. Không ngờ liếc mắt một cái liền nhìn rõ hiện giờ Trung Quốc và Hongkong đang đứng ở thời kỳ tuần trăng mật.
- Theo suy nghĩ của em, đầu tư chủ yếu là hai hạng mục, một là thành lập một công ty du lịch ở Phụng Nguyên, phụ trách đón khách đến từ các nơi đến, còn lại là phải thu mua các khách sạn ở Ly Sơn cải tạo lại, đem cải tạo thành khách sạn cao cấp khiến du khách ngoại quốc vừa lòng. Phương Minh Viễn tính toán nói. Tuy rằng nói ngày sau đúng là vẫn phải có nhà khách cao cấp, nhưng trước mắt mà nói hắn càng có khuynh hướng thu mua khách sạn cũ có sẵn này, đem cải tạo thành khách sạn đầy màu sắc Trung Quốc, tin rằng như vậy sẽ có sức hấp dẫn lớn đối với người ngoại quốc không ngại xa ngàn dặm đến Trung Quốc. Khách sạn cao cấp đối với nhóm du khách ở các quốc gia Âu Mĩ mà nói không có gì mới mẻ. Phương pháp trái ngược càng có thể thu hút sự chú ý của bọn họ. Tuy rằng như vậy không thể nghi ngờ rằng khách sạn sẽ chiếm diện tích đất lớn hơn, nhưng hiện giờ Trung Quốc giá đất chưa cao lắm, hơn nữa dù sao cải tạo cũng ít tiêu tốn thời gian và tiền bạc hơn. Hơn nữa chiếm được một ít đất, ngày sau có thể bảo đảm cho mình ở trung tâm Ly Sơn có đủ đất để xây dựng, một công đôi việc.
Vu Thu Hạ hơi hơi gật gật đầu, đã tới Phụng Nguyên vài lần, cô đối với nội địa hiểu biết đã hơn người Hongkong bình thường. Bên trong thành phố Phụng Nguyên, ngoại trừ nhà khách do cơ quan chính phủ quản lý, dùng để tiếp đãi nhân viên chính phủ công tác và các lãnh đạo bên ngoài, các khách sạn còn lại cho dù là tiện nghi hay trình độ phục vụ đều có sự chênh lệch thật lớn với Hongkong. Điều hoàn toàn khiến cho nhóm du khách ngoại quốc đã quen với trình độ phục vụ của khách sạn nước ngoài cảm thấy rất khó thích nghi. Điều này không thể nghi ngờ ảnh hưởng rất lớn đến cảm giác của người ngoại quốc đối với Phụng Nguyên.
- Vậy chủ tịch và Giám đốc quản lý khách sạn, nhờ chị Thu Hạ ở Hongkong xem giúp em. Chỉ cần người đó có được một nửa trình độ của Giám đốc Tôn thì em đã hài lòng.
Tôn Chiếu Luân đang ngồi chỗ phụ lái trong lòng cảm thấy ấm áp, ông ta sao có thể không biết, đó là Phương Minh Viễn bày tỏ với Vu Thu Hạ sự hài lòng của mình với Tôn Chiếu Luân. Hôm nay trải qua cảnh tượng trên xe mới vừa rồi, có thể nói, Vu Thu Hạ đối với Phương Minh Viễn cảm tình kia đã không phải dùng hai chữ yêu thương là có thể hình dung, có lẽ tin tưởng vô điều kiện thì thích hợp hơn. Gần đây do Phương Minh Viễn thỉnh cầu, Vu Thu Hạ cũng đã đáp ứng đầu tư hơn mười triệu tệ, hơn nữa là cho mượn tiền vô thời hạn mà không có điều kiện đi kèm.
Phải biết rằng Vu Thu Hạ không phải là bình hoa trong nhà quyền quý Hongkong, ở nhà họ Quách cô là Thiếu phu nhân nắm có thực quyền, hơn nữa nhà mẹ đẻ của cô ở Hongkong cũng không phải người bình thường. Tuy rằng không coi là nhà quyền quý bậc nhất, nhưng cũng là người quen thuộc trong tần lớp thượng lưu, Vu thu Hạ từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy, sau đó bước vào nhà họ Quách, cũng từng quản lý sản nghiệp gia đình, hơn nữa còn lấy được thành tích không tầm thường. Một người phụ nữ như vậy sao có thể nhìn đến bằng ánh mắt nhìn người bình thường. Phải khó khăn thế nào mới được cô để ý đến?
-Cậu Phương đề cao tôi quá, thật sự là không dám nhận. Tôi còn có tự biết mình, nếu không phải cậu Phương lúc trước mạnh mẽ ra lệnh mua hàng hóa dự trữ, sau lại dốc hết sức áp chế không cho tôi nâng giá cả lên, siêu thị Carrefour làm sao có thể có được ngày hôm nay, cậu Phương thiếu nhìn xa trông rộng mới là nhân tố trọng yếu nhất.
Tôn Chiếu Luân khiêm tốn nói.
- Hì hì…
Vu Thu Hạ không nhịn được cười.
¬- Được rồi, được rồi, hai người các ngươi nhân tiện thổi phồng cho nhau, năng lực Giám đốc Tôn tôi đã sớm biết, về phần thằng nhó thối tha này, muốn Giám đốc Tôn tiếp tục ở lại giúp thì cứ nói rõ ra, không cần phải diễn trò như vậy.
Trong lúc nói chuyện thì đoàn xe đã đi tới cửa lớn viện an dưỡng suối nước nóng. Nơi này nằm ở một góc Ly Sơn. Rời xa nơi phồn hoa nên rất yên tĩnh. Bốn phía non xanh nước biếc, cách đó không xa có một thôn nhỏ, ước chừng có hơn ba trăm hộ nông dân.
- Từ khi chúng ta chọn nơi này, Cục Cảnh Sát lập một đồn công an ngay tại trong thôn, phối hợp với chúng ta cũng tương đối.
Quách Ngọc Thành chỉ về phía thôn xóm xa xa cười nói. Ở nơi này nửa năm qua, anhta cũng tương đối hài lòng với sự phối hợp Uỷ ban nhân dân quận Ly Sơn. Nếu không có chuyện của Phương Minh Viễn thì đều tốt cả. Phương Minh Viễn buông Tình Nhi. Tình Nhi một bên lôi kéo Phương Minh Viễn, tay kia nắm vạt áo Vu Thu Hạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lộ ra thần sắc vui vẻ không kiềm hãm được. Vu Thu Hạ gật gật đầu, kéo Tình Nhi cất bước đi về phía trước, Phương Minh Viễn cũng đành phải sóng vai cùng cô mà đi. Quách Ngọc Thành đi sau họ nửa thân người, giới thiệu tình hình ở đây cho họ biết. Những người khác còn lại là đi theo sau đó.
Trại an dưỡng suối nước nóng này chiếm một diện tích rộng lớn. Xây dựng hoàn toàn theo phong cách Trung Quốc cổ đại. Lợi dụng cây rừng, hồ nước, thổ sơn đem toàn bộ trại an dưỡng chia làm tám sân, trong đó bốn khu lớn phía trước chủ yếu là cung cấp cho những người khách ở lại an dưỡng, rồi sau đó bốn khu còn lại là cung cấp cấp cho nhóm khách quyền quý vung tiền như rác.
Bốn khu bên trong không liền kề nhau, trong viện đầy đủ mọi thứ các loại phương tiện, thậm chí còn có một con đường hướng ra phía ngoài, có thể bảo đảm người vào ở hoàn toàn thoải mái. Trong viện cùng sở hữu ba suối nước nóng, tuy rằng cũng không lớn, nhưng mỗi ngày có thể cung cấp lượng nước nóng cho người vào ở sử dụng.
- Nhân viên phục vụ trại an dưỡng đang được bồi dưỡng như thế nào?
Vu Thu Hạ khá hài lòng. Quy mô trại an dưỡng suối nước nóng như vậy, ở Hong Kong giá đất tăng cao nên ít khi có được. Hơn nữa đây lại là chân núi Li Sơn, là hậu cung của các vương triều trong lịch sử Trung Quốc, đối với du khách Hongkong chú ý đến phong thủy, quả là có lực hấp dẫn rất lớn.
- Đã thông báo tuyển dụng đầy đủ nhân viên phục vụ cơ sở , đến hiện tại đã bồi dưỡng được một tháng, nhưng nhân viên quản lý trung và cao cấp, ở Phụng Nguyên này rất khó tuyển được người vừa ý, chỉ sợ phu nhân phải về Hongkong tạm thời điều tạm một bộ phận người đến. Đến lúc nơi này hoạt động theo quỹ đạo, lại từ trong các nhân viên cơ sở mà đề bạt lên.
Quách Ngọc Thành bất đắc dĩ nói. Gần đây công tác bồi dưỡng nhân viên phục vụ cũng đã làm cho anh ta nhức đầu hơn một tháng nay, Phụng Nguyên thuộc vùng Tây Bắc, trong sinh hoạt có nhiều phong tục địa phương khác xa với Hongkong ở phía nam.Rừng biển khác biệt rất lớn, hơn nữa các cô gái trẻ tuổi thành phố Phụng Nguyên này tố chất cao, đối với việc đến trại an dưỡng suối nước nóng làm nhân viên phục vụ trong lòng có mâu thuẫn khá lớn, nhưng trong một đám nhân viên phục vụ chủ yếu hay là lấy học sinh trung học và học sinh trường nghề là chính. Để cho nhóm nhân viên phục vụ có thể đạt tới tiêu chuẩn có thể chấp nhận được, mấy ngày nay Quách Ngọc Thành đã phải vắt óc suy nghĩ.
Vu Thu Hạ gật gật đầu, điều này lại không ngoài ý liệu của cô. Trung Quốc cải cách mở ra mấy năm nhưng mà khách du lịch cũng mới bắt đầu khởi sắc, mọi mặt cơ bản còn rất mỏng, có kết quả như vậy cũng hợp lý thôi.
¬- Minh Viễn, đến lúc đó việc thông báo tuyển dụng nhân viên phục vụ khách sạn này, cũng có thể giao hết cho Ngọc Thành, khiến anh ấy giúp em đào tạo. Việc này nói như thế nào nhỉ, một con dê là đuổi, hai dương cũng là thả sao?
Vẻ mặt Vu Thu Hạ mệt mỏi, mang Tình Nhi đang ôm trong lòng giao cho Phương Minh Viễn nói. Nghĩ thầm rằng mang theo hắn tại bên người thật ra không tồi, ít nhất Tình Nhi lại vừa có bạn. Tuy rằng sự tình đã qua đi nửa năm, nhưng ở trong lòng Tình Nhi còn để lại một bóng ma nhỏ. Bình thường, ngoại trừ vái người trong nhà ngoại cô bé, cũng chỉ có số ít người hầu thân cận có thể ôm cô.
- Vậy đương nhiên tốt rồi.
Phương Minh Viễn đang định phải mở miệng như thế nào, không ngờ được Vu Thu Hạ lại đề xuất trước:
- Vậy phiền anh làm giúp rồi.
- Đâu có, đâu có, đây cũng là việc phải làm mà, đều là vì phu nhân…
Quách Ngọc Thành nói nửa chừng mới nhận ra không ổn. Chính mình đích thật là đang làm việc cho nhà họ Quách, không như cậu thanh niên này, đã bị Thu Hạ làm khó rồi
¬- Anh Ngọc Thành định nói là, đều là giúp chị Thu Hạ sao?
Phương Minh Viễn nháy mắt mấy cái, nhìn Thu Hạ, khuôn mặt tươi cười nói:
- Chị Thu Hạ, chị nói xem, ngày sau thành lập công ty, em làm việc phía sau thì tính thế nào? Cũng không trả tiền lương cho em nữa.
Vu Thu Hạ buồn cười mà nhéo nhéo mặt hắn nói:
- Em là đại cổ đông, việc tiền lương này em cứi định đoạt. Chị chỉ quản đến lúc đó chia hoa hồng thì tốt rồi. Hơn nữa em phải làm rõ ràng, là chị giúp em nha, không phải em giúp chị. Đây chính là vấn đề căn bản.
Quách Ngọc Thành chọn nơi ở cho Thu Hạ là ở giữa một trong bốn khu, có điều sau một tháng mở rộng, tái chuyển qua một tòa giả sơn, mới xem như chính thức vào. Ở giữa sân là một hồ nước nhỏ, giữa hồ nước còn có cái đình nhỏ, toàn bộ khu này được xây dựng xung quanh hồ nước này, Phương Minh Viễn không khỏi không nói nên lời, tuy nói rằng việc đầu tư này là do hắn giật dây đặt ở Ly Sơn, nhưng cho tới nay hắn thật đúng là chưa tới qua. Hôm nay vừa thấy, cho dù đất nơi này trước mắt còn chưa ma, các đắt lắm, bộ phận cán bộ chính phủ cũng chưa giống kiếp trước lòng tham vô đáy, Vu Thu Hạ lần này đầu tư số tiền cũng là tương đối cao.
Dường như nhìn ra ý nghĩ của Phương Minh Viễn, Vu Thu Hạ thản nhiên cười
- Nơi này hiện giờ đã không chỉ có chị đầu tư, chồng chị sau khi biết việc này, cũng cảm thấy hứng thú lại đầu tư thêm vào một phần, nghĩ muốn đem nơi này ngày sau cho nhà họ Quách một chỗ định cư ở Phụng Nguyên, nhân tiện cũng là khiến cho bạn bè đặt chân đến Phụng Nguyên thấy vừa lòng.
Phương Minh Viễn lúc này mới giật mình, như vậy phải nói nơi này đẳng cấp cao mới hợp tình hợp lý.
Quách Ngọc Thành đường để mọi người vào sân chính. Hoàn hảo, bài trí trong phòng và sân không giống nhau, khiến cho cổ kính mà bài trí lại hiện đại.
- Ngọc Thành, cậu không cần phải lo cho chúng tôi, đi sắp xếp cho mấy người giám đốc Tôn đi, phải cam đoan bọn họ xem như ở nhà! Vu Thu Hạ khoát tay, Quách Ngọc Thành đi ra ngoài.
Vu Thu Hạ ở ngồi xuống sô pha trong phòng khách, mở ra hai tay đón Tình Nhi, Tình Nhi ôm cổ Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, Phương Minh Viễn đành phải ngồi xuống bên cạnh Vu Thu Hạ, Tình Nhi lúc này mới buông tay ra, đầu ngả vào trong lòng ngực Vu Thu Hạ.
- Con bé xấu xí. Thật là có anh liền quên mẹ. Anh ôm con tốt như vậy sao?
Vu Thu Hạ đón lấy, mặt của cô ra vẻ oán trách nói.
- Tình Nhi không thối, cũng không phải cái gì con bé xấu xí đâu! Ôm anh không thoải mái bằng ôm mẹ, ngực anh cứng lắm, không mềm như ngực mẹ đâu.
Tình Nhi nói một câu, khiến Vu Thu Hạ và Phương Minh Viễn cũng không khỏi có chút đỏ mặt.
- Khụ!
Vu Thu Hạ ho nhẹ hai tiếng che lấp sự xấu hổ của mình.
- Minh Viễn, lúc này đây đến Phụng Nguyên, chị còn muốn hỏi em, em có muốn di dân đến Hongkong sao? Chị cũng không yêu cầu em học ở Hongkong. Chỉ đem hộ khẩu của em chuyển qua Hong Kong thôi. Thế này, em ở Phụng Nguyên cho dù về an toàn hay về kinh tế đều sẽ có rất nhiều tiện lợi. Dù sao qua năm , Hongkong sẽ trở về Trung Quốc, đây cũng không tính là thay đổi quốc tịch.
Phương Minh Viễn không nghĩ tới Vu Thu Hạ sẽ nhắc lại chuyện xưa, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Vu Thu Hạ cũng hiểu được việc này không phải nhất thời có thể quyết định. Dù sao chính mình đã đem biểu lộ thái độ ra, mình còn ở Phụng Nguyên vài ngày, Phương Minh Viễn cũng còn có đủ thời gian suy xét.
- Năm nay nghỉ đông em có dự định gì không? Nếu không có, đến Hongkong chơi đi, ông nội Tình Nhi cũng muốn gặp em một chút.
Ông nội Tình Nhi? Phương Minh Viễn không khỏi ngẩn ra, kia chẳng phải là chủ tịch tập đoàn vận tải đường thuỷ Quách thị sao?
- Đúng vậy, ông đến quốc nội một chuyến không dễ dàng, cho nên hy vọng em có thể đi.
Vu Thu Hạ mỉm cười nói:
- Ông cụ đối với em cảm thấy rất có hứng thú, nhất là biểu hiện của em trong phong trào tranh mua khiến ông rất là tán thưởng, cho rằng em ứng đối vô cùng thích đáng, tất nhiên phải nhận được sự ủng hộ của chính phủ Trung Quốc, ngày sau tiền đồ thật sáng lạn. Ông còn nói "Thương nhân không chỉ có phải có thiên phú buôn bán. Ý nghĩ chính trị cũng là không thể thiếu. Từ cổ đến nay, người kinh doanh thành công đứng đầu đều là như vậy.
Phương Minh Viễn lúc này là thật có chút được sủng ái mà lo sợ. Chủ tịch tập đoàn vận tải đường thuỷ Quách thị, trong hơn mười năm, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo nên một sản nghiệp lớn, khiến nhà họ Quách từ trong giới bình dân trở thành nhà quyền quý ở Hongkong, nhân vật như vậy, kiếp trước hắn chỉ có thể ngước nhìn lên, hiện giờ lại có thể được chính miệng lại nhắc đến hắn, thật sự là làm hắn trong lòng kích động không ngừng. Hơn nữa nghe ý tứ Vu Thu Hạ, ông Quách còn có định gặp mình, đây là cơ hội tốt hiếm có.
- Minh Viễn, tỉnh Tần Tây cơ sở kinh tế rất yếu kém. Nếu là muốn thật sự ở Tần Tây phát triển, cơ sở cần đầu tư chỉ dựa vào chị hoặc là nhà họ Quách là không được , đi Hongkong mở mang tầm mắt, có lẽ sẽ có cơ hội tốt. Thế nào, không biết Cậu Phương có muốn nhận phần thưởng này không?
Vu Thu Hạ cười tủm tỉm nói:
- Chỉ cần em đi, Vu Thu Hạ không tin, Phương Minh Viễn sẽ không động tâm với cuộc sống Hongkong.
-Chị Thu Hạ, chị lại cười nhạo em. Vậy chúng ta hẹn nhau, nghỉ đông em sẽ đi thăm Hongkong. Đã sớm muốn đi, chỉ là không dễ đi ra nước ngoài.
Phương Minh Viễn hưng phấn nói, Hongkong những năm cuối thập niên tám mươi là nơi có rất nhiều cơ hội.
- Nhất định như vậy rồi, không cho đổi ý. Nếu khiến ông thất vọng rồi chị cũng không giúp được em đâu.
Vu Thu Hạ trịnh trọng lạ lùng nói.
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.