Trùm Tài Nguyên

quyển 2 chương 192: ới hồng kông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm mùa đông tới sớm, vừa mới trung tuần tháng chín, các trường học trên khắp tỉnh Tần Tây đã bắt đầu nghỉ học. Lại một lần nữa Phương Minh Viễn đạt hạng nhất, nhưng không phải là vô tư hưởng thụ nghỉ ngơi như các học sinh bình thường khác mà là bay tới Hồng Kông. Đồng hành cùng hắn còn có mấy người Tôn Chiếu Luân, Phương Bân, Vệ Hưng Quốc và mấy chị em Lâm Liên, Lâm Dung.

Cơn bão từ hôn hiện giờ đã tan thành mây khói, có Triệu Tự An làm chứng, lại nghe được Phương Minh Viễn dọa rằng Phương Minh Viễn sẽ lên tòa khởi kiện, Hầu Ái Quốc ngoan ngoãn đưa ra chín ngàn nhân dân tệ bồi thường về mặt tinh thần và đăng lời xin lỗi công khai trước dân chúng trên tờ Nhật báo Phụng Nguyên, không phải vì bọn họ dám trái yêu cầu của Phương Minh Viễn mà là tờ Nhật Báo Tần Tây từ chối đăng tin như vậy. Sau này, đơn vị của đám người Hầu Ái Quốc còn bị xử phạt hành chính theo lệnh của Triệu Tự An, khiến bọn họ là đảng viên còn bị nội bộ đảng xử phạt. Trải qua sự kiện như vậy, một người như Hầu Ái Quốc làm sao dám lớn tiếng nữa. Cô em vợ y là Quách Tĩnh Nhã cuối cùng cũng không dám há mồm chửi mắng mọi người dễ dàng như vậy nữa.

Chuyện này khiến cho cả Ly Sơn, thậm chí là thành phố Phụng Nguyên đều bàn tán xôn xao, nhưng Phương Minh Viễn không để ý đến. Hắn tự nhận là một lời không thích hợp thì chém cả nhà. Trả đũa thế này cũng đã là nhẹ nhàng với bọn họ lắm rồi. Họa từ miệng mà ra, tốn tiền thì khỏi họa, người xưa đã nói thế, chỉ là con người quá kiêu ngạo ngông cuồng mà quên mất, tự cho là đúng. Chín ngàn tệ kia, sau khi trưng cầu ý kiến hai nhà Lâm, Hạ, Phương Minh Viễn đã trao tặng cho cô nhi viện Ly Sơn, lại tạo ra một luồng tranh luận mới ở Ly Sơn và Phụng Nguyên.

Lâm Khải Đông sau ngày hôm đó được đưa tới bệnh viện lớn nhất tỉnh Tần Tây trị bệnh, sau khi được thầy thuốc thăm khám và chữa bệnh cẩn thận, nửa tháng sau được xuất viện. Tuy rằng di chứng để lại là chân tay có chút run rẩy, đi lại không được nhanh nhẹn, nhưng chung quy là đã khỏe mạnh trở lại. Ông và Hạ Thiên lần lượt từ chức ở nhà máy điện tử Đức Quang. Sau khi họ từ chức được nhận vào làm ở siêu thị Carrefour. Có được kết quả này làm ông vô cùng cảm kích. Được làm ở Carrefour truyền thông bốn phía đều đưa tin, đã không còn gì là bí mật, tiền lương lại cao. Phúc lợi này đã hấp dẫn ánh mắt của biết bao người.

Kể từ khi siêu thị Carrefour mở chi nhánh ở Ly Sơn, trong vùng, thậm chí cả nội thành thành phố Phụng Nguyên, không biết bao nhiêu thanh niên nam nữ sau khi tốt nghiệp đã nộp đơn xin vào đây. Những người có quan hệ với siêu thị Carrefour đều muốn đưa con em mình vào đây làm việc. Dù sao đây là doanh nghiệp tư nhân góp vốn, mà doanh nghiệp góp vốn là nơi hầu hết tất cả nam nữ thanh niên tốt nghiệp ở đất nước Hoa Hạ lúc này đều muốn tới làm việc.

Hầu Ái Quốc càng ngày càng trở nên hối tiếc, nếu biết sớm nhà họ Lâm có mối quan hệ với nhà họ Phương thì y cũng không muốn con mình từ hôn với Lâm Mai, cho dù đứa con trai y sau này có phải làm thân trâu ngựa hầu hạ Lâm Khải Đông y cũng vẫn muốn cùng gia đình họ Lâm duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Bây giờ lại xôi hỏng bỏng không. Chỉ vì năm trăm nhân dân tệ tiền sính lễ mà phải bồi thường những chín nghìn nhân dân tệ lại còn bị xử phạt, cuối cùng còn ảnh hưởng tới công việc của mọi người trong gia đình. Hơn nữa, điều đáng buồn chính là sau này Hầu Minh sẽ khó có vợ, các cô gái khi nghe tới hai chữ Hầu Minh lập tức đều sợ hãi không dám tới gần giống như phản xạ có điều kiện, một vài người thậm chí còn lập tức đi nhanh qua không dám nhìn.

Lâm Mai cũng thôi làm việc trong nhà máy và vào làm kế toán cho quán ăn của gia đình nhà họ Phương, đồng thời Lâm Liên cũng thôi làm việc cho nhà máy điện tử Đức Quang và tạm thời làm thư ký cho Phương Minh Viễn.

Khu nhà ở đã được giải phóng hoàn toàn thành một khu đất bằng phẳng, khu nhà ba tầng cơ bản đã hoàn thành móng. Phương Minh Viễn nghĩ rằng, mảnh đất này không cần phải làm tòa nhà cao tầng, về mức độ phát triển kinh tế ở vùng núi này mà nói thì xây cao hơn ba thì đúng là lãng phí. Ba tầng cũng là đã thỏa mãn được toàn bộ người dân. Đợi mười năm sau, khi kinh tế ở vùng núi này phát triển mạnh hơn hoàn toàn có thể xây lại bằng một tòa nhà mới hiện đại hơn hoặc có thể bán mảnh đất này đi. Sau đó tìm một mảnh đất khác để xây dựng. Khách sạn đã xây dựng thành công, một tòa nhà cổ kính với phong cách kiến trúc Tần, Minh, Thanh to đủ bằng mấy trăm khách sạn lớn, lại hấp dẫn sự chú ý của vô số người. Chỉ có điều giá cả của nó cũng khiến người ta phải kinh ngạc, một căn phòng bình thường giá tới một trăm nhân dân tệ một đêm, căn phòng xa hoa, giá cả lại khiến các đồng nghiệp ở Ly Sơn xem thế là đã đủ hấp dẫn rồi, trở thành khách sạn lớn nhất Ly Sơn. Thật ra lúc này Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ xác định, khách của khách sạn này chủ yếu là nhóm khách ngoại quốc đến từ Hồng Kông, Ma cao, không phải là người trong nước. Cứ như vậy cũng không cạnh tranh với các khách sạn ở Ly Sơn. Phương Minh Viễn trải qua kiếp trước cho nên luôn luôn dựa vào những chính sách của quốc gia mà kiếm tiền, lấy giá thấp với người nước ngoài thì không có được thiện cảm của cơ quan nhà nước. Đã biết rõ thế này tất nhiên phải trăm phương nghìn kế lấy tiền của người nước ngoài, nhưng giá cả thế này không là gì với người Âu Mỹ.

Tòa nhà khu dân cư cũng bắt đầu được khởi công xây dựng. Theo Lưu Hân nói thì muộn nhất là tháng sáu tháng bảy năm nay là hoàn thành, giao nhà cho các hộ gia đình vào ở.

Cửa hàng ăn vặt ở huyện Bình Xuyên cũng đã xong rồi. Được huyện ủy và ủy ban nhân dân phê chuẩn, công tác quảng cáo đã được triển khai, tin rằng tới mùa xuân năm nay nhóm thương gia đầu tiên có thể đăng ký vào ở.

“Thời đại đại hàng hải” trước Giáng Sinh đã được bán chính thức ở Nhật Bản. Trong ngày lập tức tiêu thụ được một trăm nghìn bộ, có thể nói đó là một khởi đầu tốt đẹp, trong cuộc sống sau này, “Thời đại đại hàng hải” với hình ảnh đẹp đẽ, âm nhạc êm tai, những chuện tình đi vào lòng người cùng với các tri thức hàng hải phong phú đã chinh phục những người Nhật Bản biết đến nó. Hơn nữa, trong vòng một tháng ngắn ngủi, lượng hàng tiêu thụ ngày một tăng lên không ngừng. Hiện tại công ty đã có người phải dịch “Thời đại đại hàng hải” ra tiếng Anh, đang trong quá trình khẩn trương chế tác, một hai tháng nữa sẽ thâm nhập thị trường Âu Mỹ.

Hoại hình “U Du Bạch Thư” cũng đã phát song trên đài truyền hình Nhật Bản, trong vòng một tuần đã leo đến vị trí thứ ba. Một tháng sau, thành công đã lên tới đỉnh điểm! Khiến cho tất cả từ trên xuống dưới “Nguyệt san thiếu niên” đều cười toe toét. Mới ra đời được một năm mà có thể có thành tích xuất sắc như vậy, tiền thưởng cuối năm quả thực sẽ rất lớn.

Nói gì thì nói, cuối năm , đối với Phương Minh Viễn mà nói thì đó là một vụ mà bội thu.

Máy bay thuận lợi đi tới Hồng Kông. Lâm Dung ngồi ở trong gần sát cửa sổ bên phải, khi máy bay hạ cánh cũng bị một phen hoảng sợ. Quả thực thoáng nhìn qua thì dường như máy bay bay sai đường an toàn. Có thể cảm giác được máy bay và mặt đất cách không xa nhau là mấy. Trên mặt đường phố, những người trong các tòa nhà cao tầng, người đi trên đường phố đều có thể nhìn thấy. Kiến trúc hai bên đường dường như sắp đụng vào cánh máy bay. Có thể nhìn thấy dân cư trong thành phố như xem một màn hình ti vi, người thì ở ngoài phơi nắng, người thì trên tầng thượng phơi quần áo. Cô sợ tới mức bám chặt lấy cánh tay của Phương Minh Viễn đang ngồi bên cạnh. Lúc này máy bay đã tới thành Cửu Long, đã xuất hiện đường băng phía trước, sau đó dần hạ cánh. Cư dân ở đây có một câu nói hơi khoa trương là chỉ cần cầm chổi tre cũng có thể quét máy bay rơi xuống.

Khi máy bay dừng hẳn, lúc này Phương Minh Viễn an ủi mãi Lâm Dung mới buông cánh tay của hắn ra. Chỉ có điều cánh tay của hắn đã in dấu năm ngón tay. Có hai nơi còn xớt cả da làm cho Lâm Dung tỏ thái độ rất ngượng ngùng.

Vừa ra khỏi sân bay, lập tức tới nhìn thấy hai mẹ con Vu Thu Hạ tới đón.

- Công chúa nhỏ, trở về có hát bà “Con heo” cho ông bà nội nghe chưa?

Phương Minh Viễn một tai ôm Tình Nhi vào lòng, hỏi han

- Em còn nói!

Vu Thu Hạ đập nhẹ vào phía sau lưng của hắn và khẽ che miệng cười nói:

- Thiếu chút nữa ông cụ không qua nổi, nhà chị mấy ngày nay đã quăng không biết bao nhiêu chén trà. Tên tiểu tử hư đốn này quả thực là không biết gì cả.

Ông Quách lần đầu tiên nghe cháu gái ngoan ca hát bèn cười ngặt nghẽo. Thiếu chút nữa thì ngã cùng chiếc ghế mây. Trong nhà ai nghe được cũng cười ngặt nghẽo, không biết bao nhiêu người đã bị nước trà đổ vào mặt, thậm chí chồng cô trong lúc ăn cơm không hiểu sao cười đến nỗi suýt nữa phun hết cơm vào mặt cô. Hiện giờ tiết mục ca bài “Con heo” của Tình Nhi được nhà họ Quách giữ lại, chỉ có nhà họ và người thân thuộc mới có cơ hội nghe công chúa nhỏ hát, hiệu quả lần nào cũng tốt. Bình thường đều là những người lớn nghiêm trang, sau khi nghe xong không ai không cười, hon nữa, hiện giờ trong nhà họ Quách, không ai mà không “hừ, hừ” vài câu.

- Cười một cái sống khỏe mười năm, buồn một chút tóc trắng bạc đầu. Mất vài chén trà có đáng là bao, tâm tình mọi người sung sướng vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Phương Minh Viễn tủm tỉm cười nói. Tin rằng thông qua việc này ông Quách sẽ có ấn tượng sâu sắc với mình.

- Nhưng cô bé kia bây giờ phải ở nhà nuôi heo, mà còn không ăn thịt heo. Điều này không phải do em ầm ĩ hay sao?

Vũ Thu Hạ oán trách nói.

- Ôi.

Phương Minh Viễn không ngờ việc này lại có tác dụng lâu như vậy, kéo dài tới hai tháng. Tình Nhi không ngờ còn không quên việc nuôi heo

- Anh Phương, em muốn nuôi heo.

Tĩnh Nhi xoay người vào trong lòng Phương Minh Viễn làm nũng nói.

- Được!

Vu Thu Hạ bất đắc dĩ vỗ đầu nói

- Lại thế nữa rồi!

Phương Minh Viễn không khỏi có chút đau đầu. Tòa nhà gia đình nhà họ Quách khẳng định là rất to, điều này không thể nghi ngờ nhưng mà nuôi heo thì quả thật là không hợp tý tẹo nào.

- Đúng rồi, thiếu chút nữa quên không nói cho em biết, có người muốn mua bản quyền bài “Con heo”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio