Phương Minh Viễn chẳng cần phải đợi lâu thì đã có tin tức từ Nhật Bản, Aso đối với việc làm đại diện của Phương Minh Viễn ở Nhật không có ý kiến gì, thậm chí là cực kỳ vui mừng mà đồng ý đảm nhận vị trí này, hơn nữa lại chỉ mới đến ngày thứ hai thôi đã đáp máy bay sang thẳng Hồng Kông gặp Phương Minh Viễn để bàn bạc chi tiết.
- Thạc sĩ kinh doanh đại học Tokyo!
Phương Minh Viễn cầm sơ yếu lý lịch mà Asohon Hagetsu gửi đến đọc một cách khó tin. Tuy trước đây Miyamoto đã làm hắn hoàn toàn tin rằng Asohon có thể đảm nhiệm được công việc này nhưng khi nhìn vào lý lịch của cô ta thì vẫn hơi khó tin!
Đối với lịch sử đại học Tokyo, Phương Minh Viễn kiếp trước cũng từng được nghe qua, bây giờ vẫn còn nhớ chút ít. Đại học Tokyo là đại học công lập, là một trong chín trường đại học hùng mạnh của Nhật Bản.
Ngôi trường này lấy chất lượng làm đầu, là nơi bồi dưỡng các vị lãnh đạo quốc gia và các lực lượng nòng cốt. Đại học Tokyo là trường đại học đầu tiên của Nhật được xây dựng theo phương pháp giáo dục hiện đại và cũng là nơi có học thuật cao nhất Nhật Bản. Người Nhật có lưu truyền một câu nói như thế này về đại học Tokyo “những vị quan được bồi dưỡng từ ngôi trường này ra đều đang nắm giữ mạch máu nền kinh tế của Nhật Bản”, tuy có chút khoa trương nhưng theo Phương Minh Viễn nhớ thì theo sau đó là một loạt con số chứng minh cho cách nói ấy.
Nghe nói chỉ riêng sinh viên tốt nghiệp ngành luật của đại học này thì đã có đến gần ba nghìn người làm việc ở các cơ quan của chính phủ, hơn nữa thủ tướng nước này sau chiến tranh trừ một số ít là người bên ngoài, còn lại đều là sinh viên của trường này. Đảm nhận các vị trí quan trọng trong các công ty lớn ở Nhật cũng đều tốt nghiệp từ đại học Tokyo. Theo thống kê của người dân Nhật Bản, những người tốt nghiệp đại học Tokyo ra đều được ưu tiên số một, vì vậy mới có câu nói ban nãy. Đó không chỉ là một trong những trường đại học được thành lập sớm nhất châu Á, đại học hàng đầu Nhật bản mà còn là một trong những trường đại học của châu Á có thứ hạng cao trên thế giới. Vì thế số thí sinh hàng năm đăng ký vào trường này nhiều không đếm xuể.
Aso tốt nghiệp đại học Tokyo lại có bằng thạc sĩ, sao lại phải chạy đến Tuần san thiếu niên làm ở phòng quan hệ xã hội, thật là làm Phương Minh Viễn có chút thắc mắc. Chẳng nhẽ sinh viên tốt nghiệp đại học Tokyo giờ đã không có ai thèm ngó ngàng tới nữa rồi?
Nhưng dù thế nào thì khi nhìn thấy tấm bằng này những điều trong lòng Phương Minh Viễn hằng lo lắng đã lập tức dịu xuống. Có thể kinh ngiệm của Asohon còn chưa đủ nhưng hắn tin rằng năng lực của cô ta hoàn toàn có thể đảm nhận được công việc đại diện này. Hơn nữa tấm bằng tốt nghiệp của đại học Tokyo sau này chắc chắn sẽ giúp ích cho Asohon trong việc khuếch trương lực lượng ở Nhật Bản rất nhiều, mình cũng xem như là đã chọn đúng mặt gửi vàng.
Chỉ có điều lòng trung thành của cô ta đối với mình là bao nhiêu, lúc này Phương Minh Viễn vẫn chưa thể xác định được.
Buổi sáng ngày thứ hai lái xe của nhà họ Quách đã đưa Asohon Kagetsu vào khu biệt thự của nhà họ Quách. Giống như Miyamoto, Asohon cũng bị điều này làm cho hoàn toàn kinh ngạc.
- Cậu Phương, theo như cách nói của nước cậu thì phải chăng cậu đã không có súng thì lấy pháo bắng chim rồi?
Asohon vừa nhìn thấy Phương Minh Viễn đã đùa cợt nói.
- Một biệt thự cao cấp như vậy, người bình thường có thể vào làm khách đã không phải là chuyện đơn giản, thế mà cậu lại có thể tiếp đón khách của chính mình tại đây.
Phương Minh Viễn cười cười, đây tất nhiên là nhờ phúc của Vu Thu Hạ rồi. Thật ra lúc Miyamoto đến đây, hắn muốn đến khách sạn ông ta ở gặp mặt nhưng Vu Thu Hạ lại nói có thể tiếp khách ở nhà họ Quách cũng được. Trong lòng Phương Minh Viễn hiểu rất rõ Vu Thu Hạ muốn nhân cơ hội này cho người ngoài biết mối quan hệ thân thiết của hai nhà Quách Phương nên hắn cũng không từ chối. Tất nhiên từ phản ứng của Miyamoto và Asohon Kagetsu có thể thấy cách này rất hiệu quả.
Sau khi mời Asohon ngồi xuống, hai người đã nhanh chóng bàn bạc và đi đến thống nhất về những đãi ngộ, lương bổng, quyền hạn và nhiệm vụ mà một nhân viên đại diện có được. Phương Minh Viễn đã nhờ Vu Thu Hạ tìm giúp một vị luật sư nổi tiếng Hồng Kông để phác thảo ra một hợp đồng bằng ba thứ tiếng Trung, Nhật, Anh, sau khi hai bên bàn bạc rõ mọi vẫn đề thì đã đồng ý ký vào và tiến hành công chứng ngay tại Hồng Kông.
Luật sư cầm hợp đồng đi giải quyết những việc còn lại, Phương Minh Viễn cười giơ tay ra nói:
- Cô Aso, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ là đối tác cùng nhau phát triển, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Asohon cũng vui vẻ bắt tay Phương Minh Viễn cười nói:
- Có thể làm việc cho một người tài hoa xuất chúng như cậu Phương chính là diễm phúc của Aso tôi. Hy vọng sau này nếu Aso có chỗ nào làm việc không chu đáo cậu Phương sẽ nể tình mà chỉ bảo.
Phương Minh Viễn không kìm nổi bật cười:
- Cô Aso, công việc còn chưa bắt đầu cô đã phòng ngừa cho những bất trắc sau này, điều này thật không giống với phong cách của cô chút nào.
Asohon thản nhiên cười, lấy tay vắt lọn tóc dài qua vai rồi nói:
- Làm việc với một ông chủ tài giỏi như cậu Phương đây áp lực trong tôi là rất lớn. Tôi nghĩ chắc chắn cậu Phương có nhìn thấy tôi là thạc sĩ ngành kinh tế của đại học Tokyo nhưng kinh nghiệm thực tế lại không nhiều. Vì vậy khi làm việc không sơ hở điều gì là điều không thể, chắc chắn sẽ phạm một số sai lầm vì vậy xin nhắc nhở cậu trước để tránh sau này cậu nổi giận.
Phương Minh Viễn cười không nói tiếp chủ đề đó mà quay sang vấn đề chính:
- Công việc trước mắt của cô chính là nhanh chóng quen với công việc và bắt tay vào làm trong công ty hợp tác vốn, còn bên mảng tạp chí thì ông Miyamoto vẫn quản lý giùm tôi. Tôi nghĩ cô có thể thay mặt tôi đảm nhiệm một chức vụ gì đó ở công ty, phụ trách việc giám sát hoạt động của công ty. Có điều những ngày tiếp theo đây cô Aso chắc chắn sẽ rất vất vả, phải thường xuyên đi lại giữa hai nước, hy vọng sẽ không gây phiền hà gì cho cô.
Aso đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn ra phía biển xa xa, nhẹ nhàng nói:
- Cậu Phương, tôi đã đồng ý làm đại diện cho cậu ở Nhật thì những chuyện này tất nhiên là đều nằm trong dự tính của tôi. Vất vả, mệt nhọc, khó khăn đối với tôi không là gì. Tôi phải cảm ơn cậu và ông Miyamoto đã cho tôi cơ hội này, giúp tôi có thể đường đường chính chính mà làm những gì mình đã học chứ không giống như mẹ và các bạn học của tôi sớm phải vướng bận một núi việc nhà. Hơn nữa tôi tin rằng với bậc tài giỏi trời phú như cậu sau này chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, có thể làm đại diện cho cậu đó là vinh dự của tôi.
Phương Minh Viễn gãi gãi đầu, hắn không ngờ Aso lại có thể nâng mình lên cao như vậy.
Trong chốc lát hai bên đều không biết nên nói gì.
Sau một lúc lâu Phương Minh Viễn mới nhẹ nhàng nói:
- Cô Aso ngoài việc này ra còn có một chuyện khác nữa tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng giải quyết giùm tôi.
Aso rời cửa sổ bước lại vào trong, Phương Minh Viễn để ý thấy hình như nơi khóe mắt cô long lanh nước, tuy nhiên rất nhanh đã biến mất. Aso lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng, trịnh trọng lạ thường nói:
- Cậu Phương xin cứ nói.
Phương Minh Viễn hít một hơi, trầm giọng nói:
- Tôi hy vọng sau khi về lại Nhật Bản cô có thể giúp tôi mở một tài khoản ngân hàng bằng đồng rúp!
Nếu nói từ khi tái sinh cho đến nay những quốc gia mà hắn quan tâm là Nhật Bản và Mỹ thì thời gian gần đây nước hắn quan tâm nhất chính là Liên Xô. Phương Minh Viễn dùng hết các mối quan hệ để hỏi thăm về tình hình của Liên Xô vì vậy thậm chí hắn còn nhờ đến cả Tô Hoán Đông giúp đỡ. Tuy rằng những gì hắn dò hỏi được không phải là những vấn đề cơ mật về chính trị và quân sự nhưng từ đó Phương Minh Viễn có thể kết luận con đường phát triển của Liên Xô chắc chắn sẽ không vì một cánh bướm nhỏ xíu như mình mà có sự thay đổi thật sự nào.
Năm tí tháng ba, Gorbachev đúng như dự định được bầu làm tổng bí thư đảng cộng sản liên bang Xô Viết, tình hình Liên Xô lúc ấy cũng giống như Phương Minh Viễn ở kiếp trước lâm vào hoàn cảnh khốn khổ. Do một thời gian dài chạy đua, tất cả những thu nhập thuế đều bị dùng vào mục đích quân sự, cuộc sống của người dân thì lâm vào tình cảnh vô cùng chật vật. Nhưng tầng lớp có đặc quyền trong chính phủ lại dùng đủ mọi cách để vơ vét tài sản tiền bạc của nhà nước để ăn chơi hưởng thụ khiến dân chúng vô cùng oán thán. Sức ảnh hưởng của Đảng cộng sản ở trong nước bị suy yếu trầm trọng thậm chí trong mắt một số người dân Đảng còn bị cho là phe đối lập.
Trong báo cáo tháng một của tổng bí thư Gorbachev chỉ rõ “thực chất của sự cải cách chính là sự kết hợp giữa chủ nghĩa xã hội và dân chủ để dân chủ hóa một cách toàn diện” đây chính là “cương lĩnh cải cách chế độ chính trị hiện thời” của Liên Xô. Mục đích của cải cách là “làm cho chế độ xã hội chủ nghĩa trở thành hình thức tổ chức xã hội hiện đại nhất, để thể hiện được rõ nhất sự nhân đạo trong xã hội của chúng ta”.
Từ lúc Gorbachev thực hiện chế độ cải cách, giao lưu giữa phương Đông và phương Tây ngày càng trở nên mạnh mẽ, khiến cho người dân Liên Xô hiểu thêm về cuộc sống của phương tây, có cơ hội để so sánh về cuộc sống của hai nơi. Do chính sách kinh tế của Liên Xô tồn tại rất nhiều khuyết điểm nên nhân dân trong nước đã nhìn ra được sự chênh lệch giữa hai bên, điều đó làm tăng thêm sự bất mãn đối với giới cầm quyền trong nước và càng càng càng hướng theo cuộc sống của phương Tây .Từ đó đã mở ra một cánh cửa cho một phương Tây hòa bình.
Cuối năm, Gorbachev tuyên bố hủy bỏ chính sách của Brezhnev, giảm bớt sự can thiệp vào nội bộ của các nước Đông Âu đặc biệt là dừng can thiệp bằng quân sự. Điều này vô tình đã mở ra cánh cửa cuối cùng cho chính biến sau này ở Đông Âu.
Những sự kiện đúng như đã từng diễn ra này làm Phương Minh Viễn tin tưởng rằng việc Liên Xô tan rã giống như kiếp trước sẽ diễn ra đúng như thời gian trước đây, có thể trong quá trình cụ thể và thời gian sẽ có biến đổi chút ít nhưng chiều hướng phát triển thì không thể ngăn cản được nữa.
Sau khi nhận định được điểm này, Phương Minh Viễn nghĩ cách làm thế nào để thu được lợi ích lớn nhất cho bản thân và cho quốc gia từ chuyện sụp đổ của Liên Xô.
Tỉ suất hối đoái là điểm đầu tiên mà Phương Minh Viễn nghĩ đến, vào năm đó mặ dù nền kinh tế Liên Xô đã sa lầy nhưng lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa, Liên Xô lúc này vẫn đang là quốc gia có diện tích lớn nhất thế giới, thực lực kinh tế đứng thứ hai thế giới và thứ nhất ở Châu Âu, một đồng rúp có thể đổi được hai đô la Mỹ. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ rằng vào thập niên chín mươi tỷ suất hối đoái của đồng rúp rơi vào tình trạng rớt giá thê thảm nhất trong vòng ba mươi năm qua, một đô la Mỹ có thể đổi được gần hai đồng rúp. Mà sau khi Liên Xô giải thể thì đồng rúp lại trở thành đồng tiền chính thức của Nga.
Sau khi các nước trong liên bang Xô viết giành được độc lập, có nước dùng tiền riêng của mình nhưng vẫn có nước sử dụng đồng rúp. Tốc độ lạm phát của các nước này tăng cao, giá trị đồng rúp giảm mạnh, khi giảm mạnh nhất một đồng rúp chỉ đổi được một đô la Mỹ. Tình hình này cứ tiếp diễn cho đến năm khi Nga tuyên bố đổi mới tiền rúp đồng thời cấm lưu thông đồng rúp loại cũ. Trong tình hình như vậy khối tài sản đồ sộ của Liên Xô bị chia nhỏ ra.
Và Phương Minh Viễn dự định sẽ từ những phần ấy kiếm chác tí chút! Chỉ có điều đó mới chỉ là dự định còn kế hoạch cụ thể thế nào Phương Minh Viễn vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng bây giờ đã có Asohon Kagetsu, một nhân tài kinh tế tốt nghiệp đại học Tokyo ở đây thì công tác chuẩn bị cũng có thể tiến hành được rồi.
Phương Minh Viễn không sợ Aso hon sẽ tiết lộ mục đích của mình cho người ngoài bởi vì ở kiếp trước, trước khi thời khắc cuối cùng của chính quyền Liên Xô vẫn chưa kết thúc thì đại đa số mọi người trên thế giới đều không thể tin rằng một quốc gia ngang hàng với Mỹ trong mười năm, một quốc gia có được quyền lực hùng mạnh trên thế giới lại chỉ vì những vấn đề nội tại bên trong mà sụp đổ. Ở kiếp này Phương Minh Viễn tin rằng suy nghĩ này sẽ không có sự thay đổi nào lớn. Và chuyện đồng rúp rớt giá thê thảm thì e rằng đến chính hắn nói ra mọi người cũng sẽ không tin và cho rằng mình đang nói xằng nói bậy.
- Đồng Rúp?
Aso hon Kagetsu kinh ngạc hỏi lại, cô ta hoài nghi rằng liệu có phải mình nghe nhầm không. Vì sao lại phải mở tài khoản bằng đồng rúp? Có đô la Mỹ, Yên Nhật, Bảng Anh, frăng của Pháp và đồng mark Đức sao không chọn mà lại chọn Rúp?
- Đúng là đồng Rúp! Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng chuẩn bị cho việc này, muộn nhất là đến cuối năm chín mươi đến lúc tôi cần trong ngân hàng Nga tài khoản phải có số tiền hàng tỷ. Nhưng phải quy định rõ ràng khi rút tiền chúng ta sẽ lấy theo tương đương tỷ giá đô là Mỹ.
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Phương Minh Viễn khiến cô ta biết rằng vị chủ nhân của mình không hề nói nhầm đồng Yên Nhật thành đồng Rúp. Số tiền hơn một tỷ rúp cũng làm Asohon cảm thấy hơi choáng váng, tuy rằng cô biết sau này Phương Minh Viễn rất có khả năng sẽ trở thành một nhân vật lớn trong giới kinh tế nhưng muốn mở một tài khoản với gần hai tỷ rúp thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Aso hon trầm ngâm một hồi lâu sau đó gấp tờ giấy lại, lấy hai tay chống cằm chăm chú quan sát Phương Minh Viễn, chỉ đến lúc Phương Minh Viễn bị cái nhìn của cô ta làm cho cảm thấy khó hiểu cô mới bất giác cười to lên.
Phương Minh Viễn bị cô ta cười càng cảm thấy khó hiểu cuối cùng thẹn quá hóa giận hỏi:
- Cô Aso, cô rút cục đang cười cái gì vậy?