Huyện Xích sau trận tuyết đã không còn thấy cảnh tượng cát vàng ngập như mấy hôm trước nữa. Ở trong các thửa ruộng tuyết vẫn còn bao phủ trắng xóa nhưng ở con đường lên Bắc Kinh hai ngày nay xe đã chạy nên không còn nhiều tuyết đọng trên đó.
- Năm nay lại được mùa tuyết lớn! Mẹ nó, trận tuyết này tới thật đúng lúc!
Hà Vĩnh Lập đứng trước cửa nhà khách uể oải vươn vai. Tối qua con quỷ nhỏ đó thật sự rất điên cuồng làm y mấy bận muốn ngừng mà không được, mãi đến ba giờ sáng mới ngủ thiếp đi, kết quả là ngủ một cái đến trưa trật mới thèm dậy. Hà Vĩnh Lập xếp ở hàng thứ ba, bác y trước đây là sở trưởng sở cảnh sát huyện Xích, bây giờ đã được điều sang huyện bên làm chủ tịch huyện rồi. Được sự che chở của bác, Hà Vĩnh Lập leo lên được ghế giám đốc nhà khách huyện, tuy không phải là chức quan chính thức gì nhưng ở huyện này nhưng cũng là một vị trí kiếm chác được. Đặc biệt là nhân viên phục vụ trong nhà khách này đều là những người đẹp chọn trong trăm người thậm chí trong cả mấy trăm dặm mới được một người.
Huyện Xích tuy gần Bắc Kinh, lại có nguồn thực phẩm và suối nước nóng dồi dào nhưng kinh tế lại không phát triển, trong huyện chẳng có một doanh nghiệp lớn nào của nhà nước, mấy doanh nghiệp của huyện thì tình hình làm ăn ảm đạm, dù không đến mức đói nhưng cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Vì vậy những người trong huyện chẳng xem chuyện vào các cơ quan nhà nước là con đường lớn. Là nhân viên phục vụ ở nhà khách tuy không phải là nhân viên biên chế của huyện nhưng đây là nơi các vị lãnh đạo thường hay lui tới, chằng may lọt vào mắt xanh của vị lãnh đạo nào đó thì việc vào các cơ quan trong chính phủ lại chẳng phải là chuyện hay sao? Những chuyện như thế ở huyện Xích này đã có không ít tiền lệ rồi. Do đó trong cái nhà khách nhỏ tí tẹo này nhân viên phục vụ toàn là những cô đẹp, Hà Vĩnh Lập cũng chính là ưng ý nhất điểm này.
- Giám Đốc Hà!
Đối diện với nhà khách là mấy quán ăn và cửa hàng tạp hóa, những nhân viên phục vụ đi qua cửa nhà khách đều nhỏ nhẹ mà chào lên một tiếng. Làm việc ở đó rất tốt, lương bốn năm tháng bằng cả nhà làm việc cả năm.
Hà Vĩnh Lập gật gật đầu, ánh mắt dán lên mặt các cô phục vụ có chút tiếc nuối, đáng tiếc bây giờ đang là mùa đông, tuyết lại mới rơi, mặc dù là giữa trưa nhưng nhiệt độ trong phòng cũng phải dưới mười độ, các cô dù có thích chưng diện cũng đành mặc những chiếc áo khoác hoặc những chiếc áo lông dày sụ, làm che lấp hết cả vóc dáng mỹ miều của các cô.
Lúc y định quay đầu đi vào thì có một chiếc Jeep chạy từ hướng đông tới dừng lại trước cửa hàng tạp hóa gần nhà khách. Hà Vĩnh Lập nhìn thấy dáng dấp một người hình như có quen biết, y lâp tức dừng bước thì nhìn thấy Phương Minh Viễn nhảy xuống.
Mấy ngày trước nhờ Tô Hoán Đông làm cầu nối Phương Minh Viễn đã gặp được phó bộ trưởng bộ tài nguyên Trì Cảnh Ngọc, bọn họ đã có một cuộc nói chuyện bí mật. Hai ngày sau, giám đốc ty Hoa Bắc thuộc bộ tài nguyên Tuần Quốc Huy đích thân đem theo nhân viên của mình đi trên bốn chiếc xe Jeep cùng ba người Phương Minh Viễn đi về lại thôn Quả Câu Tử. Ý định ban đầu của bọn họ là sẽ đi đến nông trường bỏ hoang ở gần đấy trước, rồi từ đó đi tiếp đến thôn Quả Câu Tử, như thế có thể tránh được một đoạn đường vô cùng ghập ghềnh. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, đoạn đường đó không hiểu vì sao lại bị sạt lở đá núi lấp hết không thể đi qua, đoàn người đành phải quay lại huyện Xích.
Vì giữa đường gặp trục trặc như vậy nên khi quay về đươc huyện Xích thì cũng đã gần hai giờ chiều. Ý của giám đốc Tuần Quốc Huy chính là đoạn đường ấy không tốt xe cũng không thể đi nhanh được, tuyết cũng còn đọng lại nên tốt nhất là nên nghỉ lại ở huyện Xích một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường. Trong vụ có người từng đến huyện Xích nên đề xuất tập trung tại nhà khách của huyện, Trần Trung lái xe rất nhanh, đi qua hai đoạn đường đã bỏ các xe khác lại ở phía sau.
Mắt Hà Vĩnh Lập lập tức sáng lên, với hành động của ba người Phương Minh Viễn làm mất mặt y ngày hôm đó y vẫn còn khắc cốt ghi tâm. Đáng tiếc khi trở về huyện không biết được biển số xe lại không có ảnh của họ nên y có muốn tìm cũng không tìm được. Thật không ngờ lại đụng mặt nhau ở đây.
Mỗi lần nghĩ đến buổi sáng hôm ấy, y lại tức giận. Y khoát tay, mang theo hai tên cảnh vệ thường đứng trước cửa nhà khách đi đến đó.
Phương Minh Viễn và Vệ Hưng Quốc cầm theo ba chai nước đi từ trong quán ra. Trên đường đi bọn họ cũng cảm thấy hơi khát, đúng lúc đó Hà Vĩnh Lập chạy đến.
- Hì hì, cái này gọi là người tính không bằng trời tính!
Hà Vĩnh Lập hai tay chống nạnh đứng chặn ngay trước mặt Phương Minh Viễn, cười đắc ý nói:
- Không ngờ phải không, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Phương Minh Viễn và Vệ Hưng Quốc ngẩn người, Vệ Hưng Quốc lập tức chạy lên trước, ngăn Phương Minh Viễn ở phía sau mình. Trần Trung đang trong xe thấy vậy cũng lập tức nhảy ra.
Phương Minh Viễn trừng mắt nhìn, người này nhìn quen quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã gặp ở đâu rồi.
- Anh là ai? Có chuyện gì?
Vệ Hưng Quốc cảnh giác hỏi.
- Tao là ai à?
Hà Vĩnh Lập bốc hỏa, ba người này đã sớm quên mình rồi, gặp rồi mà còn hỏi nữa.
- Tao là ông nội mày!
Hà Vĩnh Lập lập tức hét lên:
- Ngày hôm có bão cát đó, ở trong cửa hàng bán xe ngoài huyện chúng ta đã giáp mặt nhau! Hôm đó tụi bây còn làm cho tao mất mặt nữa!
Lúc này ba người phương Minh Viễn mới nhớ ra tên giám đốc Hà buổi tối chơi gái, buổi sáng như bị thần kinh đó.
- Nơi này không được đậu xe, các người giao chìa khóa lại cho tôi! Lát nữa đến cảnh sát giao thông lãnh xe.
Hà Vĩnh Lập đạp vào thân xe, cười nhạt nói. Y đã nghĩ rồi, đến lúc đó thương lượng với bên cảnh sát, không chịu nộp phạt cho chết thì không cho lấy xe.
- Anh làm cái gì thế!
Vệ Hưng Quốc tức giận nói. Xe này tuy không phải là của Phương Minh Viễn nhưng mấy ngày hôm nay đều là do Vệ Hưng Quốc lau chùi, nhìn thấy vết chân in trên xe, anh thật sự chỉ muốn đánh cho tên họ Hà kia một trận.
Phương Minh Viễn giơ tay ngăn Vệ Hưng Quốc lại, nhìn thấy vẻ vênh vênh tự đắc của Hà Vĩnh Lập.
- Anh là cảnh sát giao thông? Vì sao không mặc cảnh phục? Hơn nữa chúng tôi cũng đâu có nhìn thấy biển cấm đỗ xe?
Hà Vĩnh Lập ôm bụng cười ha hả, chỉ thẳng tay vào mặt Phương Minh Viễn nói:
- Tôi nói ở đây cấm xe thì ở đây phải cấm xe, cậu chẳng phải là muốn tìm cảnh sát giao thông sao?
Y nhìn trái nhìn phải, vừa hay lúc này từ bên kia đường có hai cảnh sát đi lại.
Hà Vĩnh Lập khoát tay, gọi lớn:
- Vương Đội, qua đây một chút!
Hai người cảnh sát vội vàng chạy tới.
- Giám đốc Hà, có thể giúp được gì?
Người cảnh sát cười hì hì nói.
- Chiếc xe này không được đậu ở đây, mau giữ nó lại, bắt bọn họ ngày sau đến đồn công an nhận xe.
Hà Vĩnh Lập chỉ vào ba người Phương Minh Viễn nói.
- Chút việc nhỏ này, cần gì giám đốc Hà phải đích thân nói!
Tên cảnh sát cười nói, nói xong anh ta quay người sang, khuôn mặt đang cười hì hì lập tức sa sầm lại:
- Mấy người đưa chìa khóa đây cho tôi! Lát nữa đến đồn nhận xe!
Vệ Hưng Quốc bức xúc nói:
- Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi?
Phương Minh Viễn ngăn anh ta lại nói:
- Anh Trần, đưa chìa khóa xe cho họ!
Trần Trung tiện tay vứt chìa khóa cho tên cảnh sát, cười nhạt nói:
- Đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Tên cảnh sát bắt chìa khóa hung hăng nói với Trần Trung:
- Không phục thì anh định làm gì? Còn nhiều lời sẽ bắt anh lại xét theo tội cản trở cảnh sát.
Đây là nhà khách của huyện, ai mà biết được nhỡ có vị lãnh đạo nào đang trong đó. Nếu không, chỉ dựa vào câu nói của Trần Trung thì anh ta đã bị lĩnh giáo mấy cây côn rồi, để cho anh ta biết thế nào là cái mồm làm hại cái thân. Nhưng ở đây y chỉ dám nói thôi, huyện cũng không phải là sắt đá, y cũng không dám để người khác nắm được thóp của mình.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì bốn chiếc xe của Tuần Quốc Huy cũng vừa đến, nhìn thấy xe của Phương Minh Viễn đậu ở bên đường hình như là có tranh chấp với người nào đó. Tuần Quốc Huy đang ngồi trên xe, tất nhiên phải bảo lái xe dừng lại. Trước khi đi, sếp Trì Cảnh Ngọc đã nhắc nhở ông ta, phải đối đãi với Phương Minh viễn hết sức lịch sự, chưa nói đến chuyện hắn có công lớn với đất nước trong việc phát hiện mở vàng, mà nhìn nét mặt Tô Hoán Đông thôi cũng đừng dại gì mà đắc tội với hắn.Vì vậy trên suốt chặng đường Tuần Quốc Huy không dám tự quyết việc gì, việc gì cũng phải bàn bạc trước với Phương Minh Viễn.
- Bọn họ cũng đậu xe ở đây, mấy người có giỏi thì giữ xe bọn họ đi.
Phương Minh Viễn chỉ vào mấy người giám đốc Tuần.
Mấy người Hà Vĩnh Lập bây giờ mới chú đến giám đốc Tuần và mấy người kia. Không cần nói, mấy tên này thật có con mắt hơn người, Hà Vĩnh Lập lúc đó hơi lưỡng lự, nhìn điệu bộ của mấy người này chắc chắn là người trong nhà nước, hơn nữa bây giờ mới chú ý đến biển số xe của họ, rõ ràng là xe mang biển số của cơ quan nhà nước ở Bắc Kinh. Lần này đi ra ngoài thủ đô, phó bộ trưởng yêu cầu khiêm tốn, nên không điều xe của bộ đi mà lấy xe của chính quyền của thành phố Bắc Kinh.
Nhưng chỉ như vậy thôi đối với Hà Vĩnh Lập cũng là một sự đả kích quá lớn rồi. Ủy ban thành phố Bắc kinh chính là cơ quan cao nhất dưới bộ rồi. Quan chức Bắc Kinh thì ít nhất phải gặp lãnh đạo cao cấp, còn mình thì chỉ là một tên nhãi nhép ở huyện Xích này, nếu nói về cấp bậc thì đến bí thư huyện cũng chỉ bằng một người làm ở phòng thư ký của người ta.
Hà Vĩnh Lập lập tức hoan nghênh, cười tươi như hoa nói:
- Các vị đến từ Bắc Kinh phải không? Tôi là giám đốc nhà khách, có thể giúp gì cho các vị?
Hà Vĩnh Lập hiểu rất rõ, ở cái huyện Xích này y có thể xưng vương xưng bá, nhưng khi ra khỏi huyện hoặc gặp những vị quan chức ở các thành phố khác tới, tốt nhất y nên cụp đuôi lại mà làm người. Bởi vì các vị lãnh đạo trong huyện là vì nể mặt cha y, chỉ cần không phải là chuyện nghiêm trọng hoặc làm chết người thì cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua cho y. Nhưng những vị lãnh đạo ở huyện khác lại không kiêng nể điều đó, chọc giận người ta rồi thì bí thư huyện ủy cũng phải nể mặt người ta, vì vậy Hà Vĩnh Lập chắc chắn sẽ là con chuột thế thân!
Tuần Quốc Huy không thèm để ý đến y, đừng nói y là một tên giám đốc nhà khách bé tí tẹo, đến cả bí thư huyện đích thân đến đây nghênh tiếp thì thân phận cũng chênh lệch một trời một vực. Cái vị trí giám đốc của ông ta cũng phải phấn đấu cả đời đấy.
- Minh Viễn, xảy ra chuyện gì vậy?