Trùm Tài Nguyên

quyển 3 chương 28: từ “china” mang đến tai họa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy người Khâu Thụ Quốc nhìn vị thiếu niên chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi này. Tuy tuổi của hắn nhỏ nhất trong ba người, nhưng người có mắt nhìn người đều có thể nhận ra, hắn chắc chắn cao quý nhất trong người ba người này.

- Vâng!

Vị giám đốc già hơi cúi người nói:

- Mời đi theo tôi.

- Người phụ nữ kia đẹp thật!

Osamu Honda nói nhỏ với Nakata:

- Khí chất ấy, thân hình ấy phải là diễn viên phim người lớn, nhất định là rất nổi. Người phụ nữ “China” kia…

Nakata vội vàng ngăn ông ta lại, tuy ông ta nói tiếng Nhật, giọng cũng không to, nhưng đã thu hút ánh mắt của người thanh niên bên cạnh Khâu Thụ Quốc. Đương nhiên, chẳng xem ra gì, ông ta không nghĩ là người thanh niên đó có thể trở mặt với họ, trong trường hợp này, có quá nhiều cấm kị, đặc biệt là khi cấp trên của anh ta còn phải nhờ vào mình, ông ta tin việc này không tính là gì cả, ngay cả Khâu Thụ Quốc biết được, còn có thể vì điều này mà trở mặt với ông ta sao? Nakata qua mấy ngày cùng nói chuyện với Khâu Thụ Quốc, đã nắm rõ tình hình của mấy người Khâu Thụ Quốc. Đối với việc hai người ông ta đến khảo sát Uy Giang rất có thể là thu hoạch lớn nhất trong chuyến du lịch Hongkong này của bọn họ, cũng là bức màn lấp liếm sự thất bại của lần đầu tiên kêu gọi đầu tư của mấy người Khâu Thụ Quốc.

Nếu như nói chọc giận hai người họ, tất nhiên về phía hai người cũng mất đi việc được đến Trung Quốc miễn phí, được hưởng cơ hội đãi ngộ của nước ngoài, nhưng đối với mấy người Khâu Thụ Quốc mà nói, hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Giới quan trường Hoa Hạ càng ngày càng coi trọng thành tích kinh tế, một người không thể thúc đẩy kinh tế khu trực thuộc phát triển, một chủ tịch không kêu gọi được đầu tư nước ngoài, chắc chắn là không thích hợp. Khâu Thụ Quốc vì sự thăng quan tiến chức sau này của mình mà bỏ qua, cũng không dám trở mặt với hai người họ.

Nhưng lời nói của Osamu Honda đồng thời cũng làm cho ánh mắt của người thiếu niên kia đầy tức giận. Điều đó lại làm cho gã không thể không nhắc nhở Osamu phải chú ý. Mặc dù gã không biết thân phận của Phương Minh Viễn, nhưng lại có thể nhận ra Trần Trung là vệ sĩ của hắn, còn Lâm Liên có thể là thư ký của hắn. Một thiếu niên, ra ngoài có thể mang theo vệ sĩ và thư ký, có thể thấy là rất giàu có. Chọc giận một nhân vật như thế, cho thấy không phải là hành vi thông minh. Hơn nữa ở đây là Hongkong, ấn tượng của người Hongkong đối với người Nhật Bản cũng không tốt, thật sự nếu xảy ra xung đột ,mọi người sẽ đứng về bên nào, điều này Nakata không cần nghĩ cũng biết. Đến lúc đó, nếu như gây ra sự phẫn nộ cho mọi người, sợ rằng hai người họ thật sự phải đến cục cảnh sát uống trà rồi.

Phương Minh Viễn dừng bước, Trần Trung và Lâm Liên đương nhiên cũng dừng lại. Vị giám đốc kia cũng tiến hai bước, nhìn thấy họ thì dừng lại, đứng qua một bên, chờ đợi.

Phương Minh Viễn quay người, đi đến trước mặt Nakata và Osamu Honda, chỉ vào mũi của Osamu Honda nghiêm giọng nói:

- Vừa rồi ngươi nói cái gì?

Phương Minh Viễn tương đối nhạy cảm với hai từ “China” này trong tiếng Nhật, mặc dù vừa rồi giọng của Osamu Honda nhỏ, nhưng trong tiếng phổ thông và tiếng Quảng Đông, phát âm của tiếng Nhật lại càng nổi bật. Mặc dù lời phía trước nghe có chút mơ hồ, nhưng mấy chữ “phụ nữ china” này lại nghe rất rõ ràng.

Mặt của Osamu Honda bỗng chốc đỏ bừng, may mà hắn không phải là người nhỏ tuổi, mấy ngày nay, ở đây, luôn được mấy người Khâu Thụ Quốc đãi ngộ như người cao cấp, trong trường hợp bị một thiếu niên chỉ vào mặt chất vấn trước đông người, làm sao mà chịu nổi. May mà ông ta còn có đầu óc tỉnh táo, không trả lời lập tức, mà đưa mặt về phía thanh niên một bên Khâu Thụ Quốc.

- Vừa rồi ngươi nói gì?

Đây không phải là người thanh niên kia phiên dịch, mà là Phương Minh Viễn dùng tiếng Nhật nghiêm giọng hỏi lại một lần nữa.

Lần này thì Nakata và Osamu Honda thực sự hoảng hốt, họ không ngờ, vị thiếu niên này có thể hiểu tiếng Nhật! Người ta thật sự đã nghe được, mà còn nghe hiểu.

Phương Minh Viễn nhíu mày, hai người Nhật này làm hắn thấy thêm ghét. Đặc biệt là ánh mắt của người nhìn phụ nữ kia, luôn mang chút khinh khỉnh của người Nhật, càng làm cho anh ta ghét hơn.

- Chị Liên, gọi cảnh sát, nói hai người Nhật này xỉ nhục người Trung Quốc trước mặt mọi người.

- Nhục mạ người Hoa sao?

Những người có mặt đều vì thế mà lộ rõ sự kinh ngạc.

Khâu Thụ Quốc cũng vì thế mà nhìn qua người thanh niên bên mình, người thanh niên nhỏ giọng nói với ông ta:

- Chủ tịch, vừa rồi người Nhật kia đã nói câu “phụ nữ china.”

Phương Minh Viễn kiếp trước đã từng tìm hiểu qua chữ “china” này. Từ này nghe nói là xuất hiện sớm nhất từ phiên âm chữ Phạn của người Ấn Độ, là cách gọi Hoa Hạ của người Ấn Độ cổ đại, sau đó truyền vào Hoa Hạ và Nhật Bản. Nhưng lịch sử Hoa Hạ lại không thừa nhận cách gọi này. Mà người Nhật bắt đầu dùng “china” để miệt thị Hoa Hạ kể từ thất bại của chính phủ nhà Thanh trong chiến tranh Giáp Ngọ Trung Nhật. Từ đó, từ “china” trong tiếng Nhật mang tâm trạng và ý nghĩ khinh miệt của kẻ thắng trận đối với với kẻ thua trận, “china” từ một từ trung tính trở thành một từ có nghĩa xấu, cũng giọng như từ “đức hạnh”. Vốn là từ miêu tả phẩm chất đạo đức của một người, nhưng ngày nay lại trở thành từ có ý nghĩa châm biếm, thể hiện ý khinh thường những cái như ngoại hình, cử chỉ, hành vi, tác phong của người khác. Về sau, khi Nhật thừa nhận Trung Hoa Dân Quốc, chính phủ Nhật cho rằng từ Trung Hoa có tính chất tự tôn tự đại, quyết định lấy “ Nước cộng hòa china” thay thế “ Nước Thanh” làm tên gọi chính thức của Hoa Hạ.

Hội nghị chính trị trung ương Trung Hoa dân quốc lúc đó thông qua một nghị quyết, đồng thời do bộ ngoại giao chính phủ quốc dân gặp chính phủ Nhật Bản, cho rằng từ “china” và Hoa Hạ không có một quan hệ tất yếu gì, trong công văn chính thức của chính phủ Nhật, khi xưng hô Hoa Hạ, tiếng Anh phải viết là China, tiếng Trung buộc phải viết lớn Trung Hoa Dân Quốc, nếu trong công văn sử dụng từ như “china”, chính phủ Trung Hoa Dân Quốc sẽ cự tuyệt tiếp nhận.

Vì thế về sau công văn của chính phủ Nhật đều sửa “nước cộng hòa china” thành “Trung Hoa Dân Quốc”, nhưng trong xã hội ngôn ngữ viết và khẩu ngữ thông thường vẫn gọi Hoa Hạ một cách khinh miệt là “china”, quân Nhật đến xâm chiếm Trung Quốc được gọi là “quân phái đến china”, người Hoa Hạ được gọi là “người china”. Vì thế Phương Minh Viễn đặc biệt mẫn cảm với từ này.

Giai đoạn lịch sử này mấy người Khâu Thụ Quốc không ai biết. Nhưng người Hoa Hạ có chút hiểu biết và hiểu lịch sử đều biết từ “người china” này là tên miệt thị mà mấy tên quỷ Nhật Bản dùng chỉ người Trung Quốc. Sắc mặt của Khâu Thụ Quốc lập tức thay đổi.

Nakata liền vội vàng nói:

- Bạn của tôi chỉ là lỡ lời, không phải cố ý, chúng tôi vì thế xin lỗi quý vị.

Nếu như gọi cảnh sát và giới truyền thông Hongkong đến, thì quả là rắc rối to, tuy nhiên không thể nói vì thế mà phán họ tội gì, nhưng kỳ nghỉ tuyệt đẹp này sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Ngộ nhỡ chính phủ Hongkong vì thế mà cấm họ sau này nhập cảnh, khả năng này không cao, nhưng ai lại tình nguyện thử nghiệm, so với hậu quả này, xin lỗi thì có đáng là gì.

Phương Minh Viễn lạnh nhạt cười nói:

- Lỡ lời? Tôi nghe nói người Nhật ở lãnh thổ quý quốc đều là những người dân tuân thủ pháp luật, phải không?

Để cho những người có mặt đều nghe hiểu, hắn không dùng tiếng Nhật.

Sau khi người thanh niên phiên dịch xong, Nakata và Osamu Honda đau khổ gật đầu. Việc này nghe ra thật khó chịu, nhưng họ không thể nói ra ở nước mình bản thân không phải là người dân tuân thủ tốt pháp luật.

- Thật kỳ lạ, tôi nhớ sau khi chiến tranh thế gới lần thứ hai kết thúc, bộ tư lệnh quân chiếm lĩnh của liên quân đóng ở Nhật Bản rõ ràng đã ra lệnh cho các tỉnh Nhật Bản từ đó về sau không cho phép chính phủ Nhật dùng từ “china” này xưng hô Hoa Hạ. Mà sau đó chính phủ Nhật Bản cũng phát hành công văn chính thức xuống các báo xã hội lớn, nhà xuất bản, giới truyền thông khác của Nhật Bản, còn có các trường học Nhật Bản lúc đó, yêu cầu dựa theo nhu cầu của chính phủ Hoa Hạ, và mệnh lệnh của bộ tư lệnh liên minh rằng về sau ở đất nước Nhật không phải hỏi tỉ mỉ về nguồn gốc lí do, đều chính thức ngưng dùng từ này. Đó không phải là tôi bịa đặt nhỉ?.

Phương Minh Viễn nhìn mọi người nói.

- Nếu như các vị có điều gì nghi vấn, có thể tìm hiểu về văn bản lúc đó mà bộ tư lệnh quân chiếm lĩnh đóng ở Nhật Bản và chính phủ Nhật Bản ban hành, là người Nhật Bản phải chăng nên tuân thủ? Các người đã nói bản thân là những công dân tuân thủ tốt pháp luật, tại sao lại không nhìn thấy văn bản mà chính phủ quý quốc đã ban hành nhỉ?

Nakata và Osamu Honda bị Phương Minh Viễn hỏi cho đứng họng, không nói được gì. Tuy nhiên là người Nhật Bản, họ cũng biết, trong truyền thống, sách báo trong nước Nhật Bản, đặc biệt là xuất bản sau khi chiến tranh lần hai kết thúc, dùng “china” để xưng hô Hoa Hạ rõ ràng ít lại càng ít, “danh từ” này thông thường là xuất hiện trong khẩu ngữ của mọi người, nhưng cái nguồn gốc này đây cũng là lần đầu họ biết.

Phương Minh Viễn nhìn thẳng vào hai người Nakata và Osamu Honda, tiến thêm một bước nói:

- Vì vậy, đây có thể nói là lỡ lời sao?

- Không thể!

Người đầu tiên phản ứng lại lời Phương Minh Viễn là vị giám đốc già của nhà hàng, ông ta coi như là nghe hiểu rồi, hai người Nhật Bản này vừa rồi dùng tiếng Nhật nói “china”, đây tuyệt nhiên là sự làm nhục người Hoa Hạ.

- Tôi đi gọi cảnh sát!

Lâm Liên tức giận nói,

- Tuyệt đối không thể như thế là xong!

Nếu như nói cô ta nghe được lời của Osamu Honda, lại biết được ý nghĩa của mấy từ đó, sợ rằng đã sớm giận dữ mà đi rồi.

Lúc đó, sắc mặt của Nakata và Osamu Honda đã có sự biến đổi lớn, sự việc cuối cùng phát triển theo hướng mà bọn họ không mong đợi. Đầu gối bất giác mền nhũn, hai người cúi xuống đất, liên tục xin lỗi. Đồng thời hai người cũng hướng ánh mắt cầu cứu mấy người Khâu Thụ Quốc.

- Minh Viễn, việc gì thế?

Cùng với âm thanh ngạc nhiên này, mọi người ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Trình Long với khuôn mặt ngạc nhiên và một vị lớn tuổi, chính là Hoàng Triêm, chậm bước tiến tới.

- Trình Long!

Lần này không chỉ trong mấy người Khâu Thụ Quốc có người buột miệng nói ra, đến Nakata và Osamu Honda cúi dưới nền cũng thất thanh gọi. Vị này là một trong những diễn viên hành động nổi tiếng nhất Hongkong, bất kể là ở Nhật hay ở Hoa Hạ đều có một lượng lớn fan hâm mộ, sức ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể so sánh với diễn viên bình thường.

Khâu Thụ Quốc vô cùng kinh ngạc, tuy nghĩ vị thiếu niên này không phải là người bình thường, đến đây thấy được, Trình Long và hắn rất thân thiết.

- Anh Trình, chú Triêm, hai người đến rồi à!

Phương Minh Viễn vội vàng nói.

- Tiểu lão đệ đã có lời, đương nhiên phải đến chứ!

Hoàng Triêm cười nói,

- Người hậu thuẫn cho cậu đã đến rồi.

Ông ta đã nghe Vu Thu Hạ nói qua một chút, hôm nay Phương Minh Viễn có việc cần phải bàn bạc với tổng giám đốc mấy công ty điện ảnh nổi tiếng, lúc đó cũng kêu ông ta đến, đương nhiên đó là làm hậu thuẫn cho Phương Minh Viễn. Đối với Phương Minh Viễn, những ngày này, trong lòng cũng không hết khâm phục Hoàng Triêm.

- Chú Triêm, rất cảm ơn chú!

Phương Minh Viễn cảm tạ nói.

- Không cần phải nói những lời khách sáo đó! Cậu đã gọi ta một tiếng chú, chúng ta lại là tình bạn không kể tuổi tác, một chút việc nhỏ này không giúp cậu, ta còn mặt mũi nào nhận tiểu lão đệ cậu nữa? Hay là bay giờ cậu cảm thấy đôi cánh cứng cáp rồi, không cần Hoàng Triêm ta nữa?

Hoàng Triêm có chút không vui mà nói.

- Được, được, được, chú Triêm, vậy cháu không khách sáo với chú nữa!

Phương Minh Viễn vội vàng nói.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Hoàng Triêm vui vẻ nói.

- Hai người Nhật Bản này không ngờ dám nói “china” gì gì trước mọi người, vừa lúc cháu nghe được…

Phương Minh Viễn nói lại một lần sự việc vừa rồi một cách ngắn gọn, rõ ràng. Hoàng Triêm và Trình Long cũng bất giác phẫn nộ.

- Hai người các ngươi là người của công ty nào của Nhật Bản?

Trình Long nghiêm giọng hỏi.

- Chúng tôi là người của công ty cổ phần Trung Đảo.

Nakata thật thà đáp. Bây giờ anh ta muốn giấu cũng không giấu được nữa. Không chỉ mấy người Khâu Thụ Quốc đều biết, mà với sức ảnh hưởng của Trình Long điều tra việc này không một chút khó khăn.

- Công ty cổ phần Trung Đảo?

Trình Long nhăn mày, công ty Nhật Bản này anh ta đã nghe qua, là nhà cung ứng linh kiện quan trọng cho mấy xưởng ô tô lớn Nhật Bản.

- Minh Viễn, cậu nghĩ giải quyết chuyện này thế nào?

Trình Long quay đầu hỏi Phương Minh Viễn.

- Đương nhiên là gọi cảnh sát rồi!

Phương Minh Viễn oán hận nói, đáng tiếc là ở nơi công cộng nhiều người, nếu là ở chỗ cá nhân, hắn chắc chắn kêu Trần Trung đánh cho đến mẹ hai người bọn họ đều nhận không ra. Ở kiếp trước không có cơ hội thế này, đã đủ làm cho người ta oán hận, lần này nếu cho qua nhẹ nhàng, đó không phải là không tốt với bản thân sao.

Trình Long bèn nặng giọng nói:

- Minh Viễn, theo ta thấy, chưa cần phải gọi cảnh sát, việc này mà đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, chỉ hết sức có thể là phạt một ít tiền, lúc đó cậu là người đương sự, còn phải đến phối hợp với công việc của cảnh sát.

Hai người Nakata và Honda vui mừng ngẩng đầu, trong bụng hi vọng Phương Minh Viễn có thể đồng ý, đồn cảnh sát, bất luận là ở nước nào cũng không có ai tình nguyện ở.

- Không bằng như thế này, lấy danh nghĩa của tôi, gửi đơn kháng nghị đến công ty cổ phần Trung Đảo!

Lời của Trình Long chưa dứt, Nakata và Osamu Honda đã chết đứng. Thủ đoạn này của Trình Long càng lợi hại hơn, báo cảnh sát chẳng qua là làm cho danh tiếng của họ mất đi, cùng lắm thì bị trục xuất khỏi Hongkong, sau khi về nước còn bị giáo dục thích đáng, nhưng còn không đến nỗi vì thế mà bị công ty đuổi, như vậy với danh tiếng của Trình Long ở Nhật Bản, và quan hệ hợp tác lâu nay với các nhà máy ô tô Nhật Bản, còn có sức ảnh hưởng của những fan hâm mộ điên cuồng của anh ta, công ty cổ phần Trung Đảo chắc chắn sẽ đuổi hai người họ ra khỏi cửa!

- Đừng!

Hai người lúc đó đã không nghĩ kịp đang giấu việc bản thân biết tiếng Trung, vội vàng lên tiếng, thu hút không ít người chú ý. Trong đó đương nhiên không thiếu những phóng viên và giới truyền thông vì Trình Long và Hoàng Triêm mà đến.

- Các người biết nói tiếng Trung!

Khâu Thụ Quốc nói lớn một cách kinh ngạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio