Ngay sau tiếng nói, Victor hầm hầm cùng Lý Đông Chu và Lý Tường đi vào.
- Chủ tịch Gaul, sao lúc lấy biểu quyết không hỏi ý kiến tôi?
Victor nổi giận nói:
- Chẳng nhẽ tôi không phải là phó tổng giám đốc của công ty này, chẳng nhẽ tôi không phải là cổ đông ở đây?
Gaul nhìn Victor một cách khó hiểu nói:
- Victor, anh nói thế là có ý gì? Chúng tôi không hề nhân lúc anh không có ở đây mà đưa ra bất kỳ quyết định nào!
Victor đang bừng bừng tức giận bỗng như bị hắt một gáo nước lạnh, ngạc nhiên nhìn mọi người có mặt trong cuộc họp. Hai phó tổng giám đốc khác trong công ty cũng nhìn gã một cách khó hiểu, bọn họ chỉ vì một câu nói của Phương Minh Viễn mà nhất thời bị kích động đứng lên vỗ tay cổ vũ chứ chưa hề đưa ra bất kỳ quyết định nào, làm sao mà biểu quyết được khi chủ đề thảo luận còn chưa được đưa ra?
Victor cũng chỉ là quá chuyên tâm mà đâm ra hồ đồ, vừa bước vào đã nhìn thấy mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay, mà người được hoan nghênh lại là người thiếu niên phương Đông ấy, trong lòng gã như một kẻ bị lừa trong lúc nhất thời nóng vội không suy xét kỹ càng, ba người bọn họ cũng chỉ là chậm hơn Gaul mấy bước, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đến cả thời gian chào hỏi hiểu nhau còn chẳng có nói gì đến việc đưa ra quyết định!
Khuôn mặt già nua của Victor bỗng đỏ bừng, mình sao lại có thể phạm sai lầm sơ đẳng thế kia chứ!
Gaul nhìn Lý Đông Chu và Lý Tường Hòa ở phía sau, người cũng đã đến rồi, Phương Minh Viễn cũng đã biết đến sự có mặt của bọn họ ở đây, chẳng nhẽ lại đuổi họ đi nơi khác? Tuy tập đoàn Samsung cũng chẳng thể tạo cho cô áp lực gì, nhưng cũng là người cả, hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Cô nhìn James, những người có mặt ở đây chắc chắn sẽ không có ai hiểu chồng trước của cô bằng chính cô, nếu hôm nay phải ký hợp đồng thật thì nếu không đưa ra được một lý do thật thuyết phục thì ông ta sẽ nhất quyết cự tuyệt việc làm đạo diễn của “Kẻ hủy diệt ” này. Huống hồ trong tay Phương Minh Viễn đang còn có bản quyền tác phẩm mới của Micheal Clayton, điều này giúp hắn nắm chắc được cơ hội!
Hiện giờ công ty đã có mấy bộ phim liên tiếp không có lãi, ở Hollywood này không tiến tức là lui, cứ đà này chẳng bao lâu nữa công ty điện ảnh Jade Bird sẽ rớt xuống là công ty hạng ba mất. Gaul người xem công ty là tâm huyết của mình quyết không thể chấp nhận được điều này, đây chính là nguyên nhân vì sao Gaul phải tốn bao sức lực quyết mời James làm đạo diễn cho “Kẻ hủy diệt ” bằng được. Cô tin tưởng rằng chỉ cần cho ông ta một sự ủng hộ cần thiết thì ông ta sẽ làm cho “Kẻ hủy diệt ” giống như “Alien” lấy lại được cả danh dự lẫn doanh thu cho công ty.
Nếu không có Cameron, Gaul tin rằng không thể mời được đạo diễn nào khác hiểu được cái thần của “Kẻ hủy diệt” và có thể làm nó trở thành một tác phẩm hoàn hảo hơn Cameron.
- Hai vị là khách từ Hàn Quốc xa xôi tới, thật là xin lỗi, vì Victor không báo trước là sẽ có các vị đến nên chúng tôi không thể đón tiếp từ xa. Bây giờ tôi xin thay mặt công ty Jade Bird cáo lỗi với các vị.
Gaul đợi hai người Lý Đông Chu ngồi xuống mới mở lời.
- Cậu Phương, ông Lý, thật lòng hai cuộc đàm phán nên tiến hành riêng rẽ, nhưng do thời gian của cậu Phương có hạn mà ông Cameron lại muốn nhanh chóng tiến hành xác định dự toán của bộ phim vì vậy tôi đành gộp ba cuộc đàm phán lại một. Là chủ tịch của công ty nhiều năm như vậy nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này. Nhưng dù sao khả năng đầu tư của chúng ta cũng có hạn, hay là các vị hãy hợp tác đầu tư đi?
Trong trường hợp thông thường, bọn họ tất nhiên sẽ không chấp nhận hợp tác đầu tư, bởi vì bất luận là kinh phí đầu tư hay về khoản lợi nhuận sau này cũng sẽ phát sinh không ít phiền phức. Nhưng trong tình huống như hôm nay có thể việc cùng hợp tác đầu tư sẽ bớt được một số phiền phức không đáng có.
- Gaul, tôi cho rằng bộ phim này không cần dự toán lên tới một trăm tám mươi triệu đô, cho dù cô đưa tôi ngần ấy tiền tôi nhất định cũng không thể tiêu hết.
Jame kêu lên. Đùa kiểu gì vậy, trong lịch sử làm điện ảnh chưa có bộ phim nào đầu tư lên tới con số trăm triệu đô. Cứ cho là dự toán cho ông ta một trăm tám chục triệu đô thật thì ông ta làm gì để tiêu hết số tiền ấy đây.
- Chúng tôi không đồng ý.
Phương Minh Viễn còn chưa kịp nói gì thì Lý Tường Hòa đã đưa ra ý kiến. Bọn họ đầu tư vào bộ phim này cũng là một phần vì lợi nhuận của bộ phim nhưng điều quan trọng hơn là bọn họ muốn nâng tầm ảnh hưởng của tập đoàn Samsung tại Mỹ. Nếu bọn họ có thể đầu tư được ba mươi đến bốn mươi phần trăm tổng vốn của dự án phim thì kế hoạch về việc giới thiệu nhân viên của tập đoàn mới có thể đề xuất lên đạo diễn được, nếu chỉ được đầu tư một phần ba thì kế hoạch chắc chắn sẽ bị Phương Minh Viễn và Gaul phản đối, vậy thì ý nghĩa của việc đầu tư vào “Kẻ hủy diệt ” sẽ giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa hai người bọn họ lúc nãy đã thảo luận riêng với nhau, bọn họ không tin rằng một người Hoa Hạ trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể gom được số tiền sáu mươi triệu đô la Mỹ, nếu như là dựa vào lũng đoạn thị trường tư bản quốc hữu thì may ra có thể, nhưng với tuổi tác của Phương Minh Viễn thì không thể là người đứng đầu bất cứ một doanh nghiệp nào ở Hoa Hạ. Hơn nữa theo tin tình báo bọn họ nhận được thì chính phủ Hoa Hạ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận một doanh nghiệp nhà nước nào lại đem một số tiền khổng lồ như vậy để dầu tư vào một bộ phim của Mỹ. Vì vậy bọn họ cho rằng, bọn họ có thể lợi dụng khe hở về tài chính để tạo áp lực với Phương Minh Viễn.
- Những thông tin liên quan đến anh ta quá ít!
Trong lòng Lý Đông Chu thầm nhủ. Đạo lý biết người biết mình trăm trận trăm thắng này người Hàn Quốc tất nhiên là biết rất rõ, vì vậy khi Gaul tiến hành tiếp xúc với vài nhà tư bản bọn họ cũng đã tìm hiểu hết và cũng đã lên kế hoạch để đối phó, nhưng Phương Minh Viễn thì y như là từ trên trời rơi xuống vậy làm bọn họ không thể tìm được một thông tin nào khả dĩ nên tất nhiên là cách đối phó có tính thách thức cũng không có, vì vậy bọn họ chỉ hy vọng vào áp lực tài chính để thắng trận này.
Phương Minh Viễn nhún vai, hắn cũng sẽ không đồng ý, nhưng mấy người Hàn Quốc đã chủ động nói ra rồi thì tất nhiên hắn chẳng cần phí lời làm gì.
- Chủ tịch Gaul, các vị phó tổng công ty Jade Bird, chúng tôi là đại biểu của tập đoàn Samsung, một trong những tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc, tài sản của chúng tôi lên đến cả tỷ đô la. Chỉ cần hai bên chúng ta ký kết hợp đồng thành công thì nội trong ba ngày tiền đầu tư sẽ được gửi đến cho các vị. Không biết khi nào thì cậu Phương có thể gửi được tiền đầu tư đây?
- Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề mấu chốt, quay phim không phải như ông Lý đi chợ mua đồ điện cần thanh toán hết một lần. Tôi chỉ cần chứng minh được rằng những lúc cần rót vốn đầu tư tôi có thể kịp thời đáp ứng là được. Một lần chi ra một số tiền lớn như vậy rồi để trong tổ tài chính của đoàn làm phim cả nửa năm đến một năm thì thật là lãng phí! Tiền chỉ có thể lưu thông không ngừng trong một quá trình mới có thể phát triển ngày càng mạnh hơn, một triết lý đơn giản như vậy, lẽ nào hai vị nhân sĩ kiệt xuất của Tập đoàn Samsung đây lại không biết hay sao?
Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua Lâm Liên đang ngồi ở phía sau khẽ gật đầu.
- Các vị có thể nhìn thấy, đây là giấy đảm bảo của tập đoàn vận tải Quách thị tại Hồng Kông, họ đồng ý đảm bảo đầu tư cho chúng tôi % vốn. Đối với thông tin về tập đoàn vận tải Quách thị tôi tin rằng các vị chỉ cần bớt chút thời gian là có thể lấy được thông tin của họ một cách đầy đủ nhất từ các cơ quan chức năng của Hồng Kông, vậy tôi không cần phải giới thiệu chi tiết ở đây nữa.
Lâm Liên hiểu ý đứng lên cầm tập giấy đảm bảo cô đang cầm trên tay đưa cho Jame Cameron.
Tập đoàn vận tải Quách thị? Mấy người Gaul không biết rõ lắm về tình hình vận tải đường thủy của phương Đông nên nhất thời không có phản ứng gì, nhưng trên mặt Lý Đông Chu và Lý Tường Hòa thì thể hiện rõ sự ngạc nhiên. Ngành đóng tàu và vận tải đường thủy ở Hàn Quốc cũng tương đối phát triển, đối với tập đoàn vận tải hàng đầu Hồng Kông Quách thị tất nhiên là không thể không biết. Đó cũng là một công ty có quy mô tương đối lớn, có thể tổng tài sản không bằng tập đoàn Samsung nhưng bỏ ra sáu chục triệu đô cũng phải là chuyện to tát gì. Người thiếu niên họ Phương này sao lại có quan hệ thân thiết với tập đoàn vận tải Quách thị.
- Các vị có thể thấy đây là giấy chứng nhận về cổ phần của cậu Phương ở một công ty phần mềm ở Nhật. Có thể các vị chưa biết về công ty phần mềm này, vậy tôi xin giới thiệu phần mềm trò chơi Thời đại hàng hải là do cậu Phương đây sáng tạo ra và do công ty này chịu trách nhiệm phân phối trên toàn thế giới.
Lâm Liên đưa ra thêm một văn bản nữa và nói.
- Thời đại hàng hải?
Lần này đến cả Gaul, Jame và Victor đểu thay đổi sắc mặt. Một phần mềm trò chơi đang thịnh hành trên toàn thế giới như vậy sao bọn họ có thể không biết được chứ? Cho dù bọn họ chưa từng chơi thì những đứa trẻ trong gia đình chắc chắn cũng từng chơi qua. Phương Minh Viễn là người sáng tác phần mềm trò chơi, điều này thật ngoài sức tưởng tượng.
Mặt Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu bây giờ đều ỉu xìu. Là người Hàn Quốc sao bọn họ lại có thể không biết Thời đại hàng hải được hâm mộ ở Nhật như thế nào chứ, hơn nữa bọn họ còn biết công ty phần mềm này không chỉ sở hữu Thời đại hàng hải mà còn những trò chơi khác cũng được mọi tầng lớp người Nhật yêu thích như Buble hay Zuma. Ở Hàn Quốc gần một năm trở lại đây những trò chơi này cũng là những trò chơi thịnh hành nhất. Phương Minh Viễn đã là cổ đông của côngg ty này thì thừa sức gom đủ sáu chục triệu đô. Ở Nhật Bản chắc chắn là có không ít ngân hàng muốn được làm chủ nợ của hắn.
Đợi sau khi mọi người trong cuộc họp xem xét xong số tài liệu vừa rồi, Phương Minh Viễn lúc này mới đan tay vào nhau cười mà như không nói với Lý Đông Chu:
- Ông Lý, tôi tin rằng hai tập tài liệu này đã nói rõ liệu tôi có khả năng tài chính thực sự hay không rồi