Thực ra băn khoăn của nhà họ Quách cũng là nỗi lo lắng chung của người Hồng Kông, mà những người đó lại rất hay để tâm tới hành động của những nhà giàu có. Những gia đình giàu có ở Hồng Kông không phải từ trên trời rơi xuống, một bộ phận trong số đó là những người trước khi độc lập đã chạy từ Đại Lục ra sau đó lập nghiệp ở đây, một số khác là dùng mồ hôi công sức suốt mấy chục năm trời mới dựng được cơ nghiệp như ngày hôm nay. Quách Đông Thành chính là một ví dụ về tự thân lập nghiệp, ông ta phải mất đến mười năm để dựng nên tập đoàn vận tải quách thị hàng đầu ở Hồng Kông.
Mà những người này lại rất quan tâm đến chính sách công tư hợp doanh của Đại Lục từ sau khi độc lập.
Công tư hợp doanh là chính sách đối nội hay nói như các lãnh đạo nó chính là hình thức cao nhất của việc chính phủ cải tạo các nhà tư bản dân tộc. Trên tổng thể được chia làm hai giai đoạn là thực hiện trên các doanh nghiệp cá thể và thực hiện trên toàn bộ các nghành nghề. Có nghĩa là nhà nước sẽ góp cổ phần vào các doanh nghiệp tư nhân và tình hình quản lý kinh doanh sẽ do cán bộ nhà nước phụ trách, từ đó sẽ gây ra sự thay đổi sâu sắc trong quan hệ sản xuất và dẫn đến việc quốc hữu hóa dần dần toàn bộ doanh nghiệp.
Thời kỳ thập niên năm mươi, toàn lãnh thổ Hoa Hạ trải qua đợt cải tổ chủ nghĩa xã hội, thực hiện việc công tư hợp doanh trong tất cả các nghành ngề, từ việc mua lại cổ phần của các doanh nghiệp tư nhân chuyển thành chế độ định tức, thống nhất mức lãi suất %. Tư liệu sản xuất do nhà nước triển khai sử dụng, các nhà tư bản ngoài việc hưởng lợi tức thì không có quyền hành gì và trở thành những người lao động hưởng lợi theo công sức bỏ ra. Đến những năm sáu mươi, sau khi lãi suất cố định hết thời hạn thì những doanh nghiệp tư nhân này biến thành doanh nghiệp quốc hữu. Phong trào này làm cho các nhà tư bản dân tộc hoàn toàn bị tiêu diệt, một số nhà tư bản đã có lịch sử cả trăm năm cũng không ngoại lệ.
Chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với lịch sử Phương Minh Viễn không muốn tìm hiểu sâu làm gì và cũng không muốn phân bua đúng đúng sai sai làm gì.
Nhưng nó lại làm cho người dân Hồng Kông vô cùng lo lắng, họ sợ rằng, nhà nước sau khi thu lại được Hồng Kông sẽ tìm đủ mọi cách để thâu tóm tài sản của các nhà tư bản Hồng Kông. Đặc biệt là các gia đình giàu có ở Hồng Kông, đối với bọn họ tài sản là mồ hôi xương máu là tiền trong suốt mười năm họ bán mạng mới kiếm được, đối với bọn họ công ty cũng như là những đứa con họ sinh ra vậy, mất bao công sức nuôi dưỡng, ai dám cướp “đứa con” của họ thì xem như là kẻ thù không đội trời chung! Vì vậy thời gian càng gần năm chín bảy thì càng có nhiều gia đình Hồng Kông ra định cư ở nước ngoài.
Nhà họ Quách tuy rằng chưa biểu hiện là có ý muốn đó, nhưng nếu bảo bọn họ đầu tư một khoản lớn vào Đại Lục thì đó sẽ là một mối băn khoăn lớn, đặc biệt là với dự án đầu tư hải cảng cần một số vốn lớn lên tới cả trăm triệu tệ như thế này, nếu đầu tư xây dựng phải tốn cả mấy năm thậm chí là mười mấy năm, nếu chính sách thay đổi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến họ cho nên tuyệt đối không thể xem nhẹ. Nếu không giải quyết được mối lo này của bọn họ thì việc tư nhân đầu tư vào xây dựng hải cảng ở Hoa Hạ sẽ phải chậm lại vài năm.
Tuy Phương Minh Viễn biết rằng ở kiếp trước người dân vẫn chưa ưng ý về chính sách bảo hộ tài sản tư hữu của nhà nước, nhưng nó vẫn đang ngày càng được cải thiện, còn đối với vốn đầu tư từ Hồng Kông thì có thể có phát sinh ngầm một số vấn đề nhưng ở biểu hiện bên ngoài thì chính phủ có vẻ ưu tiên cho họ hơn là các doanh nghiệp ở trong nước, tất cả các nhà tư bản Hồng Kông đầu tư vào Đại Lục không hề có chuyện bị đối xử bất công. Huống hồ là đối với một gia tộc có tầm ảnh hưởng ở Hồng Kông lớn như Quách thị thì chính phủ có động thủ cũng cần nghĩ đến hậu quả, nền kinh tế Hoa Hạ không còn giống với thời kỳ đầu xây dựng đất nước nữa, bây giờ Hoa Hạ đang cố gắng bắt kịp các nền kinh tế lớn nên tất nhiên là không muốn có một biến động nào về kinh tế. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Phương Minh Viễn không thể lấy lý do này ra để thuyết phục nhà họ Quách được.
Phương Minh Viễn lục lọi trí nhớ, bỗng nhiên phá lên cười, nếu đã không thể dùng cách này để thuyết phục thì chi bằng đổi cách khác.
- Chị Thu Hạ, em thừa nhận ở trong nước vấn đề bào hộ tài sản tư hữu vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề bất cập, nhưng làm ăn thì phải biết đón đầu, nếu đợi sự việc rõ ràng ra rồi mới hành động thì e rằng lúc đó đã muộn rồi. Nhật Bản và Hàn Quốc ở bên cạnh như hổ rình mồi ước gì có thể độc chiếm phần lợi nhuận này. Thế này đi, chúng ta có thể đổi cách thức, chúng ta hãy cho người đi khảo sát Uy Giang trước, nếu điều kiện ở đó có thể chấp nhận được mà đến lúc đó ông Quách vẫn còn băn khoăn thì em sẽ đầu tư trước, sau đó căn cứ vào giá trị sản lượng của nó để đổi lấy cổ phần của tập đoàn vận tải Quách thị, như thế có được không?
Vu Thu Hạ kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, chẳng nhẽ thằng nhóc này lại tin vào chính sách của chính phủ Hoa Hạ đến vậy? Một số vốn đầu tư lớn đến thế mà cũng dám đầu tư?
- Em lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Em tưởng xây dựng một cái cảng như xây một căn nhà sao? Nó cần một số tiền của rất lớn đấy!
- Tiền, sẽ có nhanh thôi, hơn nữa xây cảng cũng đầu tư theo gia đoạn mà, cả một công trình phải cần đến vài năm hoặc cả chục năm, em nghĩ đến lúc đó hoàn toàn có thể đảm nhận được!
Phương Minh Viễn tự tin nói. Nào là chiến tranh vùng Vịnh, Liên Xô giải thể, hủng khoảng tài chính, chứng khoán tăng giá…đối với một người tái sinh như hắn mà nói thì vấn đề khó nhất là tiền, mà cái đó thì hắn không thiếu, cộng thêm với tài “dự đoán tương lai” thì hắn có cơ hội phát triển vô cùng lớn, mà Phương Minh Viễn hiện tại cũng đã đặt được một chân lên chuyến tàu tốc hành phát triển ấy rồi.
Lúc này Vu Thu Hạ mới chợt nhớ ra mấy ngày trước Phương Minh Viễn đã điên cuồng gom tiền lại, và còn khẳng định rằng chỉ trong vòng ba tháng hoặc nửa năm sẽ làm cho số tiền ấy tăng lên gấp đôi. Nếu thật sự hắn làm được như vậy thì số tiền đầu tư xây dựng hải cảng hoàn toàn có khả năng có được.
- Đây là một việc trọng đại, chị nghĩ em nên bàn bạc với cha chị thì tốt hơn.
Vu Thu Hạ biết rằng nếu không thuyết phục được Phương Minh Viễn thì tốt nhất là không nên quản hắn.
- Thực ra chị không cần phải lo lắng như vậy, theo em thực ra đầu tư xây cảng mạo hiểm không lớn. Chị thử nghĩ xem, còn bảy năm nữa là đến thời hạn thu hồi lại Hồng Kông, chính phủ muốn thu về một Hồng Kông phồn vinh thịnh vượng chứ không phải là một xã hội rối rắm mà lòng dân thì hoang mang hoảng sợ, vì vậy tuyệt đối sẽ không động thủ với tài sản tư hữu của Hồng Kông ở Đại Lục đâu. Hơn nữa chính sách cải cách mở cửa đến nay cũng đã nhận được sự công nhận của người dân, Hoa Hạ đang dần dần mở cửa với thế giới bên ngoài, cưỡng chế thu hồi tài sản của người dân Hồng Kông chỉ làm cho chính phủ mất mặt trước thế giới đồng thời cũng sẽ gây ra nhiều nghi ngại với các nhà đầu tư nước ngoài, điều này sẽ ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực đến sự phát triển kinh tế của Hoa Hạ, chính phủ chắc chắn sẽ không dại đến mức “mổ gà lấy trứng đâu”.
- Đúng rồi, chị Thu Hạ đã từng nghĩ đến việc mở một công ty điện ảnh bao giờ chưa?
Phương Minh Viễn đột ngột chuyển đề tài làm Vu Thu hạ chết lặng