Cuối cùng hai bên chia tay không chút vui vẻ, Vũ Điền Quang Ly lấy lí do cảm thấy không khỏe, quay về trước. Ba người Phương Minh Viễn tiếp tục dạo chơi công viên Ueno.
Không thể không nói, văn hóa bên trong của công viên Ueno vô cùng hùng hậu. Nơi này năm xưa từng là từ đường của mạc phủ Tokugawa, do đó nơi này có cung Đông Chiếu là nơi thờ Tokugawa, là một trong những di tích quan trọng nhất của công viên Ueno. Ở hai bên đường của cung Đông Chiếu, lúc ấy các vị đại danh hiến tặng toà đèn lồng đá và tòa đèn lồng bằng đồng đặt hai bên đường, mà trong đó đèn lồng cao mét được xưng là “quỷ đèn lồng” có thể nói là tuyệt với nhất, những nơi như Đường Môn, bản điện và trạch điện của nó không cái nào không phải là tinh hoa trong kiến trúc cổ đại của Nhật Bản.
Trong công viên Ueno còn có bảo tàng quốc gia Tokyo, lưu giữ được món đồ quốc bảo của Nhật Bản, bản thân nhà bảo tang Biểu Khánh, một trong bốn bảo tàng của công viên cũngchính là một kiến trúc quý giá, bảo tàng mỹ thuật quốc gia Tây Dương lưu giữ các tác phẩm của những nhà danh họa như Rodin,M, Picasso, Rubens.., bảo tàng mỹ thuật Tokyo là nơi trưng bày các bức tranh Ukioe (những bức tranh của thế giới nổi)là một loại tranh truyền thống của Nhật Bản và các kiệt tác sơn dầu, bảo tàng khoa học quốc gia, bảo tàng văn hóa Tokyo, bảo tàng mỹ thuậtUeno Samy, chính những điều này đã làm công viên Ueno được gọi là “rừng rậm văn hóa”
Không lâu sau, Aso hon liềnđiện thoại tới, sau khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện cũng chỉ biết bất đắc dĩ mà cúp máy. Mấy ngày này, do Phương Minh Viễn trì hoãn đàm phán với Nintendo, rồi cũng không tới công ty, không tiếp xúc với các lãnh đạo công ty cổ phần Enics hay của Thiếu niên nguyệt san, vì vậy mấy người này không liên lạc được với Phương Minh Viễn đều gọi điện tới cho Aso hon Kagetsu. Thêm vào là cô làm theo lời dặn của Phương Minh Viễn, chuẩn bị đầy đủ tài liệu về tình hình kinh doanh của Công ty cổ phần Thế Gia mấy năm gần đây, làm cô bận đến choáng váng đầu óc.
Đặc biệt là hai bên Nintendo và Công ty cổ phần Thế Gia, dùng trăm phương nghìn kế để moi móc từ cô xem thái độ của Phương Minh Viễn ra sao. Chỉ trong hai ngày thôi, đại diện của hai công ty đã hẹn cô tới bốn lần, một lần sáng và một lần vào buổi chiều, không ngừng trao đổi ý kiến song phương. Aso hon để ý thấy, trước kia Nintendo chỉ phái một gã giám đốc phòng ban nào đó tới đàm phán với công ty GAMEStation , nhưng hiện giờ đã thay bằng một vị phó tổng giám đốc, rõ ràng Nintendo giờ đã rất coi trọng việc này.
Là bạn bè, cô đương nhiên hi vọng hai người Vũ Điền Quang Ly và Phương Minh Viễn đều quan hệ vui vẻ, cả hai đều đạt được mục đích của mình, cô cũng đã tạo cơ hội cho Vũ Điền Quang Ly, nhưng giữ chức vụ giám đốc, cô phải đứng trên lập trường của Phương Minh Viễn để đánh giá thái độ của chính mình, không thể vì việc tư mà làm hỏng việc công. Hơn nữa thời gian qua, Phương Minh Viễn không chỉ cho cô một công việc, một khoản tiền lương khả quan, mà còn giúp cô nhận được sự tôn trọng của người trong nước. Nếu như cô không phải người đại diện của Phương Minh Viễn, e là mấy người đàn ông Nhật Bản kia chỉ tỏ ra khách khí với cô vì vẻ đẹp của cô mà thôi, trong lòng vẫn chỉ coi cô là một thứ đồ chơi.
Chuyện Phương Minh Viễn chỉ trích Vũ Điền Quang Ly vì cô ta nói sai không nằm ngoài dự đoán của Aso hon, tiếp xúc với Phương Minh Viễn lâu như vậy cô sớm đã nhận ra Phương Minh Viễn bình thường cười nói vui vẻ, không để ý tới việc gì, đối đãi với mấy người trần Trung, Vệ Hưng Quốc cũng khách khí, không tỏ vẻ ta đây chút nào. Nhưng đừng có động vào hắn, một khi động vào hắn sẽ giống như con hổ bị sờ mông, không khách khí mà quay lại cắn cho bạn một phát.
Việc hôm nay, phản ứng của Phương Minh Viễn không hề quá đáng, chỉ là ngữ khí hơi nghiêm trọng một chút, nhưng Vũ Điền Quang Ly dù sao cũng là một cô gái trẻ, lại là một cô gái với dung mạo xuất chúng, tuy rằng trong gia tộc có nhiều mâu thuẫn nhưng trong con mắt người ngoài thì vẫn là một đại tiểu thư. Bất kể là đi tới đâu đều được đàn ông chiếu cố vô cùng, bị Phương Minh Viễn “răn dạy” một hồi không chút khách khí, mất hết thể diện. Mà cô trợ lý kia nói cũng đúng, cô ấy chỉ là có ý tốt thôi mà?
Vì vậy vừa lên xe cô bèn gọi điện ngay choAso hon kể khổ, nhưng Aso honthì làm được gì? Chung quy lại Phương Minh Viễn vẫn là ông chủ, chứ không phải cô.
Phương Minh Viễn cúp điện thoại, trên khóe miệng thoáng nét cười nhạt. Kỳ thực ban nãy tuy nói hơi nghiêm khắc chút nhưng khônglàm rạn nứt quan hệ. Chỉ cần Phương Minh Viễn hơi biểu thị nhận lỗi một chút, ngọt nhạt vài ba câu, Vũ Điền Quang Ly chắc cũng sẽ không đi mất. Nhưng Phương Minh Viễn cứ làm mặt lạnh như vậy để cho Lâm Liên và cô trợ lý của Vũ Điền Quang Ly không ngừng nói lý với nhau.
Vũ Điền Quang Ly đích thị là một mỹ nữ, ở kiếp trước, mỹ nữ đẹp như vậy chắc hắn cũng chỉ có thể được ngắm nhìn trên màn hình máy tính mà thôi. Là thằng đàn ông, chinh phục gái xinh có thể nói là thiên tính, Phương Minh Viễn cũng không có ý kiến nếu thêm một đoạn nhân duyên sương sớm, nhưng không có nghĩa vì đàn bà mà bỏ qua lợi ích, bất kể là của quốc gia hay cá nhân, huống chi Phương Minh Viễn quyết không lựa chọn một phụ nữ Nhật Bản làm người chấm dứt kiếp trai tân của mình!
Ham thích của người Nhật Bản với ở kiếp trước Phương Minh Viễn sớm đã nghe quá nhiều, phim tình cảm hành động và tả thật của Nhật Bản càng xem qua vô số, cách nói muốn tìm gái tân của Nhật Bản phải đến trường tiểu học hoặc thậm chí là mầm non, hắn tin tưởng không chút nghi ngờ, nếu tìm một phụ nữ Nhật Bản chả khác nào phải đòi tiền lì xì từ cô ta.
Mấy ngày nay, hắn luôn suy xét xem mình phải lựa chọn như thế nào, cự tuyệt Công ty cổ phần Thế Gia, đòi quyền sản xuất FC từ Nintendo, hay là ngược lại, đỡ lấy Công ty cổ phần Thế Gia bằng cách đổi lấy quyền sản xuất MD và các thế hệ máy đời sau? Vấn đề này đổi tới đổi lui trong đầu hắn làm hắn ngủ không ngon.
Xuất phát từ góc độ an toàn, đương nhiên là nên về phecủa Nintendo, sau này vươn ra và nhập vào phe PS của Sony là lý tưởng nhất, như vậy sẽ đi giống với quỹ đạo lịch sử , cân bằng với đại cục kiếp trước, hắn có thể thuận thế mà thu được một khoản kếch xù.
Nhưng nếu xuất phát từ góc độ thu hoạch lợi nhuận ở diện rộng, hắn nên gia nhập phe của Công ty cổ phần Thế Gia. Đỡ đần kẻ yếu và tìm kiếm cơ hôi thu hoạch kỹ thuật từ Thế Gia, cuối cùng tiến hành khai phá công ty máy chơi game gia dụng của chính Hoa Hạ. Từ đó Hoa Hạ , Nhật Bản và Mỹ chia ba phần thiên hạ. Lợi nhuận phong phú trong này đương nhiên là không cần nói cũng biết. Chỉ cần nghĩ tới trong thành phố năm đó, các cửa hàng máy chơi game mọc lên như nấm sau mưa bèn có thể tưởng tượng ra được có bao nhiên khách hàng tiềm năng. Microsoft bỏ ra hơn một tỷ đô la Mỹ để có một chân trong đó càng chứng minh được điểm này.
Nhưng không thể bỏ qua mức độ rủi ro khá lớn của con đường này. Thế Gia bách chiến bách bại, sau năm càng thua lỗ lớn hơn, những điều này đều làm ảnh hưởng đến thành tích tiêu thụ của phần mềm trò chơi. Tiêu thụ vượt bình đài trước mắt ở Nhật Bản vẫn chưa có được điều kiện này, điều này cũng có nghĩa, nếu về phe của Công ty cổ phần Thế Gia , trong một thời gian khá dài, công ty GAMEStation không thể hưởng thụ được lợi nhuận cao bằng nếu gia nhập Nintendo, điều này làm hắn có chút luyến tiếc.
Vũ Điền Quang Ly đi cùng hắn hai ngày, tuy không nói thẳng ra là khuyên hắn gia nhập Công ty cổ phần Thế Gia, nhưng ý trong ý ngoài đều khen ngợi lịch sử huy hoàng của Thế Gia, tin chắc là tin tức này đã làm lãnh đạo Nintendo lo lắng ra sao, lãnh đạo Công ty cổ phần Thế Gia vui mừng thế nào. Hiện giờ giữa hắn và Vũ Điền Quang Ly đột nhiên phát sinh mâu thuẫn, chắc Nintendo vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, còn Công ty cổ phần Thế Gia lại bắt đầu căng thẳng trở lại. Úp mở như vậy mới là vương đạo. Vừa làm Nintendo không thấy tuyệt vọng, lại không để Công ty cổ phần Thế Gia cảm thấy nắm chắc thành công, và người chiến thắng cuối cùng mới chính là mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn, tin tức Vũ Điền Quang Ly và Phương Minh Viễn phát sinh mâu thuẫn ở công viên Ueno rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Vũ Điền Trọng sau khi biết tin lập tức gọi điện thoại cho Vũ Điền Quang Ly, gặng hỏi đầu đuôi sự việc. Vũ Điền Quang Ly đương nhiên là căm giận mà tố cáo Phương Minh Viễn. Vũ Điền Trọng sửng sốt, hắn cũng không ngờ được rằng Phương Minh Viễn lại mẫn cảm như vậy trong vấn đề chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu. Phải biết rằng dưới khẩu hiệu “Tình anh em các thế hệ Hoa Nhật ”, đừng nói là người dân bình thường, rất nhiều quan viên Hoa Hạ cũng không hề biết quyền sở hữu của quần đảo Lưu Cầu ở trên luật quốc tế lẽ ra là thuộc quyền sở hữu của Hoa Hạ, cho dù có biết cũng sẽ không làm khó người Nhật Bản trước mặt như vậy.
Vũ Điền Trọng tuy rằng chưa đến Hoa Hạ đầu tư, nhưng từ những người Nhật Bản trước đó đã tới Hoa Hạ đầu tư thì được biết, hiện giờ người Nhật Bản ở Hoa Hạ đều được coi là thượng khách, bất luận là ăn mặc đi lại, nơi ở đều được quan tâm chu đáo, lại được đủ các loại ưu đãi trong đầu tư, hơn nữa mỗi nơi lại ưu đãi một lớn hơn, thậm chí có lúc làm những thương nhân đầu tư này cảm thấy bọn họ đang lỗ vốn mà vẫn to mồm, đến việc xảy ra tranh chấp với người Hoa Hạ, chính phủ Hoa Hạ cũng có ý thiên vị cho nhân viên Nhật Bản, người Nhật Bản ở Hoa Hạ được hưởng thụ đãi ngộ lớn hơn cả người dân Hoa Hạ .
Nhưng người Hoa Hạ ở Nhật Bản thì không như vậy. Vào những năm , thế lực cánh hữu của Nhật Bản ngày càng bành trướng, đừng nói là người Hoa Hạ , đến nhân dân Nhật Bản ở nơi công cộng chẳng may phát biểu phê bình khoảng lịch sử đó trước công chúng thì đều bị lực lượng cánh hữu trả thù. Phương Minh Viễn không lo lắng là những lời vừa rồi của hắn nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng như thế nào tới sản nghiệp của hắn tại Nhật Bản? Tuy rằng có công ty cổ phần Enics làm hậu thuẫn cho hắn, nhưng những phần tử của cánh hữu kia không vì vậy mà phải kiêng nể, sản phẩm tiêu thụ của hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Đặc biệt là trong thời gian hắn đang đàm phán cùng Công ty cổ phần Thế Gia và Nintendo, phát sinh ra chuyện như vậy đối với hắn tương đối là bất lợi. Lẽ nào hắn không hề có chút băn khoăn sao? Hay là tuổi trẻ nông nổi, nhất thời không nhẫn nại được, nói lỡ lời? Vũ Điền Trọng cảm thấy đây là môt cơ hội hiếm có!
- Quang Ly, cụ thể nội dung chuyện này còn ai biết nữa không?
Vũ Điền Trọng lập tức hỏi.
-Lúc ấy ở đấy chỉ có cháu, Phương Minh Viễn, Sodako và trợ lí của hắn, còn Aso hon Kagetsu nữa.
Vũ Điền Quang Ly kinh ngạc đáp. Sodako là cô trợ lý trẻ tuổi kia.
Vũ Điền Trọng thở phào,
vẫn tốt, không có nhiều người biết.
-Quang Ly, cháu lập tức cảnh báo Sodakokhông được nói một câu nào về việc này với người khác! Quang Ly cháu cũng không được nói với ai hết, bây giờ ta sẽ qua chỗ cháu