Mọi chuyện xảy ra tiếp theo, đối với trung tâm Arcade ở Ginza này, có thể nói là cả đời chưa từng xảy ra. Những việc ấy, những người chơi game nhớ đến mưới mấy năm sau, thập chí là cả vài thập niên. Mọi người trong đại sảnh chăm chú nhìn Mishima Zoff phóng khoáng lạc quan thất bại dưới tay một thiếu niên nước ngoài.
Lúc mấy người Phương Minh Viễn ra khỏi trung tâm Arcade, Mishima Zoff vẫn kinh ngạc không tin được. Anh ta không thể tin, anh ta cũng xem như có chút danh tiếng trong giới chơi game ở Tokyo. Anh ta có chút tức giận, khả năng tiếp nhận trò chơi mới hoàn toàn không thua bất cứ kẻ nào, không ngờ bị một thiếu niên đánh bại hoàn toàn, mười hai ván có bốn ván thắng trắng, anh ta không thể lấy được nửa điểm. Thiếu niên kia lúc đầu còn hơi lúng túng, cho anh ta một ít cơ hội, nhưng càng lên cấp, thiếu niên kia ra chiêu càng nhanh chóng, nối liền chiêu số của bốn nhân vật, như dao chém xuống nước, sinh động như mây bay nước chảy, còn anh ta mò mẫm mãi mới tìm được bốn nhân vật, không ra nổi nửa chiêu. So sánh với đối phương, anh ta không phải chỉ kém hơn một chút, ngay cả an ủi chính mình cũng không thể.
Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, anh ta còn muốn biết phương pháp của thiếu niên kia, muốn hắn chơi thử nghiệm Street Fighter , nhưng nghe thiếu niên kia nói vài câu tiếng Hán, thì anh ta gạt bỏ ý nghĩ này. Công ty trò chơi Nhật Bản, dù sao cũng không thể tìm một thiếu niên Hoa Hạ làm người thí nghiệm, huống chi theo anh ta biết, lĩnh vực trò chơi hiện nay ở Hoa Hạ gần như là hoang mạc, tuy đã có máy game và trò chơi xuất hiện, nhưng vốn không phải mảnh đất màu mỡ gì.
- Phương Minh Viễn người Hoa Hạ?
Mishima Zoff nắm chặt nắm tay theo bản năng. Mấy năm chơi trò chơi, ngoại trừ lúc mới bắt đầu, anh ta chưa lần nào thua thê thảm như vậy.
“Nếu sau này anh muốn chơi trò đánh nhau hay hơn thì tới tìm tôi.”
Tiếng nói của Phương Minh Viễn lúc gần đi vẫn còn quanh quẩn bên tai anh ta.
“Trò chơi đánh nhau hay hơn? Còn có trò chơi hay hơn Street Fighter sao?”
Mishima Zoff lẩm bẩm.
Đâu chỉ mình anh ta kinh ngạc, cho đến lúc này, Vũ Điền Quang Ly vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ, hai chân như giẫm vào bông vải, mọi chuyện xảy ra dường như bị cản bởi một tấm màn vô hình, rất mơ hồ. Trận chiến vừa rồi của Phương Minh Viễn và Mishima Zoff, cô đứng sau Phương Minh Viễn nhìn rất rõ ràng. Hơn nữa, trong những người xem này, không ai hiểu rõ ý nghĩa của trận chiến vừa rồi hơn cô. Xem thao tác vừa rồi của Mishima Zoff, tuy Vũ Điền Quang Ly không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, nếu người đấu với anh ta là mình, thì xác suất thua phải cao hơn thắng. Mishima Zoff chỉ qua vài ván ngắn ngủi đã quen thuộc với trò chơi mới, cũng mò ra một ít chiêu số, nhìn thấy ý thức phòng thủ và tiến công cũng rất xuất sắc, ít nhất cô chưa từng gặp qua người nào chơi hay hơn anh ta.
Nhưng trước mặt Phương Minh Viễn, chuyện đó chẳng có chút ý nghĩa nào. Nắm hai nhân vật, hắn dường như rất quen thuộc, làm cho Mishima Zoff hiểu là đang thủ, nhưng cuối cùng lại giành được thắng lợi. Càng về sau, mỗi nhân vật hắn đều thao tác nhanh lẹ, không để cho Mishima Zoff có cơ hội nào. Một khi đắc thủ thì liêp tiếp tấn công, không cho anh ta được thở. Một lần có thể nói là may mắn, nhưng liên tục bốn lần, bốn nhân vật đều như thế thì phải nói thế nào?
Tuy trong lòng Vũ Điền Quang Ly đã sớm thừa nhận Phương Minh Viễn là quái vật nhưng cô thật sự không ngờ Phương Minh Viễn có thể chơi game tốt như vậy.
Cô nghĩ mà sợ, nếu không phải lúc nãy James Cameron lên trước mà là Phương Minh Viễn, người mặt không còn chút máu,tối tăm mặt mũi chính là cô rồi.
Nhưng sao hắn có thể luyện được như vậy? Vũ Điền Quang Ly suy nghĩ cả trăm lần vẫn không có lời giải đáp. Nhờ phúc của Asohon Kagetsu, chuyện của Phương Minh Viễn, cô cũng biết nhiều hơn người khác. Cô biết Phương Minh Viễn bộn bề công việc, không chỉ có đi học, mà còn vẽ truyện tranh, viết trò chơi, thậm chí còn viết kịch bản, còn phải quản lý sản nghiệp nhà họ Phương, mỗi ngày đều dày đặc công việc, không thể có thời gian chơi trò chơi. Hơn nữa, hiện giờ ở Hoa Hạ, trò chơi vẫn là hoang mạc, tuy có máy game, nhưng dù là số lượng máy hay thể loại trò chơi đều còn lâu mới có thể so sánh được với Nhật Bản, còn không biết có Street Fighter không nữa. Mà một cao thủ Arcade đánh nhau quyết liệt tất nhiên phải không ngừng luyện tập, và không thể thiếu việc đấu với những người khác. Phương Minh Viễn luyện tập với ai?
Đó là vấn đề Vũ Điền Quang Ly suy nghĩ cả trăm lần vẫn không lời giải đáp.
James Cameron đi cùng với Phương Minh Viễn tất nhiên không nghĩ đến biểu hiện nho nhỏ của hắn lại khiến Vũ Điền Quang Ly hoang mang. Thật ra trình độ thao tác của Phương Minh Viễn ở kiếp trước cũng chỉ xuất sắc thôi chứ chưa phải cao thủ chân chính, nhưng hắn chơi Street Fighter nhiều năm đã quen thuộc từng nhân vật,nhắm mắt cũng có thể đánh được, so với tên gà mờ mới bắt đầu chơi kia thì tuyệt đối là cao thủ. Nếu không phải Mishima Zoff chỉ mới bắt đầu mà đã chơi được hơn mười ngày, Phương Minh Viễn cũng không thể nắm chắc phần thắng.
- Phương, thì ra cậu là chân nhân bất lộ tướng nha!
Mặc dù trình độ chơi game đánh nhau của James Cameron không cao nhưng cũng không ảnh hưởng đến trình độ thưởng thức của anh ta. Lúc này Phương Minh Viễn cũng làm anh ta ngạc nhiên vô cùng.
- Ha ha..James, chút tài mọn có đáng gì.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Nếu không phải nhớ ra Mishima Zoff là người tạo ra Thiết quyền, hắn sẽ không ra đấu đâu. Lần này chắn chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Mishima Zoff, hắn đã để lại số điện thoại của Asohon Kagetsu cho anh ta, tin rằng có một ngày, khi anh ta quyết định gia nhập công ty trò chơi sẽ nhớ đến thời khắc này.
- Phương, tôi tin rằng sau này cậu giao tiếp với người phương tây ngày càng nhiều, không phải tất cả những người phương tây đều như tôi, hiểu được cách xử thế ở phương đông, họ không hiểu nổi là cậu đang khiêm tốn, cũng như người phương tây không thể hiểu nổi sao người phương đông lại ví con họ như con của chó, vậy không phải đang mắng mình sao? Còn những khiêm từ của các cậu nữa, bọn họ cũng không thể hiểu. Cho nên lúc cậu giao tiếp với người phương tây, nhất định phải nói quá lên một chút, nếu không, họ sẽ nói là cậu không tự tin.
James Cameron nói. Anh ta tin rằng sau này mình và Phương Minh Viễn chắn chắn còn tiếp xúc nhiều, hơn nữa lợi ích của họ bắt đầu giằng co không rõ, tin rằng Phương Minh Viễn sẽ gia nhập cổ phần công ty kỹ xảo điện ảnh Magic hoặc là sáng lập công ty mới thì lợi ích của họ cũng gắn bó chặt chẽ, để đạt được thành công, anh ta phải nhắc nhở Phương Minh Viễn cân nhắc từng câu nói trong từng hoàn cảnh để tránh làm tổn hại cho công việc trong quá trình tiếp cúc với người phương tây.
- Con của chó?
Phương Minh Viễn dở khóc dở cười, điểm này là do khác biệt văn hóa đông tây. Chó con không ngờ lại bị dịch là con của chó. Tuy ở phương tây, chó thường được xem là một thành viên của gia đình nhưng không có nghĩa là họ hiểu được cách nói này của người phương đông. Điều này làm hắn nhớ tới một câu chuyện cười, câu “trong lòng lòng đã có dự tính (胸有成竹) lại bị dịch thành “ bị cây gậy trúc lớn đập vào lồng ngực” khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Nhưng hắn hiểu, James Cameron nói thế là có ý tốt. Về sự khác biệt trong xã giao ở hai phương, kiếp trước hắn cũng biết một ít. Đây cũng là khác biệt trong nền giáo dục hai nơi. Người phương đông từ nhỏ chỉ biết dùng súng bắn chim đầu đàn, trong quá trình trưởng thành, xã hội cũng sẽ lần lượt giáo dục họ, không thể tiến nhanh quá, phải biết đạo trung dung, phải hiểu được nổi bật quá sẽ bị người khác ghét. Nhưng ở phương tây, đứa bé từ nhỏ đã được giáo dục phải biết dũng cảm thể hiện mình, phải khác thường. Ưu khuyết điểm của hai nền giáo dục, Phương Minh Viễn không bàn đến nhưng người chịu sự giáo dục ấy tất nhiên sẽ khác xa.
- Cám ơn James, tôi sẽ để ý.
Phương Minh Viễn gật đầu nói.
- À, James, có phải có nhiều người bỏ đi không?
James Cameron nao nao, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Ừ, tôi thấy …
- Vậy thuê lại bọn họ đi, chúng ta thành lập một công ty điện ảnh mới