Mấy người Phương Minh Viễn bèn tới quán cơm Phương Gia mới khai trương ở bên ngoài chợ bán sỉ tiểu thương phẩm ăn trưa. Chỗ này qua tết mới khai trương nên Phương Minh Viễn cũng không hề biết, nếu không phải trên đường đi Lâm Liên vô tình nhìn thấy thì chắc là đi qua luôn.
Buổi chiều mấy người Phương Minh Viễn chia thành mấy tổ, và phái đi khắp chợ bán sỉ tiểu thương phẩm, nhiệm vụ của họ là đi đến các gian hàng trong chợ và tiến hành khảo sát ngầm xem, còn có gì chưa hoàn chỉnh, cần phải cải tiến hay không.
Hắn đưa theo Lâm Liên và hai vệ sĩ đi hết một vòng chợ xem xét như cưỡi ngựa xem hoa, đợi khi trời bắt đầu tối dần mới lên xe quay về thị trấn Hải Trang.
Tuy nhà vẫn ở vị trí đấy, nhưng so với ngày xưa đã to hơn rất nhiều. Phương gia hoán đổi nhà của ông nội với nhà hàng xóm, nhà máy lại hỗ trợ một chút, hiện giờ đất nhà họ đã to như ba bốn nhà khác ngày xưa. Nhà cũ đập đi rồi xây lại một tứ hợp viện kiểu cũ. Không biết có bao nhiêu người trong nhà máy ngưỡng mộ vô cùng.
Phương Minh Viễn nhân lúc tối trời lén lút trở về nhà. Còn mấy người Lâm Liên thì được kêu tới nhà khách của nhà máy.
Vợ chồng Phương Thắng đang ăn cơm nhìn thấy con trai về tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, Bạch Bình kêu hắn ngồi xuống, còn bà thì vào bếp làm hai ba món ăn. Phương Minh Viễn cũng đề nghị tìm một người giúp việc nhưng vợ chồng Phương Thắng thấy công việc cũng không mệt, làm ít việc nhà cho đỡ buồn, hơn nữa có người ngoài ở trong nhà cũng không thoải mái. Phương Minh Viễn cũng chỉ biết nghe họ.
Phương Thắng nhìn thấy con trai đã cao đến vai của mình, trong lòng đương nhiên là vô cùng tự hào. Hiện giờ trong thị trấn ai chẳng phải thừa nhận rằng trong đám thanh niên thì con ông là đứa xuất sắc nhất.
-Minh Viễn này, lần này về con không đi thăm mấy cô vợ nhỏ bé của con hả?
Phương Thắng bỡn cợt chớp mắt vài cái với Phương Minh Viễn. Ngày thường không biết có bao nhiêu người quan tâm tới việc lớn cả đời của con ông, mấy đồng nghiệp từng đính ước cho trẻ con ngày xưa, bạn bè, hiện giờ thường xuyên đề xuất ra sợ là ông quên mất. Tuy nhiên ông sớm đã nhìn ra, tiểu tử Phương Minh Viễn này tuổi tuy nhỏ nhưng trong bụng luôn có chủ ý, người khác nói gì cũng vô dụng. Đừng thấy là đưa Triệu Nhã và Phùng Thiện lên thủ đô, nhưng trong lòng liệu có ý muốn lấy họ làm vợ hay không thì không biết. Dù sao với điều kiện hiện giờ của con trai ông, đừng nói là nuôi một người, chứ lấy tám đến mười người cũng nuôi được hết!
Mà người già trong nhà giờ cũng không phải lo cơm áo gạo tiền, vì thế Phương Thắng có thể nói là nhàn rỗi vô cùng, tâm trạng tốt đương nhiên là quay ra trêu đùa Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn suýt thì phun hết cơm trong miệng ra, đám vợ nhỏ bé…, ba hắn còn sợ không nghe rõ, cố nhấn mạnh chữ đám lên. Đây chẳng phải ngày xưa ba mẹ hắn tự ý xe duyên lung tung còn gì, làm hắn đến giờ cũng không rõ mình có bao nhiêu cô vợ nhỏ bé.
-Khụ! Ba, con thấy ba hôm đó dường như có điều muốn nói, chỉ ngại có ông nội ở đó nên không nói ra, con mới cố về nhà một chuyến. Ba mà chỉ để ý tới chuyện vợ con thì con mặc kệ đấy, hai ngày nữa con lại phải quay về thủ đô rồi.
Phương Minh Viễn uy hiếp.
Lời vừa nói ra, Phương Thắng cũng chỉ biết giơ tay đầu hàng, tiểu tử này nói được là làm được. Có ông cụ che chở, làm cha như ông cũng không có biện pháp. Hơn nữa có đứa con xuất sắc như vậy, làm cha như ông cũng thấy nở mày nở mặt.
-Minh Viễn, con từ nhỏ lớn lên ở đây, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây này con cũng biết nó đã từng có thời kỳ huy hoàng như thế nào, lúc đó nhà máy của ta có tiếng trong tỉnh về lợi nhuận và đóng thuế đầy đủ. Hai năm nay, con không để ý đến nó, người cũng không ở đây e là không biết tình cảnh túng quẫn của nhà máy. Ta nói cho con biết, giá trị sản lượng của nhà máy chúng ta năm ngoái là năm mươi ba triệu tệ, nhưng cũng bị thua lỗ hơn bốn mươi hai triệu tệ, ta tính thấy công nhân của nhà máy thu nhập mỗi năm không đến hai nghìn năm trăm tệ tức mỗi tháng chỉ có hai trăm tệ, những thanh niên vừa vào nhà máy thì càng không phải nhắc đến nữa.
Phương Thắng uống một ngụm rượu, thở dài nói. Hai năm gần đây không biết có bao nhiêu người đến cầu xin ông, muốn vào làm việc ở quán cơm và siêu thịCarrefour. Nhưng hai nơi này đều do Phương Minh Viễn và Phương Bân thu xếp, thu nhập cũng chỉ có lượng tiêu chuẩn nhất định, vì thế cũng có không ít người oán trách ông, cho rằng ông không muốn giúp.
Phương Minh Viễn cười khổ trong bụng, hai năm nay tuy hắn không ở thị trấn Hải Trang nhưng tình hình của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây sao hắn có thể không biết, hiện giờ chế độ quản lý của nhà máy dường như đã không thể khống chế nổi, đánh nhau ẩu đả, gây hấn gây chuyện, ăn cắp đồng, điện, bỏ bê công việc, “bốn tác phong lệch lạc” xảy ra liên tục. Năm ngoái phát sinh hơn vụ trộm cắp trong xưởng, hơn một trăm hai mươi người dính líu, trong đó có ba mươi bảy người bị ở tù chung thân! Đây là con số thống kê mà Chu Đại Quân đưa cho hắn.
Có thể nói xí nghiệp đã sắp tới lúc phải đóng cửa vỡ nợ.
-Ba ạ, không phải con nói bọn họ, là do bọn họ quá vô tích sự.
Phương Minh Viễn chỉ tay lên trên nói,
-Cả nhà máy ba thử tính xem có bao nhiêu quan? Lại có bao nhiêu công nhân? Mà trong số công nhân này lại có bao nhiêu người thực sự làm được việc? Hiện giờ trong đội ngũ công nhân kỹ thuật của xưởng là thời kỳ giáp hạt, kỹ sư và kỹ sư cao cấp vô cùng thiếu thốn. Làm một cái linh kiện mặt cầu oa gan thì không có mấy người dám nhận làm! Công nhân thiếu kỹ thuật như thế, hiệu suất sản xuất của nhà máy lại thấp đến vậy, không thô lỗ mới lạ đấy. Hì hì, làm việc trong nhà máy thì không nhiều mà ngồi la liệt ngoài đường thì lại không ít.
Phương Thắng trên mặt không khỏi mà hiển lộ ra một tia xấu hổ, việc Phương Minh Viễn nói xảy ra cách đây một năm, khi đó phân xưởng gia công nguội lớn nhất của nhà máy đang gia công một cái linh kiện mặt cầu oa gan, cả nhà máy không ai dám đứng ra làm, không còn cách nào đành phải chiêu hiền trong phạm vi toàn nhà máy, cuối cùng có một gã đang làm quản lý vài năm đứng ra nhận làm.
-Con nói ba này, ba không phải là bị lão cán bộ nào trong nhà máy thuyết phục nên mới đến chỗ con mượn tiền đấy chứ? Đây không phải té nước chơi đâu. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, chúng ta không thể lấy tiền của mình để trợ cấp cho nhà máy được.
Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói. Nếu không tiến hành cải cách chế độ cán bộ nhân sự của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, thì có ném vào đó bao nhiêu tiền cũng không đủ. Phương Minh Viễn cho dù có thèm muốn miếng thịt mỡ này đi chăng nữa cũng không vứt tiền vào cái hố sâu không đáy này.
Phương Thắng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn Phương Minh Viễn, dùng chiếc đũa đập nhẹ vào trán hắn nói:
-Thằng cha mày có ngốc đến thế sao? Ba biết hiện giờ có quẳng thêm nhiều tiền hơn nữa vào đó cũng vô dụng, chỉ tổ quẳng tiền cho mấy người đó tiêu xài hết.
Kỳ thực cũng không phải không có người có ý trong ý ngoài nhắc khéo ông, muốn lấy danh nghĩa nhà máy vay tiền của nhà họ Phương, thậm chí có người còn đồng ý nếu ông mượn được của nhà họ Phương hơn một triệu tệ sẽ đưa ông lên làm xưởng phó, để Bạch Bình làm trưởng phòng hậu cần. Phương Thắng đương nhiên không đồng ý với điều kiện vớ vẩn đó, xưởng phó nếu không tham không nhận hối lộ, vậy phải lao lực bao nhiêu năm mới làm lại được một triệu tệ đó! Tiền này cũng không giống với ngân hàng có quốc khố giữ cho, nếu số tiền này bị thua lỗ mất đi vậy thì không bao giờ có thể lấy lại được.
-Vậy thì tốt, vậy thì tốt, con chỉ sợ bố bị người ta nói cho thành hồ đồ.
Phương Minh Viễn ôm lấy bát cơm né ra xa, cười nói. Ông bà nội đều không ở nhà, bố mà đột nhiên giở bạo lực ra thì hắn cũng chỉ có nước chạy thoát thân.
-Vậy con nói xem, nhà máy phải làm thế nào để tốt lên?
Phương Thắng gắp một miếng thịt heo đưa vào miệng.
Ba, muốn nhà máy tốt trở lại thì phải làm cuộc đại phẫu thuật chế độ quản lý của nó, không thể để mọi người ăn chung một nồi kiểu này được, làm nhiều làm ít đều giống nhau, có tên ngốc mới nhận làm!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Theo con thấy thì phải dựa vào cạnh tranh để khích lệ sức sống cho nhà máy, tốt nhất là có thể hình thành chế độ “chức vụ dựa vào cạnh tranh, thu nhập dựa vào cống hiến” để khích lệ cơ chế, làm công nhân thay đổi tư tưởng từ “muốn tôi làm” thành “tôi muốn làm”, tính tích cực của công nhân viên được đẩy cao, hiệu quả kinh tế đương nhiên cũng sẽ ngày được nâng cao. Hơn nữa con nói với ba này, hiện giờ đội ngũ công nhân trong xưởng, nói trắng ra là vẫn chả khác gì ngày xưa! Thanh niên chỉ dựa vào cái bằng tốt nghiệp trường kĩ thuật nghề là được tuyển. Cũng không nhìn xem giờ là thời đại nào, năm bảy mươi tám mươi của ba ngày xưa, cứ sinh viên đại học là cán bộ, là cơ quan công vụ nhà nước, xuống công xưởng làm việc thì ai cũng là cán bộ tốt, ai sẽ lên tuyến đầu đây? Nhưng giờ là những năm rồi, sinh viên đại học cũng chẳng khan hiếm gì, ba vẫn còn dựa vào sinh viên tốt nghiệp trường trung cấp để giành chính quyền thì sao mà làm được?
-Nhưng nhà máy hiện giờ đã đến nước này rồi, sinh viên đại học ai đồng ý vào làm?
Phương Thắng thõng hai tay xuống nói.
-Không tuyển được sinh viên đại học, nhà máy không biết tự bồi dưỡng sao. Mọi người có thể cấp kinh phí cho những công nhân kỹ thuật có biểu hiện ưu tú đến các trường cao đẳng đào tạo chuyên sâu; cũng có thể mời các giảng viên đại học tới lên lớp cho bọn họ, tạo cơ hội và điều kiện học tập cho công nhân viên chức; nếu không được nữa thì có thể cổ vũ công nhân tự học thành tài. Chỉ cần nhà máy thực sự dùng học lực và thu nhập làm cần câu, không cần lãnh đạo phải hối thúc, không thiếu gì những người thông minh cả! Rồi sau đó lại đưa ra các chế độ khen thưởng, kích thích công nhân viên triển khai đổi mới kĩ thuật, đề cao nhiệt tình trong hiệu quả công tác, tuy phải bỏ ra thêm ít tiền, nhưng miếng ngon sau này chẳng phải vẫn rơi vào tay của nhà máy sao.
Phương Minh Viễn nói.
-Ôi giời ơi, cái ông Phương Thắng này. Còn vòng vo với con trai làm gì không biết, nói nửa ngày rồi vẫn không nói vào trọng tâm. Minh Viễn, mẹ hỏi con một câu, ba con muốn nhận thầu phân xưởng ba đang làm nên giờ con tính cho mẹ xem, phân xưởng kia liệu có khả năng kiếm được tiền không?