“Vẻ mặt của trưởng ban Cung thật u ám, sắc mặt của chủ nhiệm Tô cũng không tốt”, trưởng tàu Thời vài lần đứng ở đường thông giữa các toa, nhìn vào toa nhưng không dám đi vào, sợ không may mạo phạm mấy người đó sẽ càng phiền toái. Ông ta thật sự hận Quan Tú Hoa kia muốn chết.
Đường sắt phục vụ kém ai cũng biết, nhưng cô cũng không thể lộ liễu la hét hành khách ầm ĩ như vậy. Hơn nữa, cô cũng phải có mắt nhìn chứ, với mấy người nông dân mang gà sống lên tàu, cô có hung hổ cũng không có gì, cùng lắm, chỉ cần cô không đuổi họ xuống tàu, không cướp gà của họ thì cuối cùng họ cũng không dám cãi. Nhưng thiếu niên kia tuy ăn mặc không sang trọng nhưng nhìn khí chất cậu ta đi, nhìn thế nào cũng không giống nông dân. Cô sao lại hiện nguyên hình là mụ đàn bà chanh chua chửi đổng om sòm thế?
Sao cô lại dám? Trưởng tàu siết chặt nắm tay. Lần này chắn chắn là gặp rắc rối rồi. Xem dáng vẻ của trưởng ban Cung, chủ nhiệm Tô và cả người đàn ông trung niên kia nữa, đối với người thiếu niên kia rất khách khí, người này rốt cuộc là ai?
Lúc này đầu ông ta đã đông đặc lại, ông ta không biết rốt cuộc chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì, cũng không hiểu sao mình lại khoe cái xấu trước mặt cục trưởng cục đường sắt Phụng Nguyên. Nếu biết người đàn ông đó là Dư Chính Dân, ông ta chắc sẽ bóp cổ Quan Tú Hoa đến chết.
Lúc này cũng gần đến năm , cục Đường sắt Phụng Nguyên cũng không hội họp gì nhiều, Dư Chính Dân là lãnh đạo, ngày thường cũng không có trình tự công việc gì để ông ta có thể tiếp xúc, không thể ngờ rằng một cục trưởng cục đường sắt lại lặng lẽ không tiếng động đến thị sát ở tỉnh Tần Tây này, cũng không báo trước với chi nhánh, hơn nữa còn ngồi loại tàu chậm mà ai cũng ghét này. Đương nhiên trưởng ban Cung xuất hiện ở đây cũng đã làm ông ta quá kinh ngạc rồi, cho nên trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra trên tàu còn có cấp trên lớn hơn nữa.
Mãi cho đến khi đoàn tàu chậm này vào nhà ga Phụng Nguyên, vị trưởng tàu đáng thương này cũng không tìm được cơ hội giải thích, chỉ có thể giương mắt cười tiễn mọi người xuống tàu.
Hai người Dư Chính Dân và Tô Ái Quân mặt lặng như tờ. Nói chuyện với Phương Minh Viễn làm cho họ nhận rõ cải cách đường sắt rất khó khăn cùng với những chỗ họ lúc trước suy xét không chu toàn. Trưởng ban Cung kia, ngay cả nói cũng không dám, chỉ đi theo phía sau hai người, theo đó cũng là một đám nhân viên với gương mặt tươi cười.
Phương Minh Viễn lúc này cũng căng thẳng. Hắn không rõ là, theo trí tuệ của Tô Hoán Đông, chẳng lẽ không nhìn ra tiến hành cải cách là phiêu lưu biết bao? Hiện giờ đường làm quan của Tô Hoán Đông có thể nói là rộng mở, tiền đồ chính trị vô cùng sáng lạn, tuy khó nói đến vị trí ủy viên thường vụ, nhưng dưới vài người, trên mấy trăm triệu người thì cũng có thể. Nhưng một khi cải cách đường sắt thất bại, tương lai của Tô Hoán Đông sẽ bị tro bụi phủ kín, thậm chí sinh mạng chính trị của ông ấy cũng mất luôn.
Tô Ái Quân cũng vậy, theo lý trí, hắn hiểu rằng nên cải cách đường sắt, hơn nữa làm sớm còn hơn làm muộn, lực cản cũng ít hơn, các phương diện khác cũng nhỏ hơn một ít. Theo sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế, tầm quan trọng của ngành đường sắt cũng lớn hơn, sẽ có nhiều tập đoàn muốn tham gia vào, sau này sẽ có nhiều trở ngại. Nhưng về tình cảm, hắn không mong Tô Hoán Đông có thể tham gia chủ trì thúc đẩy cải cách. Nhưng hắn hiểu được, khi Tô Hoán Đông đã hạ quyết tâm thì cả mình và Tô Ái Quân đều không thể ngăn cản.
Nhưng cải cách đường sắt trong các quốc gia phương tây phát triển, cũng là ở khoảng giữa của việc quốc hữu và tư hữu. Điều này chủ yếu được quyết định bởi tính chất đặc thù của ngành đường sắt. Đường sắt là một hệ thống có hai đặc tính lớn: đưa vào hoạt động kinh doanh và không thể đạt tới chức năng phục vụ công cộng. Đường sắt gánh vác chức năng phục vụ công cộng chủ yếu bao gồm đãi ngộ tàu cho học sinh cố gắng học hành, quan nhân và công nhân đường sắt, cùng với vận chuyển các sản phẩm nông nghiệp và vật tư cứu tế. Hơn nữa, trong nội bộ hệ thống đường sắt còn tồn tại phần lớn các chi nhánh mất cân đối thu chi trầm trọng, quản lý những vấn đề không tốt sẽ gặp phải sự đình trệ.
Ví như nới các tỉnh nội địa, các khu kém phát triển và khu dân tộc thiểu số cần xây dựng đường sắt mới để giảm nghèo, tăng mạnh lưu thông ở các chi nhánh này. Điều này vừa có được ý nghĩa chính trị đường sắt và hiệu quả lợi ích kinh tế to lớn. Không chỉ có thế, trong phạm vi quản lý của Bộ Đường sắt, sau này sẽ có đáp ứng yêu cầu của chính phủ về việc “Mở rộng và phát triển miền Tây” mà xây thêm đường sắt, trong đó đa số là không thể thu lại phí tổn. Mà bộ phận này có chức năng phục vụ công cộng, vốn phải làm theo số vốn do chính phụ tài trợ, nhưng trong thể chế hiện hành, lại được nấp dưới phí vận chuyển hành khách và hàng hóa. Chính vì nguyên nhân trên, đường sắt Hoa Hạ thật sự rất khó thực hiện việc mưu cầu lợi nhuận.
Sắc mặt Phương Minh Viễn âm u, bước chân nặng nề, Lâm Liên và Trần Trung đi đi sát theo hắn cũng chịu ảnh hưởng, không nói lời nào. Đoàn người đi theo hướng đài vọng nguyệt bên ngoài nhà ga.
Nhưng không phải mọi người không nghĩ đến việc tham gia hệ thống đường sắt. Căng thẳng về năng lực đường sắt đã hình thành một nút thắt cổ chai trong việc phát triển kinh tế quốc gia, ai dám vào nắm ngành đường sắt sẽ giữ được quyền phát triển tốt hơn sau này, trong lòng Phương Minh Viễn hiểu rõ điều này. Nhưng “Đại ca Đường sắt” thực hiện hợp nhất các xí nghiệp, thể chế độc quyền lũng đoạn. Dưới thể chế này, bộ Đường sắt vừa đưa ra quy định, vừa thổi còi vừa đá bóng, người ngoài nắm quyền rất khó được bảo vệ. Bất kỳ đường sắt nào mới mở đều phải được kết nối với tuyến đường hiện có mới có thể đưa vào hoạt động, nếu không, chức năng của nó sẽ được giảm đáng kể. Một khi nhà đầu tư và bộ đường sắt có quan hệ cạnh tranh, nhất định phát sinh xung đột lợi ích, tất nhiên sẽ phải ở vào thế hạ phong. Đối tác của mình lại là chính phủ thậm chí còn có cả hệ thống công-kiểm-pháp. Cá thể và nhà nước cùng hợp tác, chưa có tiền lệ thành công ở Hoa Hạ. Tình hình như vậy, ai lại tình nguyện là người ăn cua đầu tiên để ngộ độc chất đâu?
- Thật khó giải quyết!
Phương Minh Viễn thanh thầm. Chuyện này càng nghĩ càng thấy khó, ông Tô chủ động chọn mục tiêu như vậy thật là dũng cảm.
Có mấy người Dư Chính Dân và trưởng ban Cung, mấy người Phương Minh Viễn tất nhiên không cần phải đi theo dòng người xô đẩy ra cửa mà theo nhân viên đường sắt ra đài vọng nguyệt.
Tô Ái Quân chợt dừng bước, quay lại nói với Phương Minh Viễn:
- Minh Viễn, nếu giao cho cháu làm thí điểm, cháu có nghĩ tới cháu sẽ làm thế nào không?
- Cách gì của cháu ạ?
Phương Minh Viễn ngơ ngác lặp lại.
- Ừ, nhìn dưới góc độ thương nhân, xem thử phương án cải cách của cháu là gì?
Tô Ái Quân nhìn thẳng Phương Minh Viễn nói.
- Vài ngày tới cháu có thể suy nghĩ không? Cho chú đáp án.
Tô Ái Quân chỉ là chủ nhiệm của trường Đại học Giao thông, tuy anh ta có nghiên cứu về đường sắt nhiều năm nhưng theo chức vụ và năng lực, Dư Chính Dân cũng không kém gì. Anh ta đề nghị với Phương Minh Viễn như vậy hơi không thích hợp.
Nhưng Dư Chính Dân không cảm thấy nửa điểm không hài lòng vì ông ta biết, Tô Ái Quân là con trai thủ trưởng cũ, nhưng không dựa hơi cha, không theo con đường đã được sắp xếp sẵn mà dứt khoát tới Đại học Giao Thông tỉnh Tần Tây làm việc. Tuy Tô Hoán Đông mấy năm nay cũng không biểu hiện gì, nhưng là cấp dưới của ông ấy, Dư Chính Dân biết ông ấy vô cùng yêu thương người con này, hơn nữa càng ngày sự yêu thương càng tăng lên không ngừng. Nếu Tô Ái Quân muốn tham gia vào việc cải cách lần này, ông ta cũng không từ chối.
Ông ta biết, để đứa con trai này vào đường cùng là lựa chọn tốt nhất.
Nên khi Tô Ái Quân đế xuất vấn đề với Phương Minh Viễn, Dư Chính Dân cũng chỉ lẳng lặng đứng một bên nghe.
Có lẽ có người cảm thấy Tô Ái Quân đề nghị với người thiếu niên này chỉ thuần túy là thử bất cứ điều gì khi tuyệt vọng, cho dù hắn là người sángười lập siêu thị Carrefour, doanh nghiệp tư nhân lớn nhất tỉnh Tần Tây, cho dù hắn có gia tài tiền tỷ khi còn nhỏ tuổi, nhưng cải cách đường sắt lại liên quan đến tải sản cả trăm tỷ, liên quan đến tương lai của bao nhiêu là công nhân viên. Một thiếu niên nhỏ bé như thế, cho dù là siêu nhân cũng không thể gánh nổi trọng trách lớn như vậy.
Nhưng bọn họ nào biết, trên thế giới này, người hiểu biết Phương Minh Viễn, trừ nhà họ Phương ra, Tô Ái Quân có thể nói là đã biết hắn từ khi hắn chưa bước vài hàng ngũ người giàu, hơn nữa tận mắt nhìn thấy hắn từng ngày lập nên kỳ tích khiến bạn cùng lứa, thậm chí là người lớn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Một đứa bé vừa qua tiểu học có thể đưa ra đề nghị cải cách đường sắt như vậy, một đứa bé còn học trung học cơ sở đã có thể trở thành một tác giả truyện tranh lừng danh ở Nhật Bản, mấy tác phẩm không có bộ nào là không có thành tích sáng chói khiến người Nhật Bản cũng phải ngưỡng mộ, hắn còn là tác giả kịch bản phim, bảng xếp hạng phòng vé ở Hong Kong năm ngoái cũng chứng tỏ thực lực của hắn, sức ảnh hưởng của hắn còn lan tới Mỹ, những người khác không rõ vì sao công ty điện ảnh Jade Bird lại hợp tác với một công ty vừa mới sáng lập để quay bộ phim được đông đảo người dân mong chờ là Kẻ hủy diệt , nhưng hắn làm thế nào có khả năng nghĩ tới được?
Hắn đã sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, vì sao không thể nghĩ ra một ý tưởng kỳ diệu cho ngành đường sắt?
- Cháu sẽ cố gắng. Cháu cam đoan sẽ cố gắng hết sức.