- Là hắn viết sao?
Chu Lão Mậu hỏi, giọng run run, gã không tin được vào mắt mình nữa, đây là một đứa bé mới bảy tám tuổi sao.
- Tôi không biết có phải là do hắn viết hay không, nhưng kịch bản này là do hắn đưa!
Trần Tiểu Nhị khoanh tay trước ngực, cười cười không nhìn Chu Lão Mậu nói:
- Tôi vẫn cứ nghĩ chỉ có con báo đất mới có biểu hiện không bình tĩnh như thế này, không ngờ Chu Lão Mậu ông luôn tự nhận là gặp trường hợp nào cũng bình tĩnh mà cũng có ngày như hôm nay.
- Ha ha ha…
Trần Tiểu Nhị vừa nói như vậy khiến trong phòng cười rộ lên.
- Đừng nói đùa nữa, nói chuyện chính đi!
Chu Lão Mậu dở khóc dở cười, ấn Trần Tiểu Nhị ngồi lên ghế, trịnh trọng hỏi han:
- Kịch bản này quả thật là do cậu bé này đưa chứ?
- Không thể giả được!
Trần Tiểu Nhị làm dáng vẻ thề thốt nói.
- Đích thật là do hắn đưa đấy.
Tô Ái Quân lúc này cũng nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt khác thường.
- Anh bạn nhỏ, cháu tên là gì?
Lúc này Chu Lão Mậu không tin cũng không được.
- Cháu chào chú Chu, cháu là Phương Minh Viễn!
Phương Minh Viễn đáp lại chào hỏi lễ phép.
- Kịch bản này là …cháu viết sao?
Chu Lão Mậu vẫn cảm thấy khó tin, có thể đứa bé này quen người viết, mới mang đến đây cho hai người họ.
Phương Minh Viễn cười mà không đáp, lại đưa tay vào trong túi lấy ra một quyển vở đưa cho Chu Lão Mậu
- Chú Chu, đây còn một kịch bản tiểu phẩm nữa, phiền chú xem xem thế nào?
Lại một kịch bản, Trần Tiểu Nhị, Chu Lão Mậu và Tô Ái Quân đều phải trừng mắt nhìn.
Nhìn ba người giống như sói đói, chăm chú nhìn vào cái túi nhỏ, Phương Minh Viễn nói nhất quán:
- Không còn nữa đâu, chỉ có hai quyển này thôi.
Lúc này Chu Lão Mậu mới chuyển ánh mắt về phía quyển vở trong tay có tựa đề ‘Đóng phim’. Cả gã và Trần Tiểu Nhị cả hai người cùng tiến đến, đã có một kịch bản trước làm mồi, khi thấy Phương Minh Viễn lấy ra một cái nữa thì bọn họ tự nhiên sẽ không coi thường.
Rất nhanh hai người đã bị nội dung hấp dẫn của kịch bản cuốn hút, căn cứ vào tiểu phẩm xuân năm nay của họ biểu diễn tên ‘Ăn mì’ mà tạo nên tiểu phẩm này. Hơn nữa, tiểu phẩm này còn theo phong cách của hai người, bất kể là lời kịch hay là các động tác biểu diễn đều không có gì là không hợp với đặc điểm của hai người. Nói ngắn gọn, đây là tác phẩm tạo ra theo đặc điểm của hai người bọn họ.
- Kịch bản hay! Kịch bản hay!
Trần Tiểu Nhị khen liên tục nói. Phải biết rằng khi một người diễn viên, nhất là một người diễn viên chưa có tên tuổi, mà có thể được viết cho một kịch bản dành cho chính mình, thì tâm trạng vui sướng này quả thật không thể nói bằng lời. Nếu so với khi Trần Tiểu Nhị động phòng hoa chúc không biết có được cao hứng như vậy không, cũng khó mà nói được.
- Đúng là kịch bản hay, đủ để diễn kịch xuân đêm giao thừa!
Chu Lão mậu cũng lộ rõ vui mừng trên nét mặt nói.
Hai người hưng phấn một lúc lâu mới nhận ra vấn đề còn chưa giải quyết, bọn họ phải lập tức tìm ra tác giả của hai tiểu phẩm này, để mua lại! Đúng! Phải mua lại! Khuynh gia bại sản cũng phải mua lại!
Có hai bộ tác phẩm này, Chu Lão Mậu và Trần Tiểu Nhị có thể khẳng định, tiết mục đêm giao thừa thế nào họ cũng chiếm được một vị trí nho nhỏ! Thậm chí có khả năng sẽ xuất hiện toàn bộ cả hai tác phẩm! Đối với sự nghiệp diễn của hai người sau này sẽ là một con đường bằng phẳng.
- Anh bạn nhỏ Phương Minh Viễn, cháu có thể nói cho chú biết hai kịch bản này là do ai viết không?
Chu Lão Mậu cố kiềm chế sự vui sướng trong lòng, lấy một giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi.
- Là cháu viết, Chú Trần, chú Chu, nhìn qua thì thấy là hai chú hài lòng phải không?
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến ba người đều giật mình há to miệng.
- Anh bạn nhỏ, thật là do cháu viết sao? Sao chép là phạm pháp đó.
Chu Lão Mậu không hài lòng nói. Đứa nhỏ này sao có thể nói như vậy, thứ như thế này, sao có thể do một đứa trẻ tám tuổi viết được. Chưa có kinh nghiệm sống, kinh nghiệm sáng tác thì tuyệt đối không thể viết ra một tác phẩm hay như vậy được.
- Cháu có thể cam đoan tác phẩm này là của cháu!
Phương Minh Viễn tiếp tục dõng dạc nói. Một cái là tiết mục xuân năm , một cái là tiết mục sang năm mới , hiện tại mới là mồng sáu, nếu có ai viết được chỉ có thể là người tái sinh mà thôi! Nếu là như vậy thì không phải bản sao thứ nhất cũng là bản sao thứ hai, chẳng có cái nào là bản gốc cả.
Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu nhìn nhau ngơ ngác, tuy là khó có thể tin được, nhưng nếu bảo đây là sao chép lại thì cũng khó có khả năng. Đặc biệt tiểu phẩm ‘Đóng phim’ này và ‘Ăn mì’ hiển nhiên là cùng một mạch văn, mà hôm nay mới là ngày mồng sáu, cho dù tác giả có được linh cảm gì về tiểu phẩm này cũng không có khả năng rơi vào tay người khác nhanh như vậy. Hơn nữa hai ngày trước, lãnh đạo nhà máy đã thông báo cho Trần Tiểu Nhị phải ở nhà tiếp khách, nói cách khác, tại thời điểm lúc đó ít nhất bộ tiểu phẩm đã hoàn thành. Hai bộ tác phẩm tiêu chuẩn cao này, cũng tương đối hiếm thấy, người bình thường không có khả năng viết ra được. Huống chi, hai người là lần đầu tiên hợp tác ở tiết mục tối xuân năm , có được thành tích tốt như vậy cũng hơi ngoài dự tính, chứ chẳng nói đến chuyện, có người vì bọn họ mà viết ra kịch bản, cả hai người đều không tin.
- Chú Tô, chú Trần và chú Chu đều không tin hai tiểu phẩm này là do cháu viết, còn chú thì sao?
Phương Minh Viễn hỏi Tô Ái Quân.
Tô Ái Quân trầm ngâm một lát, tuy rằng kết quả này làm anh ta kinh ngạc nhưng lúc trước đã có lý luận về tàu hỏa đệm từ trường và Tô Hoán Đông rất coi trọng Phương Minh Viễn, thì anh ta cảm thấy thực ra Phương Minh Viễn viết bộ tiểu phẩm này dường như cũng có điểm hợp lý.
- Chú tin!
- Đồng chí Chu Lão Mậu, đồng chí Trần Tiểu Nhị, tôi đồng ý đảm bảo cho thằng bé, đây chính là tác phẩm của hắn. Nếu hai người thấy tôi địa vị thấp bé, lời nói không có trọng lượng thì tôi có thể nhờ cha tôi là Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và Phát triển thuộc Bộ Đường sắt, Tô Hoán Đông chứng minh cho hai người! Đây chính là tác phẩm của hắn!
Tô Ái Quân trịnh trọng nói với hai người Trần Tiểu Nhị để biết là thằng nhỏ không phải cái loại ngu xuẩn đi sao chép lại của người ta. Tuy nhiên anh ta không thể nghĩ được là Phương Minh Viễn đã sao chép lại tác phẩm trong tương lai.
Sắc mặt hai người lập tức biến đổi, Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và Phát triển thuộc Bộ Đường sắt không phải là cán bộ bình thường, tuy rằng không phải cấp trên có thể kiểm soát được họ nhưng cũng là một chức vụ cao. Hơn nữa trong chính phủ, Bộ Văn hóa và Bộ Đường sắt đều cùng cấp Bộ, lực ảnh hưởng cũng không cao thấp. Thêm vào đó, giới quan trường Hoa Hạ rắc rối phức tạp, có trời mới biết thủ trưởng của mình có quan hệ với đối phương như thế nào. Cho nên có những lời này cũng đủ rồi.
Không chờ hai người nói gì, Phương Minh Viễn đã lấy kịch bản từ trong tay Chu Lão Mậu, mở mặt trái ra, cầm bút viết viết gì đó, trong nửa giờ đã viết được một trang.
- Chú Chu, chú Trần, chú xem xem tiểu phẩm này như thế nào, cháu còn chưa viết đầy đủ, có thể có một số chỗ cần sửa chữa.
- Cảnh sát và cậu em vợ?
Chu Lão Mậu chết lặng mà nhận lấy. Vừa rồi lúc Phương Minh Viễn viết, gã và Trần Tiểu Nhị đứng ở phía sau Phương Minh Viễn nhìn sơ qua, theo cách nói của đời sau thì là gã hoàn toàn bị sợ đến té xỉu.
Đây là tác phẩm chưa nghe nói bao giờ, lại hoàn toàn phù hợp với phong cách diễn của hai người, là kịch bản tiểu phẩm cực xuất sắc!