Lư Minh Nguyệt tất nhiên không biết Thi CHí Huy hiện đang bí mật cung cấp tư liệu cho Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn tất nhiên cũng sẽ không nói ra.
Nhưng mà, có đề nghị này của Phương Minh Viễn, với mối quan hệ của ba người bọn họ ở Bắc Kinh, muốn tìm một công ty chuyên chế tác cũng chẳng có gì khó khăn.
- Minh Viễn, mặc dù trước mắt công ty cũng có chút danh tiếng, xong để đứng vững trong giới truyền thông quảng cáo của Bắc Kinh thì vẫn còn là cả một khoảng cách tương đối nữa, cậu cũng là cổ đông quan trọng của công ty mà lại không có suy nghĩ gì sao?
Sài Yên Thuận tiện tay gắp thức ăn cho Phương Minh Viễn, nói.
Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch cũng chuyển hướng nhìn Phương Minh Viễn, đây mới là mục đích hôm nay họ hẹn Minh Viễn đến, họ bước chân vào ngành này đều là do Phương Minh Viễn đề nghị, đến nay công ty đã được thành lập, bước đầu cũng có chút danh tiếng rồi, nhưng bước tiếp theo phải phát triển theo hướng nào thì mấy người họ lại không biết phải làm như thế nào. Nếu cứ từ từ mà phát triển thì cũng được nhưng lại hơi khác người chút, nếu đã muốn làm, thì mấy nguời bọn họ sẽ muốn làm cùng ngành nghề với nhau là tốt nhất.
Phương Minh Viễn tự tin cười, khi biết mấy người Sài Yên bọn họ hẹn hắn, Phương Minh Viễn liền nghĩ ngay ra vấn đề này.
- Cháu cho rằng bây giờ, việc then chốt của chúng ta không phải là nóng lòng phát triển sự nghiệp mà phải tạo mối quan hệ tốt với tất cả mọi người trong đài truyền hình Trung Quốc, cô chú có mối quan hệ nào trong đài thì cần phải nắm chặt cho công ty, đây là công việc quan trọng trước mắt!
Trong ngành truyền hình Trung Quốc có mối quan hệ tầng lớp, mỗi cấp truyền hình đều đại diện cho quyền uy của một cấp hành chính, những gì họ phát, sức ảnh hưởng với quần chúng nhân dân là không giống nhau, trong hàng nghìn các đài truyền hình, có thể nói đài truyền hình Trung quốc chiếm vị trí quan trọng nhất, cao nhất, phía dưới là đài truyền hình cấp tỉnh, cấp thành phố và cấp huyện, chính là do địa vị cao ấy cũng đã tạo nên sự lũng đoạn trong đài truyền hình Trung Quốc.
Một bậc truyền thông đại diện cho một cấp quyền lực khác nhau, đài truyền hình mang tầm quốc gia thì chỉ có một, hơn nữa nó thuộc phía chính phủ, vì thế với tư cách là đài truyền hình quốc gia duy nhất, đài truyền hình Trung Quốc có những nền tảng chính sách mà các đài truyền hình khác không thể so sánh được, thậm chí còn lũng đoạn một vài bản tin thời sự, thể dục thể thao, các hoạt động lớn, phim ảnh... tính quyền lực được hình thành trong một quãng thời gian dài này trở thành hình tượng thương hiệu của truyền thông cao cấp, đây cũng là một nguyên nhân bên trong để duy trì thu nhập của đài truyền hình Trung quốc sẽ còn tăng cao hơn.
Nói đến điểm này, nghiệp vụ của đài truyền hình Trung Quốc và các nước Âu Mĩ căn bản không giống nhau, ở các nước Âu Mĩ thường thì sẽ có mấy đài truyền hình có thể làm được các chương trình phủ sóng cả nước, hơn nữa tỉ lệ bình quân lợi nhuận sẽ do thị trường điều tiết, tất cả đều phải cạnh tranh, nếu một đài truyền hình mà có phí quảng cáo quá cao sẽ khiến cho các nguồn quảng cáo chính rơi vào tay các đài khác, nhưng ở Trung Quốc, đài truyền hình Trung Quốc chẳng cần phải lo lắng điều đó, đặc biệt là kênh CCTV – , kênh thời sự tin tức là một trong những kênh hàng đầu mà các kênh khác không thể gây ảnh hưởng đến, do đó đối với các xí nghiệp Trung Quốc mà nói, giá quảng cáo chỉ có tăng lên mà thôi, nhiều khi cao tới mức dồn các xí nghiệp vào con đường không còn lựa chọn nào khác.
Trung Quốc những năm , ngành quảng cáo có thể nói cơ bản đang ở giai đoạn bắt đầu phát triển, các xí nghiệp trong nước chưa chú trọng lắm đến tầm quan trọng của quảng cáo, không chỉ với các xí nghiệp mà thậm chí bản thân các đài truyền hình cũng chưa có đầy đủ nhận thức về lợi nhuận mà ngành này mang lại.
Không hổ là lá cờ đầu trong ngành quảng cáo, đài truyền hình Trung Quốc mới phát sóng chuyên mục quảng cáo đầu tiên, ở kiếp trước cũng phải đến năm mới có thể thực hiện thu nhập quảng cáo vượt qua con số một trăm triệu nhân dân tệ, còn về các đài truyền hình địa phương thì không cần phải nói, các đài đó cho đến nay vẫn phải dựa vào nguồn cung cấp tài chính của chính phủ để duy trì, tình trạng này liên tục kéo dài đến giữa thập niên , đài truyền hình Trung Quốc xuất hiện
Phương Minh Viễn vẫn có chút kích động, muốn vào phòng giám đốc đài truyền hình Trung Quốc, đưa ra bảng giá thu nhập trăm triệu mỗi năm của đài để kéo đài xuống mười năm, hai mươi năm, cho dù là có đồng ý với y mỗi năm tăng phí quảng cáo lên % cũng được, đây là một cuộc giao dịch ổn định không phải bồi thường, phải biết rằng, đến năm , thu nhập quảng cáo của đài truyền hình CCTV sẽ đạt đến con số hàng tỉ nhân dân tệ, đến lúc đó mình cũng chẳng phải đã kiếm được rất nhiều rồi sao?
Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi, thật sự muốn làm như vậy, đến lúc đó thì cho dù đài truyền hình Trung Quốc không nói gì cũng sẽ có đại diện cơ quan ban ngành hoặc ủy viên nào đó đến yêu cầu mình sửa bản hợp đồng, tăng phí cho đài truyền hình Trung Quốc, nếu không thì tư sản quốc hữu mất đi cái hạng mục này thì họ đích thị sẽ kìm chúng ta, cái bánh ngọt dù có to hơn nữa cũng phải để cho người khác một con đường lui, trừ khi bạn là tư bản lũng đoạn nhà nước!
Vì thế Phương Minh Viễn cũng chỉ còn cách rút lui đợi bước tiếp theo, đợi tạo được mối quan hệ tốt với đài truyền hình Trung Quốc thì có thể bảo đảm vị trí của mình trong quảng cáo, cho dù, quảng cáo bạn làm ra có chán như thế nào, chỉ cần bạn có thể đảm bảo lên được truyền hình Trung Quốc thì sẽ có rất nhiều các công ty mang tiền đến nhờ bạn làm quảng cáo cho.
- Việc này......
Sài Yên hơi run một lát, nói:
- Tôi đồng ý, mọi người nếu đã cũng nhau hợp tác mở công ty rồi, thì đương nhiên cũng nên đầu tư vì công ty, nhiều người cùng góp lửa, ngọn lửa sẽ bốc cao.
- Tôi đề nghị, cuối năm lúc chia lợi nhuận, chúng ta sẽ liệt cái nhóm đòi tách riêng này ra và đồng thời cho bổ sung.
Phương Minh Viễn không để lỡ cơ hội bổ sung thêm.
- Được, chúng tôi đồng ý!
Lư Minh nguyệt và Mai Đông Trạch nháy mắt với nhau, tỏ ý tán thành.
Mặc dù nói như thế nhưng vẫn có chút không bằng lòng, nhưng nghĩ ra, Phương Minh Viễn ở công ty chỉ nắm giữ % cổ phần, ba người chúng ta thì lại nắm %, có thể nói là đang ở vị trí khống chế cổ phần, cho dù % còn lại đều nằm trong tay nhà họ Phương, chỉ cần ba người đồng tâm hiệp lực thì có thể cầm chắc cái công ty này, nhưng hai người bọn họ cũng hiểu rằng, tỉ lệ của Phương Minh Viễn nhỏ cũng đồng nghĩa với việc bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rút tay khỏi cuộc chơi, muốn không làm thì không làm nữa, nếu không có Phương Minh Viễn, kiếm tiền có lẽ không có vấn đề gì nhưng muốn vượt lên trên trong ngành thì sẽ khó đây, ít nhất, một quảng cáo có thể khiến cho nổi tiếng kia, giúp bọn họ thật sự nhận thức được về năng lực của Phương Minh Viễn.
Hiện tại trong hai nhà, ngoài mấy loại trứng gia cầm như trứng vịt, trứng gà, trứng ngỗng ra, các loại trứng khác như trứng chim, trứng vịt trời trước đây từng ăn đều không còn nữa, người lớn muốn ăn cũng phải lén lút giấu trẻ con, nếu không mấy cô cậu trẻ kia sẽ làm ầm lên, nói cái gì người lớn không yêu thương trẻ nhỏ, không biết bảo vệ các loại động vật hoang dã, từ đó có thể thấy được sức thẩm thấu sâu vào lòng người của quảng cáo này.
Hơn nữa Sài Yên đã đồng ý đặt mối quan hệ của gia đình mình vào với công ty, bản thân mình đâu cần phải làm người xấu chứ!
Phương Minh Viễn có thể nhìn ra sự chần chừ của hai người bọn họ, nhưng hắn không để ý, nếu như cần thiết, hắn có thể bắt liên hệ với mấy nhà sản xuất có cùng tiếng tăm và cả các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng ở Hồng Kông để họ làm người phát ngôn đại diện cho mình, e rằng trong nước chẳng có mấy ai so sánh được với họ, mặc dù trước mắt người dân trong nước vẫn chưa chú tâm lắm đến sức ảnh hưởng của các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Hồng Kông, nhưng lượng fan trong nước cũng đáng kinh ngạc, Phương Minh Viễn có chút hoang tưởng, nếu có thể mời tứ đại thiên vương làm người phát ngôn thì có thể sẽ chấn động…
- Cô Sài, công ty chúng ta làm ăn phát đạt, đợt quảng cáo đầu tiên liền gây chấn động ở Bắc Kinh rồi, như vậy có thể thấy rõ mọi người tạo ra khởi đầu tốt đẹp, nhưng khởi đầu tốt không có nghĩa từ đó có thể tranh giành với người khác, chúng ta nhất định phải nhân cơ hội có sức ảnh hưởng này tiếp tục tung ra quảng cáo thương hiệu nổi tiếng mới, có sức ảnh hưởng, khiến cho mọi người đều yêu thích.
Phương Minh Viễn tiếp tục nói.
- Từ từ, từ từ, Minh Viễn, ý của cháu là... chúng ta phải làm quảng cáo cho các nhãn hiệu nổi tiếng sao?
Mai Đông Trạch kỳ quái nói.
- Mấy thương hiệu quen thuộc đã có tiếng trong cả nước, bọn họ vẫn còn cần quảng cáo sao?
Thời gian này ở Trung Quốc, quan niệm rượu ngon không lo ngõ nhỏ đã được nhiều người biết đến, đặc biệt là những thương hiệu quen thuộc kia, đã nổi tiếng trong các ngành nghề, vì vậy cần gì chú ý đến đầu từ cho quảng cáo nữa chứ, ngược lại, mấy công ty mới thành lập kia, vì để nâng tầm công ty, nhanh chóng mở rộng thì trường thì mới càng quan tâm đến quảng cáo.
- Đúng vậy, mấy xí nghiệp trước đây đến đàm phán về quảng cáo, phần lớn đều là mấy công ty mới thành lập vài năm trở lại đây, có rất ít các mặt hàng, nhãn hiệu quen thuộc.
Lư Minh Nguyệt nói thêm vào, y đứng dậy, lấy ra hai tờ giấy trong tập tài liệu bên cạnh, đưa đến trước mặt Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn xem lướt qua, trong đó là danh sách các xí nghiệp gần đây đến để bàn bạc việc quảng cáo
- Đây đều là các công ty đã thỏa thuận xong nhưng chưa có sản phẩm hoặc là vẫn đang bàn bạc, cậu xem, có cái nào có thể xem là có thương hiệu?
Lư Minh Nguyệt bất lực nói, y hiểu rằng, dụng ý của Phương Minh Viễn là thông qua quảng cáo của mấy nhãn hiệu nổi tiếng cả nước để phát triển thương hiệu ở Bắc Kinh, như vậy còn tốt hơn cả việc xây dựng thị trường mới, nếu như mấy xí nghiệp có mặt hàng nổi tiếng trong nước ấy đều cạnh tranh với nhau thì sẽ càng có sức hút lớn, suy nghĩ này của Phương Minh Viễn không sai nhưng không thực tế!
Phương Minh Viễn lật đi lật lại hai tờ giấy này, đúng là như Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch nói, không hề thấy một thương hiệu nào khiến cho mình thấy quen quen.
- Mọi người có biết công ty Kodak của Mĩ không?
Phương Minh viễn nói