Trùm Tài Nguyên

quyển 3 chương 259: phiền muộn của bạch lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Che chở nó, em chỉ biết che chở nó! Em có biết rằng lúc này nó đã hại chết cả nhà họ Võ chúng ta rồi không?

Võ Uy vươn tay tới túm lấy cổ áo của Trương HIển Lập, đánh vào mông Trương HIển Lập, quăng gã lên sô pha, hung tợn nói:

- Nói, không được giấu diếm một chữ!

Trương Hiển Lập bị Võ Uy đang cáu tiết như sư tử nổi giận đe dọa sợ đến mất cả hồn vía. Từ lúc chị gã lấy Võ Uy đến nay gã chưa từng thấy dáng vẻ của Võ Uy như vậy. Dáng vẻ này có ánh mắt như muốn nuốt cả xương cốt gã, khiến trong lòng gã sợ hãi vô cùng. Gã không rõ rốt cuộc mình đã chọc vào ai mà khiến Võ Uy lại phản ứng như vậy.

Một năm trước, khi gã đánh con của Cục trưởng cục công thương, tuy Võ Uy cũng khá tức giận nhưng cũng không đến mức thế này. Chẳng lẽ cái quán ăn nhỏ bé đó, thằng nhóc xấu xa kia còn có người chống lưng sao? Ánh mắt Võ Uy như muốn giết người nhìn gã chăm chú, Trương Hiển Lập vuốt vội hai má đã sưng vù, mơ hồ kể lại toàn bộ sự việc.

- Phòng giám đốc quán ăn Phương gia? Thằng nhóc thối tha?

Võ Uy cau mày, trong lòng đoán thân phận của đối phương. Ông ta đã nói rõ rồi, chắc Trương Hiển Lập không dám lừa dối. Tuy quán ăn Phương gia là ngôi sao mới nổi trong giới ẩm thực Bắc Kinh, nhưng chưa từng nghe nói họ có thân thế đặc biệt gì.

Tuy siêu thị Carrefour của nhà họ Phương mấy tháng gần đây cực kỳ phát đạt nhưng chi nhánh của nó vẫn còn chưa có ở Bắc Kinh. Có thể nói, sức ảnh hưởng của họ vẫn chỉ trong phạm vi tỉnh Tần Tây. Đối với người ngoài tỉnh, người Bắc Kinh luôn có cảm giác cao hơn, Võ Uy cũng không ngoại lệ. Vì thế ông ta cho rằng, nhà họ Phương tuy có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Tần Tây nhưng tới Bắc Kinh cũng không thể như vậy nữa.

Chẳng lẽ không phải người họ Phương mà là những người khác mượn địa điểm của họ Phương thôi? Võ Uy cảm thấy như vậy mới hợp lý.

Theo lời Trương Hiển Lập, người chủ trì của đối phương là một thanh niên dưới hai mươi tuổi. Võ Uy lập tức tức giận, Trương Hiển Lập hai năm nay mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, mang nhà họ Võ và gã đặt lên hàng đầu, khắp nơi đều có người nịnh bợ, quên hẳn chính mình còn đang ăn bát cơm khô.

Ông ta ngẫm nghĩ, tuổi tác của người ta còn nhỏ như thế mà đã có thể ký ra một tấm chi phiếu như vậy, bên cạnh còn có lực lượng vệ sĩ hùng hậu, sao có thể là người dễ dàng đắc tội được? Không ngờ còn dám đập bàn trừng mắt với họ, không đánh nó thì còn đánh ai nữa?

Nhưng Võ Uy nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra thân phận của Phương Minh Viễn. Không thể không nói, nước ở Bắc Kinh quá sâu, không biết có bao nhiêu nhân vật có thế lực ẩn náu. Dựa vào tin tức của Trương Hiển Lập, ông ta đoán hắn có thể là con cháu nhà danh giá.

- Anh Võ, Hiển Lập chỉ đắc tội với đàn em của gã nào đó mà anh đã tức giận như vậy sao?

Người thiếu phụ lúc này đã hiểu em ả gây ra họa, trong lòng lo lắng không ngừng, nhìn thấy nét mặt Võ Uy đã dịu xuống mới dè dặt hỏi.

- Nếu biết là nhà nào thì tốt rồi, có thể giải quyết xong.

Võ Uy nhìn tấm chi phiếu trên bàn. Trong mắt ông ta, đó không phải là tiền mặt lóa mắt mà là một bức chiến thu đầy sát khí. Tuy không nhất thiết phải lấy mạng người, nhưng sinh mạng chính trị của cha y cùng với tương lai mọi người nhà họ Võ đều đang lâm vào nguy hiểm.

Võ Uy nghĩ đến đây lại thấy tức giận, một cơn tức bụng không thể nào giải phóng, lại nhấc chân đá Trương Hiển Lập nói:

- Cái đồ khốn kiếp nhà cậu, ai bảo cậu tự tiện tới đòi lại tiền hàng? Chuyện đã xảy ra thế này, cậu muốn làm gì trước tiên phải nói cho tôi biết tùy tôi quyết định phải làm thế nào!

Dưới cơn giận của Võ Uy, lực bàn chân không hề giảm bớt, Trương Hiển Lập ôm chân, đau đến run người, miệng há to nhưng không dám kêu lên. Đi theo Võ Uy đã vài năm nhưng chưa từng thấy Võ Uy như thế, tự nhiên gã hiểu rõ, chắc chắn là nhân vật mà gã đã trêu, ngay cả Võ Uy cũng không dám đụng vào. Trong lòng chợt thấy lạnh toát. Ngay cả Võ Uy cũng không thể trêu vào, vậy người ta bóp chết gã cũng chỉ như giết con sâu cái kiến mà thôi.

- Anh Võ, anh Võ, xin anh bớt giận. Nếu mọi việc không ổn, sao Hiển Lập còn có thể mang tiền hàng về?

Nhìn vẻ đau đớn của Trương Hiển Lập, thiếu phụ kia vội vàng ôm lưng Võ Uy, kéo y ra xa Trương Hiển Lập vài bước, hoảng hốt hỏi.

- Cái mà nó lấy về đâu phải là tiền hàng mà là tiền mua mạng đó.

Chân đã vung lên lại bị ngăn cản, Võ Uy bèn thu chân lại. Vợ bé y đã hoài thai đứa con thứ hai, tuy chưa lộ bụng lắm nhưng cũng đã xác nhận qua nên Võ Uy cũng không dám giãy mạnh. Nhưng cục tức bị đè nén trong lòng khiến Vũ Uy nuốt không trôi.

- Tiền mua mạng? Mua mạng gì?

Vợ bé y lúc này mới thật sự nhận ra là có việc lớn rồi.

Đương nhiên không phải đòi tính mạng của họ, nhưng nếu sinh mạnh chính trị của cha y không có tương lai, thì cũng chi sống như cái xác không hồn, như vậy tất nhiên tương lai của họ Võ cũng âm u không ánh sáng. Võ Uy hiểu rất rõ, các anh y và y không thể nào được như cha y, mấy năm nay sở dĩ xuôi chèo mát mái là vì có cha che chở thôi.

- Trương Hiển Lập, đi với ta một chuyến.

Võ Uy có chút nản lòng nói. Hiện giờ y cũng chỉ có thể dẫn Trương Hiển Lập đến chỗ Lô Minh Nguyệt hỏi thăm thôi.

Những chuyện Võ Uy gây ra, Phương Minh Viễn tất nhiên không để trong lòng. Hắn mang việc này báo cho Sài Yên biết, tin chắc rằng mặc kệ hợp đồng thu mua hàng tiêu dùng do ai đưa ra, chắc chắn ba nhà Sài, Lô, Mai sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục. Điều hắn lo lắng hiện giờ là làm sao tìm được người thích hợp để gánh vác áp lực công việc với Lâm Liên.

Vì công việc ngày càng nhiều, Lâm Liên cũng ngày càng để xảy ra nhiều sai lầm, việc thu mua hàng lần này xảy ra chuyện đã hoàn toàn lộ rõ điểm này. Hiện giờ điểm yếu nhất trong toàn bộ kế hoạch của Phương Minh Viễn là gì? Không thể nghi ngờ là lực lượng nhân sự quá mỏng.

Chuyện ở Nhật Bản hoàn toàn có thể giao cho Asohon Kagetsu và Miyamoto, chuyện ở Hong Kong mặc dù có chú Út, nhưng nếu không có Vu Thu Hạ giúp đỡ thì với năng lực của chú Út, không thể tự lực cánh sinh, ít nhất là hai năm gần đây không thể trộng cậy vào một mình chú Út được. Cha hắn thì xem ra một lòng một dạ gắn bó với Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây rồi, nhưng làm thế nào để thu mua nó thì Phương Minh Viễn còn chưa có kế hoạch.

Chú Hai hiện giờ đã từng bước làm quen mọi việc ở siêu thị Carrefour. Với năng lực của chú ấy, sau này Tôn Chiếu Luân sẽ dồn sức vào vùng duyên hải hoa hạ, quản lý siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây và huyện Bình Xuyên chỉ là chuyện vặt vãnh. Phương Minh Viễn tin tưởng như thế.

“Ít nhất cần có bốn đến sáu nhân viên quản lý cao cấp, còn phải có cơ chế bồi dưỡng và dự trữ nhân tài.” Phương Minh Viễn hơi nhức đầu. Nhà họ Phương phát triển thật sự quá nhanh, khiến hắn cơ bản không đủ thời gian tìm kiếm và phát hiện nhân tài, không đủ để bồi dưỡng thành các quản lý cao cấp của doanh nghiệp trong lúc giao thời. Tuy trong thời gian ngắn tình hình trước mắt có hơi hỗn loạn nhưng cũng không ảnh hưởng rõ ràng đến các dự án phát triển, nhưng Phương Minh Viễn hiểu được, hắn không thể đợi đến lúc tất cả các nhược điểm lộ rõ ra mới bắt tay giải quyết, lúc ấy đã quá muộn.

Bạch Lâm mới được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, được đãi ngộ cấp cục trưởng, trong tay nắm quyền thẩm tra sách báo xuất nhập khẩu, là một ngôi sao mới nổi ở tổng công ty. Từ trưởng phòng đến phó cục trưởng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Bạch Lâm cũng khiến không ít kẻ trong công ty hâm mộ không ngừng.

Hơn nữa, mọi người trong công ty đều biết Bạch Lâm là nhân tài do Bí thư Đảng ủy Trịnh Đông Vũ phát hiện ra, lần trước được đề bạt từ trưởng phòng lên phó cục trưởng là do Trịnh Đông Vũ đề nghị. Không đến mấy năm, Trịnh Đông Vũ lại đề bạt anh ta làm phó chủ nhiệm xuất nhập khẩu sách báo. Hiện giờ chủ nhiệm bộ phận xuất nhập khẩu sách báo là Vương Nghĩa đã hơn sáu mươi tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt. Trong một năm ông ta đã ở nhà dưỡng bệnh hơn nửa năm rồi, công việc phần lớn là do phó chủ nhiệm gánh vác. Tuy Bạch Lâm là người được đưa lên muộn nhất nhưng có rất nhiều người cho rằng, người có khả năng tiếp nhận chức vụ của Vương Nghĩa nhất chính là Bạch Lâm, chuyện này đương nhiên làm cho hai vị phó chủ nhiệm kia bất mãn.

Nhưng Bạch Lâm là do Trịnh Đông Vũ đề bạt, hai người dù trong lòng có bất mãn cũng không dám đối mặt với nhân vật số một trong công ty, cũng chỉ có thể nể mặt Phật mà không nể mặt tăng, luôn tươi cười chào đón Bạch Lâm, vui vẻ đưa tiễn Bạch Lâm.

Nhưng trong lòng Bạch Lâm hiểu rất rõ, sở dĩ anh ta được Trịnh Đông Vũ xem trọng, nói trắng ra là vì có gốc rễ nhà họ Tô. Lúc trước Phương Minh Viễn định xuất bản truyện tranh ở Nhật Bản, lúc ấy Tôn Lam của công ty Nhật Bản muốn giúp Keiji Kozumi có được hợp đồng mà thông qua quan hệ của công ty ép buộc Bạch Lâm, Tô Ái Quân trực tiếp đến gặp Trịnh Đông Vũ, kết quả Tôn Lam bị Trịnh Đông Vũ đày tới thư viện của công ty làm quản lý, không quá ba tháng đã từ chức ra đi. Còn vị phó tổng giám đốc kia, tuy lúc ấy đã xin lỗi Bạch Lâm nhưng sau đó cũng bị Trịnh Đông Vũ điều đến các bộ phận ngồi chơi xơi nước.

Theo địa vị của Tô Ái Quân trong chính phủ trung ương thì nước lên thuyền lên, Trịnh Đông Vũ không dám xem thường Bạch Lâm, đây là người có thể kết nối quan hệ với con của Tô Hoán Đông, hơn nữa Bạch Lâm cũng có năng lực, cũng là người có nhiều công trạng xuất sắc. Hơn nữa, ngày trước việc cũng có vài quản lý cấp cao của công ty biết một ít, ai cũng không muốn có mâu thuẫn gì với anh ta, Trịnh Đông Vũ hay thậm chí là nhà họ Tô, kết quả tất nhiên là mau chóng thăng chức.

Nhưng kinh nhà mình thì khó niệm, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió của Bạch Lâm gần đây cũng có không ít chuyện phiền lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio