Có số tiền đầu tư của nhà họ Triệu, chuyện mở rộng quán ăn có thể tiến hành được rồi. Đúng là trời không phụ lòng người, hai ngày sau, có mấy vị lãnh đạo trong ủy ban huyện Bình Xuyên cần xuống nhà máy cán ép Tần Tây làm việc, cũng vừa hay Triệu Kiến Quốc lại trong nhóm nhân viên tiếp đón, thế là y liền sắp xếp cho họ dùng cơm tại quán ăn Phương gia. Mấy người lãnh đạo vốn nghĩ ở cái thị trấn Hải Trang bé tí tẹo này thì chẳng có quán ăn nào tử tế. Nhưng vừa bước vào quán này nhìn phong cách bài trí họ đã thích vài phần, khi món bánh canh đầu cá được mang lên mọi người vừa ăn vừa khen không tiếc lời. Kết quả, cơm trưa ăn chưa xong thì địa điểm và món ăn cho bữa tối đã được quyết định xong xuôi rồi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Triệu Kiến Quốc khi mang tiền tới đã đề cập đến chuyện này.
- Chà chà, anh Phương. Hôm nay anh không ở đó không thấy được bộ dạng mấy người ấy. Họ giống như là hai bữa chưa được ăn cơm vậy, vừa mới mang món bánh canh đầu cá lên đã thấy hết sạch rồi, cuối cùng họ ăn hết liền ba đĩa, các đồ ăn khác còn thừa lại không ít, họ ăn đến nỗi no cả bụng, thế mà đến tối vẫn muốn gọi món ấy!
Nghĩ đến cảnh tượng ban sáng, Triệu Kiến quốc ngồi trên ghế cười ngặt nghẽo.
-Thế thì tốt quá! Lôi kéo bọn họ vào, sau này bọn họ sẽ thay chúng ta quảng cáo cho quán ăn ở Bình Xuyên.
Ông Phương vui mừng khôn xiết.
- Ha ha, không cần phải đợi sau này, hôm nay ở nhà máy bọn họ đã giúp chúng ta quảng cáo rồi.
Triệu Kiến Quốc không nhịn được cười:
- Trưa nay ăn no nê rồi, lại nghĩ đến buổi chiều sẽ được ăn ngon nữa bọn họ tự nhiên đều cảm thấy vui vẻ, không ngớt lời khen món bánh canh đầu cá của chúng ta, không ít người có mặt ở đó cũng đều nghe thấy.
Có thể vì quảng cáo của mấy vị này mà việc buôn bán của quán ăn tấp nập hẳn lên, mỗi ngày cũng bán được không dưới mười bàn, nếu như có thêm mấy đoàn khách từ trên xuống nữa thì lượng tiêu thụ còn tăng hơn nhiều! Thêm một khoảng thời gian nữa quán ăn còn tiếp thêm một số khách hàng đến từ huyện Bình Xuyên chuyên đến chỉ để ăn món bánh canh đầu cá của tiệm, tất nhiên trong đó không thể thiếu được mấy vị lãnh đạo trong huyện.
- Minh Viễn!
Từ trong vườn vọng ra tiếng gọi với giọng điệu vui mừng của Phương Bân. Phương Minh Viễn khẽ thở dài, buông cây bút đang cầm trên tay ra.
Chưa đến mười giây, Phương Bân đã có mặt trong phòng, y nói:
- Minh Viễn, có tin tốt lành!
- Chú, có phải dì Dung chấp nhận lời cầu hôn của chú rồi không? Hay ông nội lại cho chú tiền?
Phương Minh Viễn gấp quyển sổ tay lại, bỏ lên giá. Dì Dung chính là người trước đây làm cùng nhà máy với Phương Bân, cũng chính vì cô ấy mà Phương Bân đã đánh nhau với người khác và bị đuổi khỏi nhà máy phải về lại thị trấn Hải Trang. Nhưng quan hệ của hai người không thể vì thế mà dừng lại, sau này cô ấy vẫn thường xuyên đến Phương gia để thăm hỏi Phương Bân. Phương Minh Viễn đã từng nhìn thấy cô ấy, cô ấy khá xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt có vẻ là một cô gái ngoan hiền.
Quan hệ giữa Phương Bân và Lữ Dung càng ngày càng thân mật, đến nay đã tính đến chuyện hôn nhân cả rồi. Nếu không phải vì mấy năm nay Phương gia có nhiều việc bận cộng với cả bọn họ vẫn chưa đến tuổi kết hôn theo luật pháp, không thì chắc họ đã đi đăng ký kết hôn lâu rồi.
- Dẹp, dẹp, dẹp. Dì Dung của cháu đã sớm đồng ý rồi, chỉ cần đợi đủ tuổi nữa là kết hôn thôi.
Mặt Phương Bân lập tức đỏ lên. Y nói tiếp:
- Minh Viễn, lúc nãy lại có mấy người khách từ huyện Bình Xuyên đến quán nhà chúng ta ăn cơm, trong đó có người làm ở Cục công thương. Chú có nói chuyện với họ, họ nói rất hoan nghênh nhà chúng ta đến đó mở thêm tiệm, hơn nữa còn hứa sẽ giúp đỡ chúng ta mọi mặt. Minh Viễn này, thế rút cuộc thì chúng ta lúc nào mới mở thêm chi nhánh cửa hiệu ở Bình Xuyên?
Phương Bân thở dài, chú hắn mặc dù đã già thêm bốn tuổi nhưng tính tình thì vẫn không hề thay đổi, cứ gặp chuyện là không thể giữ được bình tĩnh. Hắn nói với chú:
- Chú nghe cháu nói này, tiền của ông Triệu mới chuyển qua chưa được hai tuần, chúng ta còn phải khảo sát mọi mặt ở huyện Bình Xuyên nữa, vội thì có làm được gì không? Nếu bây giờ làm việc không đến nơi đến chốn, ngày sau ở đó có xảy ra chuyện gì thì phiền hà lắm. Đến lúc đó, thiệt hại chuyện tiền nong chỉ là chuyện nhỏ, nếu xảy ra chuyện khác thì chúng ta gánh không nổi đâu.
- Còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Phương Bân có vẻ không đồng tình với Minh Viễn.
- Chú, đến Bình Xuyên, chúng ta là khách, tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng, chúng ta cướp mất đường làm ăn của người bản địa, liệu họ có dễ dàng bỏ qua không? Hơn nữa cháu nghe chú Chu nói, tình hình an ninh trật tự bên đó mấy năm nay không được tốt như bên mình, vì vậy khi đầu tư cần phải suy nghĩ cẩn thận, tiền không phải từ trên trời rơi xuống, làm thế nào mà đầu tư rồi mà phải có lãi mới được.
Phương Minh Viễn kiên nhẫn giải thích. Chú Chu mà hắn nói đến ở đây chính là Chu Đại Quân, hàng xóm nhà hắn, hiện tại đang làm Phó đồn trưởng của Đồn công an thị trấn Hải Trang.
Nghe Phương Minh Viễn giải thích Phương Bân mới nghĩ ra mình còn thiếu sót chưa nghĩ đến chuyện này. Phương gia đã sống rất nhiều năm ở thị trấn Hải Trang này, cho dù là trong nhà máy hay ở ngoài đều quen biết không ít người, chính Phương Bân cũng là một thanh niên ít nhiều có tiếng trong thị trấn, hơn nữa nhà y cũng có quen người làm bên công an. Thế nên khi mở tiệm rất thuận buồm xuôi gió, không gặp phiền hà gì. Nhưng khi đến bình Xuyên thì những lợi thế này hoàn toàn không có. Phương Bân thừa biết, bọn lưu manh trong thị trấn một tháng cướp trắng của các tiệm cơm không ít tiền.
- Vậy cháu tính chờ tới khi nào? Cũng phải có một ngày cụ thể để còn chuẩn bị chứ?
Sự hưng phấn lúc ban đầu đã không còn xuất hiện trong câu nói của y như lúc trước nữa.
- Chắc cũng không lâu đâu, qua tháng này chắc là có kết quả thôi.
Phương Minh viễn nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
Thật ra hắn không nói với Phương Bân, hiện tại Triệu Kiến Quốc đang mở rộng các mối quan hệ ở Bình Xuyên. Mà quan trọng nhất là nội ứng của hắn Chu Đại Quân sẽ được đề bạt làm phó cục trưởng công an huyện, thêm nữa là tin tức của Chu Viên Triều, mới chuyển từ thì trấn Hải Trang về lại huyện Bình Xuyên, y sắp được đề bạt làm phó cục trưởng. Nếu như có hai chỗ dựa vững chắc này thì chuyện Phương gia thâm nhập vào Bình Xuyên nắm chắc được nhiều phần hơn.
Ngày qua ngày, chuyện làm ăn của Phương gia ngày một phát đạt, món bánh canh đầu cá giờ đã trở thành quân át chủ bài của quán ăn, đầu bếp Trình bây giờ đã không còn làm các món ăn khác nữa, mỗi ngày riêng món này cũng đã bán được gần một trăm đĩa. Chẳng mấy chốc, các quán ăn khác ở Hải Trang đều đồng loạt đến đây học trộm bí quyết nấu ăn. Nhưng Phương Bân đã sớm được Phương Minh Viễn nhắc nhở, việc làm món bánh canh đầu cá phải coi sóc cẩn thận, bọn người này nếu không đạt được ý đồ chắc chắn sẽ giở trò với đầu bếp Trình, sẽ giở thủ đoạn mua chuộc ông ta với giá cao. Nhưng với đầu bếp Trình, việc làm ở quán ăn Phương gia khá thoải mái, Phương gia lại mới tăng thêm cho ông ấy % lương, hơn nữa ông Trình lại là đầu bếp gia truyền, cha ông là người theo quan niệm cũ, rất coi trọng đức tính trung thành, khi dạy dỗ con cái cũng rất mẫu mực. Vì vậy những người này đến đều bị ông ta dùng lời lẽ nghiêm khắc nhất quyết từ chối.
Sau này, khi Phương Minh Viễn biết được chuyện này đã có trích hoa hồng rất hậu hĩnh, với mỗi đĩa bánh canh đầu cá được bán ra, ông ấy sẽ được chia %, cứ như vậy mỗi tháng tiền lương của ông ấy tăng thêm mấy trăm nhân dân tệ, điều này hoàn toàn lấy được sự toàn tâm toàn ý của ông ta.
Vào một ngày chủ nhật đầu tháng tư, mới vừa sáng sớm, Phương Bân đi cùng với Phương Minh Viễn đón chuyến xe khách đường dài tới Phụng Nguyên, ở đó có một vị khách người Nhật đang chờ sự xuất hiện của hắn.