Người trung niên ấy liếc mắt nhìn thấy Phương Minh Viễn đang cầm trong tay mấy tờ giấy vội đi lại nói:
-Cậu bé, mấy tờ giấy này là ban nãy tôi làm rơi, có thể cho tôi xin lại không?
Bây giờ Phương Minh Viễn mới có dịp nhìn kỹ, người đàn ông trung niên trước mặt khoảng chừng trên dưới năm mươi mặt đầy phong sương mái tóc muối tiêu, đôi tay đầy chai sạn và bộ quần áo xem chừng đã cũ, tất cả đều nói lên rằng ông ta không giàu có chỉ có điều đôi mắt thì ngời sáng trông rất có thần thì lại mang theo vài phần hoảng loạn.
Phương Minh Viễn kéo một chiếc ghế qua nói:
-Mời ông ngồi, từ đây có thể thấy được ông là người của trung tâm chăn nuôi và gây giống động vật Hắc Hà phải không?
Người đàn ông khẽ gật đầu nói:
-Cậu bé, tôi bây giờ đang có chút việc gấp có thể trả mấy tờ giấy đó cho tôi được không?
Trong lúc nói chuyện chỉ nhìn thấy lại có một người từ thang máy đi lên chính là người đàn ông trung niên ban nãy đuổi theo vị trưởng phòng Lý kia, nhìn vẻ mặt ông ta u ám bước chân thì nặng nề, chẳng cần nói cũng biết là không đuổi kịp người.
-Anh Vương, người ta là thanh niên, tôi thật sự là không đuổi kịp được! Hả?
Hoàng Quý lập tức đứng lên ngồi sang bên cạnh lái xe nhường lại chiếc ghế cho ông ta.
- Hai vị, mời ngồi. Xin hỏi phải xưng hô thế nào. Tôi họ Phương.
Phương Minh Viễn không những không đưa mấy tờ giấy trong tay cho ông Vương mà lại còn đặt nó xuống bàn lấy tay trận lên.
Người đàn ông cầm túi văn kiện nhìn Trần Trung rồi lại nhìn mấy người Hoàng Quý đang đứng nép một bên bất đắc dĩ nói:
-Anh Lý ngồi xuống đi.
Những tập văn bản trong tay Phương Minh Viễn là văn bản gốc, nếu bị rơi hay bị bẩn thì lại phải làm lại lại phải chạy đến mấy cơ quan chuyên ngành tốn rất nhiều công sức, người thiếu niên này lại không giống người bình thường nếu như bảo ngồi thì tốt nhất là ông ta nên ngồi xuống thôi.
Phương Minh Viễn nói người phục vụ trong nhà ăn lấy thêm hai phần trà.
-Hai vị có cần ăn gì không? Tôi đây rất có hứng thú với loài hổ, có hai vị ở trung tâm nuôi hổ Đông bắc ở đây nên muốn hỏi xem tình hình về hổ đông bắc bây giờ thế nào. Có thể bớt chút thời gian chỉ giáo không ạ?
Nghe Phương Minh Viễn nói như vậy, Lâm Liên ở bên cạnh cũng nói giúp thêm vài tiếng hai người này mới nhẹ nhõm lại, không khí trong bàn lúc này cũng sôi động hơn. Thì ra người đàn ông cầm túi văn kiện tên là Vương Ngọc Cương, là chủ nhiệm của trung tâm nuôi dạy động vật Hắc Hà, người còn lại tên là Lý Quang Thành là trưởng phòng tài chính của trung tâm. Hai người lần này đến Cáp Nhĩ Tân là muốn tìm người giúp.
-Trung tâm chúng tôi thành lập năm , lúc đó đã có một cuộc điều tra về lượng hổ hoang dã đông bắc trên toàn quốc, kết quả là, ôi mẹ ơi cả nước chỉ có từ hai mươi đến ba mươi con hổ đông bắc hoang dã! Cần phải biết rằng vào giữa thập kỷ bảy mươi vẫn đang còn đến hơn một trăm năm mươi con! Lúc đó nhà nước cũng đã lo lắng hết sức, không thể để loài hổ đông bắc này bị tuyệt chủng được. Đây chính là một trong mười loài động vật đang ở trong tình trạng nguy hiểm nhất thế giới, cả thế giới đều đang chú ý đến nó. Thế là quyết đinh thành lập nên trung tâm của chúng tôi, lúc đó chỉ có tám con hổ mà thôi, chúng tôi phải ngiên cứu làm sao để sinh ra thật nhiều hổ con.
Vương Ngọc Cương nói vẻ mặt đầy cảm xúc.
-Vì sao hổ đông bắc hoang dã lại ít như vậy? Thập niên bảy mươi còn có đến hơn một trăm năm mươi con, chỉ trong vòng mười năm lại chỉ còn lại có ngần ấy, tốc độ cũng thật là quá nhanh!
Trần Trung trầm giọng hỏi. Anh ta không phải người trong nghề, nhưng không phải trong nghề cũng hiểu được một loài động vật chỉ còn lại hai đến ba mươi con thì là quá nguy hiểm rồi, nếu như vô ý một chút thì sẽ chẳng còn loài hổ đông bắc hoang dã nữa.
-Có thể không nhanh được sao? Cậu em, giá trị kinh tế của loài hổ đông bắc này rất cao, theo cách nhìn của y học cổ truyền của nước ta thì thịt và nội tạng của hổ có thể là phương thuốc chữa rất nhiều bệnh, chỉ một con hổ trường thành đã có giá lên tới mấy chục nghìn tệ. Là mấy chục nghìn tệ ai nhìn thấy mà chả thèm, vì vậy hổ đông bắc hoang dã bị liệt vào danh sách săn bắn trộm. Hơn nữa loài hổ đông bắc này lại thuộc họ mèo, lại sinh ra ở vùng đông bắc vì vậy tỷ lệ sinh nở cũng rất thấp, một con hổ đông bắc có tuổi đời khoảng hai lăm hai sáu tuổi, cũng phải khoảng đến bốn năm tuổi mới là tuổi trưởng thành, thời kỳ sinh sản là từ tháng mười hai đến tháng hai năm sau, thời kỳ mang thai là từ đến ngày, mỗi lần mang thai trung bình khoảng ba con. Những con hổ non lớn lên bằng nguồn sữa mẹ, theo mẹ từ hai đến ba năm mới bắt đầu sống độc lập. Sống thì tất nhiên là nhanh không bằng chết rồi, tất nhiên thì như thế loài hoang dã sẽ chẳng còn rồi.
Lý Ngọc Thành đau lòng nói.
-Những tên khốn kiếp đó cũng không thử nghĩ xem nếu như chúng hoàn toàn bị tuyệt chủng thì bọn họ còn có thể sang Liên Xô mà đánh hổ không? Có điều bên Liên Xô cũng chẳng còn bao nhiêu, tổng cộng hình như cũng chỉ còn khoảng hơn ba trăm con thôi.
-Trong nước mấy năm nay không phải là đã thành lập trung tâm nuôi dưỡng rồi hay sao, chẳng nhẽ không có tác dụng gì?
Lâm Liên lật tấm ảnh có hổ đông bắc nhìn rồi nói.
-Hi hi, cô gái, nói một câu không nên nói hơi thô một chút mong mọi người đừng để bụng. Nếu như nói chẳng có tác dụng gì là đã gạt bỏ đi thành tích của mấy trung tâm đó nhưng nói thật ra là nó chẳng có tác dụng mẹ gì!
Vương Ngọc Cương chua xót nói.
-Một cánh rừng lớn như vậy lại chỉ có mười mấy nhân viên tuần tra, lại chẳng được một phương tiện giao thông nào nên hồn làm sao mà kiểm soát nổi, lắm lúc làm qua loa cho xong chuyện. Hơn nữa có một vấn đề rất quan trọng chính là nước chúng ta, không phải là nơi thưa thớt người ở như khu vực rừng núi rộng lớn Viễn Đông của Liên Xô, chúng ta làm ra những khu bảo hộ riêng biệt, mỗi khu bảo hộ chỉ có hai ba con hổ thì làm sao mà chúng sinh sản được? Hơn nữa rừng sâu mới là nơi ở của hổ đông bắc, nhưng điều đó không có nghĩa là anh chỉ cần cho chúng một khoảng rừng là chúng có thể sinh tồn được, nơi đó còn cần phải có đối tượng mồi của hổ ví dụ như lợn rừng hay hươu nai gì đó. Trong lãnh địa của một con hổ đông bắc trường thành ít nhất phải có được hơn một trăm năm mươi con lợn rừng và hai trăm con nai rừng như thế mới đủ để tạo thành một vòng tuần hoàn, như thế thì hổ mới có thể sống được. Mấy năm nay mấy tên thợ săn đáng chết kia không chỉ giết hổ mà còn làm số lượng thức ăn của hổ suy giảm trầm trọng, khu vực hoạt động thu hẹp, đồ ăn cũng bị giảm bớt, hổ đông bắc có thể không ít được sao?
-Haizz…
Lý Quang Thành thở dài nói:
-Hổ ít rồi mọi người mới lo lắng, nhưng hổ mà nhiều lên thì chúng ta cũng lo lắng!
-Trưởng phòng Lý, hổ nhiều lên thì tốt chứ, các ông lo cái gì?
Lâm Liên ngạc nhiên hỏi, ban nãy chẳng phải Vương Ngọc Cương mới nói việc của bọn họ là ngiên cứu làm sao để sinh được nhiều hổ con hay sao.
-Không phải là mấy người nuôi không nổi đấy chứ?
Phương Minh Viễn nói nhỏ. Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của hắn. Ở kiếp trước sự kiện hổ nuôi bị bỏ đói đến chết đã xuất hiện rất nhiều. Có một lần Phương Minh Viễn còn nhớ đã có hàng chục con hổ bị chết đói, sự kiện ấy chấn động cả nước dẫn đến sự thảo luận rất sôi nổi trên toàn thế giới. Chỉ có điều hắn không ngờ rằng bây giờ mới ở năm chín mươi mà đã manh nha chuyện này rồi.
-Ôi, đúng là nuôi không nổi rồi!
Vương Ngọc Cương vỗ đùi nói.
-Tôi tính cho mọi người xem, hổ con không nói, chỉ tính hổ trưởng thành mỗi ngày cũng cần phải ăn mất mấy cân thịt, ít cũng phải ba kg, nhiều thì không biết bao nhiêu, chủ yếu là thịt bò và thịt gà lại còn phải nhai một ít xương gà, rồi còn thuốc bổ bổ sung nguyên tố dinh dưỡng nữa. Mỗi ngày chỉ tính mỗi tiền thịt thì cũng đã phải chi một khoản lớn rồi hơn nữa lại còn phải là loại thịt ngon chứ nếu không bụng có vấn đề thì còn phiền phức hơn. Lại còn phải tính thêm các loại thiết bị, lương của nhân viên trong trung tâm mỗi năm cũng cần một khoản không nhỏ. Như thế lúc mới thành lập thì còn được tổng cộng chỉ có tám con hổ, có thêm khoản tài trợ của nhà nước cũng có thể xem như là không tồi, nhưng sau đó chúng tôi đã gặp phải một cửa ải khó khăn, số lượng hổ nuôi ở đây càng ngày càng nhiều, hơn nữa giá thịt lại tăng lên, còn phải tăng lương cho nhân viên nhưng tiền của nhà nước chi ra lại không tăng lên, số tiền này thật sự là không đủ.
-Vậy bây giờ các ông nuôi bao nhiêu hổ?
Lâm Liên truy vấn.
-Có tám mươi bảy con, trong đó bốn bảy con xem như là ở tuổi trưởng thành, đến năm sau là có tới sáu mốt con hổ trưởng thành.
Lý Quang Thành mặt mày nhăn nhó khổ sở nói.
-Nhưng hiện tại tiền của trung tâm đừng nói là trả lương cho chúng tôi, đến tiền mua thịt cho hổ còn chẳng đủ!
-Nhiều vậy sao!
Lâm Liên vui mừng kêu lên.
-Các ông làm việc thật sự là rất hiệu quả!
-Chính là vì quá hiệu quả nên mới xảy ra kết quả này!
Vương Ngọc Cương dở khóc dở cười nói:
-Cô gái, để chúng sống mà không cho chúng ăn đủ no thì thà không để chúng sống còn hơn.
-Trong trung tâm chúng tôi lương năm nay nhân viên chỉ mới được nhận một nửa nhưng cho dù là như vậy nhưng nếu chính phủ không tăng thêm tiền thì đến tháng mười hai hổ trong trung tâm sẽ phải chịu đói rồi.
Lý Quang Thành nhớ lại mấy ngày hôm nay phải qua nhờ ông nội nói cho thật là cảm thấy chua xót.
-Các ông chưa bao giờ nghĩ qua chuyện làm sao để dùng hổ nuôi được kiếm tiền sau đó lại dùng tiền kiếm được ấy để tiếp tục nuôi hổ sao? Chỉ dựa vào nguồn vốn cấp của nhà nước hì hì, đừng trông chờ vào bọn quan chức ăn uống no nê kia, mỗi năm tiêu tốn mấy trăm nghìn tệ dễ như chơi, nếu muốn bọn họ nhả tiền ra cho các ông… đúng là không khác gì đòi lột da hổ!
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
Vương Ngọc Cương và Lý Quang Cảnh nhìn nhau trong lòng thầm cân nhắc, cậu thiếu niên này rốt cuôc là ai?
-Tất nhiên là chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến, giống hổ toàn thân nơi nào cũng đáng giá, xương hổ da hổ thì không cần nói rồi chỉ tính mình thịt hổ là đã có rất nhiều người đồng ý mua với giá cao rồi. Loài hổ tất nhiên là không thể giết xong rồi mới bán được nhưng trong quá trình nuôi hổ cũng rất hay chết như tám con hổ mà lúc đầu chúng tôi nuôi bây giờ cũng đã gần hai mươi năm tuổi thêm vài năm nữa khi nó chết đi thì da và xương nó cũng có thể bán được rồi! Số tiền kiếm được đó có thể dùng để nuôi con cháu của nó.
Lý Quang Thành nói.
-Chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến có nên liên hệ với mấy đoàn xiếc thú hoặc là liên hệ với các sở thú của các thành phố khác cho bọn họ thuê vài ba con hổ, như thế không những có thể tiết kiệm được tiền thức ăn cho chúng mà còn có thể kiếm được ít tiền để nuôi đồng loại của chúng.
-À, trưởng phòng Lý, những chú hổ bây giờ các ông có đều là con cháu của tám con hổ lúc đầu sao?
Phương Minh Viễn đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
-Đúng vậy đều là thế hệ sau của tám con hổ lúc đầu.
-Các ông không lo lắng đến chuyện tất cả chúng đều lai giống đồng huyết dẫn đến thoái hóa loài sao?