Diện tích trực thuộc huyện Hổ Hà rất lớn phải đến một nghìn cây số vuông trong đó có nguồn diện tích rừng nguyên sinh lớn và nguồn tài nguyên du lịch phong phú. Vì dựa vào sông Hắc Long Giang nên tài nguyên ngư nghiệp ở đây cũng rất phong phú, chỉ có điều những tài nguyên này vẫn còn bị chôn vùi sau điều kiện giao thông nên căn bản là không thể đổi chúng thành số tiền phát triển cần thiết được. Nhưng nếu xét từ một góc độ khác thì điều này cũng đã giúp nó bảo tồn được một hệ sinh thái tương đối trong sạch.
Thị trấn không lớn, tuy rằng rất trong sạch nhưng có vẻ cũ nát. La Tân đã sắp xếp cho mấy người Phương Minh Viễn ở nhà khách chính phủ của huyện và cũng là nơi tốt nhất ở đây. Anh ta cũng sống ở đây. Mọi người đi tắm trước sau đó dưới sự dẫn đường của La Tân đến một quán cơm trong thị trấn. Quán cơm không lớn lắm, đoàn người của bọn họ gần như là chiếm trọn cả tiệm cơm rồi. Xem ra quán cơm cũng đã có sự chuẩn bị nên mọi người ngồi xuống chưa được bao lâu thì nào là món gà om chính hiệu của Nga, Steak bơ, thịt bò hầm kiểu Nga, Sheshi Li, canh Soupault… từng món từng món được mang lên, đây có phải là chính cống hay không thì Phương Minh Viễn không biết nhưng xem ra mùi vị của các món ăn cũng không phải là tồi. Đến cả Lâm Liên và thư ký của Võ Uy bị say xe trên đường nên ăn không được ngon cho lắm nhưng cũng đã ăn nhiều hơn bình thường.
-Thị trấn Hổ Hà không lớn, cũng không có khu thương mại nào đáng đi thăm quan như ở trong thành phố. Buổi chiều nếu như mọi người có hứng thú có thể đến bên sông hay xung quanh đó đi dạo một chút, buổi tối ở đây có hai quán bar cũng không có rượu gì ngon nhưng có mấy cô gái tây đến đó nhảy nhót. Nếu cậu Phương và em Võ có hứng thú tôi có thể đưa hai người đi xem một chút.
La Tân cười híp mắt lắc lắc ly rượu trong tay nói.
-Đừng nhìn mấy bà cô to cao của mấy ông tây dáng mập mạp như thùng phi, những cô gái còn trẻ ở đấy thật sự là trông rất ngon mắt, thân hình thì nhất rồi, chỉ có điều cảm giác làn da hơi thô ráp! Nước hoa thì hơi nồng.
Trên bàn này chỉ có ba người bọn họ, không có con gái, bọn họ đều là đàn ông mà cho nên La Tân nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều. Cách để kết giao với đàn ông thì trăm cách đều không bằng nói chuyện về phụ nữ.
Phương Minh Viễn và Võ Uy cười hiểu ý, vẻ đẹp của con gái Nga tất nhiên là bọn họ sớm đã nghe tiếng rồi.
Những người đã từng đến Nga đều than vãn rằng “đi trên đường, nếu vô ý là sẽ đâm đầu vào những cô gái kiều diễm kinh người”. Người ta thường nói tỷ suất quay đầu ngoái nhìn ở trên phố chính là thước đo mỹ nhân, nhưng nếu đến những khu phồn hoa của nước Nga thì không thể dùng cái tiêu chuẩn này được. Ở trên đường có đến một nửa số những cô gái trẻ đều xứng để gọi với cái tên mỹ nữ làm cho bạn không kịp mà quay đầu nhìn lại. Sở dĩ có nhiều mỹ nhân như vậy là do kết quả của việc trộn chung các dòng máu. Nước Nga là một nước đa chủng tộc, diện tích trải dài từ biển Baltic của châu Âu đến ven biển Thái bình dương, nước Nga có tới một trăm bảy mươi dân tộc sinh sống trong đó bao gồm người Xla-vơ tóc trắng mắt xanh thân hình cao to, người Ba Tư, người Mông Cổ của vùng Siberia trầm tĩnh, người Thổ Nhĩ Kỳ giàu trí tưởng tượng của vùng Trung Á.... Không cùng dòng máu, không cùng gien hòa lẫn với nhau những ưu điểm của các dân tộc khác nhau chung hòa lại đã tạo nên những cô gái Nga với vẻ đẹp thiên phú.
Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn đã từng có một người dẫn chương trình của Moscow nói một câu như thế này:
-Nếu một người đàn ông lấy được một cô vợ Nga, một ngày ba bữa đều là cao lương mỹ vị của Hoa Hạ, ở biệt thự của Anh và lương thì theo tiêu chuẩn Mỹ, vậy thì người đàn ông này chẳng khác gì đang ở trên thiên đường.
Tất nhiên ở một số quốc gia nhất là những quốc gia thuộc khu vực đông Á thì những người vợ Nga này có lúc được đổi thành những cô vợ Nhật Bản. Nhưng các nước phương tây có mong muốn lấy được những cô vợ người Nga cũng là rất chính xác, bởi vì những cô gái Nga khi nói chuyện thường nói những từ như “chúng tôi”, “của chúng tôi” còn những cô gái phương Tây khác thì lại nói “tôi”, “của tôi”, vì vậy rất nhiều người đàn ông Phương Tây cho rằng phụ nữ chỉ biết quan tâm đến mình mình. Có một người đàn ông phương Tây đã từng nói:
-Dạy một người phụ nữ Nga nói tiếng Anh còn dễ hơn gấp trăm lần dạy một người phụ nữ phương Tây làm một người vợ tốt.
-Tôi chẳng có mấy thiện cảm với mấy tay Tây cao lớn, có điều tôi cũng phải thừa nhận, con gái của bọn tây mũi lõ thật sự là rất đẹp. Những người chưa đến Nga thì chưa biết những mỹ nữ có làn da trắng hồng mới chính là đặc sản của vùng này. Hơn nữa tôi nói cho hai cậu em biết, mỹ nữ của bọn tây không những xinh đẹp thoát tục mà còn rất chăm chỉ, đúng như ông bà ta thường nói “thượng phòng khách, hạ phòng bếp”. Từ khi còn ở mẫu giáo con gái đã phải học cách sắp xếp phòng của mình, lên đến tiểu học bọn họ phải học cách thêu thùa, nướng bánh, làm canh củ cải đỏ, cũng như đan áo lông, cắt và thiết kế trang phục…, đợi đến khi tốt nghiệp trung học thì những mỹ nữ tây này đã hầu như đã chuẩn bị tốt cho việc làm vợ hiền dâu đảm rồi. Sau khi vào đại học một cô gái chừng mười mấy tuổi là đã có thể lấy chồng rồi, có rất nhiều gia đình Nga có hai vợ chồng đang còn học đại học.
Những lời nói này của La Tân thật sự không phải là nói năng lung tung, ở Nga nam ít nữ nhiều hơn nữa đất rộng người thưa, vì để gia tăng dân số nên pháp luật quy định nữ từ mười bốn tuổi trở lên là đã có thể kết hôn rồi, so với Hoa Hạ thì sơm hơn đến tận sáu tuổi, vì vậy những cô gái Nga đang học đại học mà đã có gia đình không phải là chuyện hiếm.
-Nói thật nếu như không phải ông già tôi không chịu đến đây, hơn nữa thủ tục cũng lằng nhằng thì thật ra tôi cảm thấy làm một cuộc hôn nhân xuyên biên giới giới thiệu luôn công ty cũng không tồi.
La Tân nói nhỏ với hai người:
-Những cô gái Tây thật sự là rất đẹp, còn đàn ông thì khỏi cần nói rồi, nghiện hút rượu chè đánh đập vợ con đã nổi tiếng gần xa. Vì vậy đối với chuyện lấy chồng ngoại các cô không hề băn khoăn gì. Chỉ có điều có chút rắc rối là khi sinh con xong thì dáng dấp chẳng còn được như xưa nữa, chẳng bằng được với các cô gái của nước chúng ta!
Phương Minh Viễn cười thầm trong lòng, đó là vì anh chưa nhìn thấy những cô gái Hoa Hạ đời sau đấy thôi, bởi vì có quá nhiều dinh dưỡng nên khi sinh con xong thì cũng có khối người phát tướng.
-Anh La, hiện tại việc buôn bán ở biên giới Hoa-Xô thế nào?
Võ Uy dẫn câu chuyện về vấn đề chính. Đối với những người đã kết hôn như anh ta, gái hả, chỉ cần có tiền thôi tuy không thể mua nổi tình yêu thật sự nhưng nếu là loại ăn chơi thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vì vậy đối với anh ta bây giờ cái mà anh ta quan tâm hơn chính là kết quả của việc khảo sát và cơ nghiệp của anh ta trong tương lai.
-Tất nhiên là rất tốt! Tôi nói với hai cậu, đồ tốt của bọn Tây này rất nhiều và cũng thiếu rất nhiều đồ! Những sản phẩm thuộc ngành công nghiệp nhẹ của chúng ta thì có bao nhiêu cũng hết. Chỉ có điều nhiều lúc cậu không có ngoại tệ mạnh trong tay nên chỉ có thể lấy hàng đổi hàng, hơn nữa có lúc đồ của bọn họ tuy tốt thật nhưng tôi lại không có đường tiêu thụ nên đành bỏ qua. Không biết lần này cậu đến là muốn buôn bán về phương diện nào?
La Tân cười nói.
Võ Uy cũng cười trả lời rằng:
-Anh La, còn có thể buôn bán gì nữa chứ, còn chẳng phải là cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó sao. Tài lực của nhà em chẳng phải là anh không biết.
Công ty của anh ta nói trắng ra thì chỉ là một công ty trung gian, là trung gian giữa hai bên mua bán, chẳng nắm chắc nghành nào trong tay, cũng chẳng khác nào công ty hão.
La Tân lại nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn cười nói:
-Lần này em đến chủ yếu là muốn thăm thú phong cảnh, thứ nhất là muốn mở mang tầm mắt tìm hiểu một chút tình hình ở đây, thứ hai là nước Nga đất rộng nhiều của, có rất nhiều thứ cũng không tồi ví dụ như áo da, trứng cá muối, kính viễn vọng vv. Đến đây xem có cái nào thích hợp thì mua là tăng thêm lượng hàng. Ha ha, nhờ có phúc của Anh La mà vừa mới đến đã có chút thu hoạch.
Những lời này của Phương Minh Viễn nói ra chẳng khác nào là không nói, La Tân thật sự suy nghĩ không biết mục đích của Phương Minh Viễn là gì.
-Nếu đã như vậy thì tối nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tôi sẽ đưa hai người đến bến cảng Victoria ngắm cảnh. Hai người đến cũng rất đúng lúc, đến muộn thêm mười ngày nữa là có tuyết rơi rồi, đến lúc đó phong cảnh đẹp thì có đẹp thật nhưng giao thông thì rất bất tiện.
La Tân gắp một cái chân gà gặm hai miếng nói.
-Ở đây đổi ngoại tệ thế nào? Tỷ giá của đồng Rúp và nhân dân tệ là bao nhiêu?
Đi Liên Xô mà trên người không có đồng Rúp thì sao được.
-Giá của nhà nước thì một đô la Mỹ đổi được , đồng Rúp, nếu ở chợ đen thì rất khó nói, một ăn sáu, thậm chí là một đô la đổi lấy tám rúp cũng có. Còn nhân dân tệ thì khoảng một rúp đổi được mười hai mười ba nhân dân tệ, có lúc thì biến động một chút. Có điều nếu là tiêu pha ở cảng Victoria thì cũng chẳng cần đổi ngoại tệ làm gì, bên đó người ta cũng lấy nhân dân tệ, dù sao thì người bên đó qua huyện Hổ Hà tiêu tiền cũng không ít.
La Tân đặt ly rượu xuống thở dài nói:
-Buôn bán ở biên giới ở nước ta có điều này không tốt chút nào, nhân dân tệ thì người ta không nhận, đồng rúp thì mình cũng không thích, nhưng cho dù là ai có muốn có một ít đô la Mỹ cũng là rất khó.
, rúp đổi một đô la Mỹ? Hì hì, một thời gian ngắn nữa sẽ không còn là như vậy nữa rồi. Phương Minh Viễn cười thầm trong lòng, hắn còn nhớ rất rõ, không lâu sau hình như là cuối năm chín mươi đầu năm chín mốt đồng rúp sẽ đối mặt với một lần rớt giá thê thảm từ lúc đó kéo theo đồng rúp của Liên Xô và sau này là Nga rớt giá. Đến sau này giá trị giữa đồng Rúp và đô la Mỹ thật sự là rối tinh rối mù, nếu như không phải là chuyên gia thì không thể nói rõ được nó rớt bao nhiêu lần giá. Vì vậy chính phủ của Nga không thể không hết lần này đến lần khác phát hành đồng tiền rúp mới. Phương Minh Viễn còn nhớ báo chí đã từng dẫn ra một ví dụ một người Nga có tài khoản ngân hàng khoảng một triệu đô la Mỹ bằng tiền Rúp thì đến sau năm tài khoản này chỉ còn đáng ba bốn trăm đô mà thôi. Từ đó có thể thấy được tình trạng rớt giá thê thảm của đồng Rúp. Gần như chỉ trong vòng mấy năm một nhà tư bản giàu có người Nga sẽ trở thành một tên nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng nguy cơ thì có khi cũng là một cơ hội kiếm tiền, những quan chức của nước Nga cũng nhân cơ hội này kiếm bộn tiền, ra sức vơ vét của cải quốc dân vào trong tay mình. Lần này Phương Minh Viễn đến Liên Xô cũng là vì muốn tìm một cơ hội tốt để kiếm chút đỉnh từ “mâm cơm thịnh soạn” này.