Con tàu vẫn tiếp tục chạy mải miết trong rừng rậm, bất kể bọn Phương Minh Viễn nhìn về hướng nào thì cũng là rừng rậm um tùm vô biên. Nói cách khác, là nhìn đâu cũng thấy rừng. Ngay cả là nhìn từ cửa xe hướng lên bầu trời cũng là rừng rậm, hầu như không nhìn thấy không trung, càng không cần phải nói tới hai bên đường sắt, nhìn là thấy rừng cây san sát. Trừ những khi đến gần các thành phố, rừng rậm mới có thể lùi xa hai bên đường sắt, bắt đầu hiện ra những công trình nhà cửa, nhưng phía xa sẽ lại là những cánh rừng nối dài vô tận. Theo lời của những nhân viên trên tàu, đoàn tàu phải đi một mạch tới địa phận của Liên Xô ở châu Âu, khi đó thì mới thấy nhiều đất trồng trọt.
Đây cũng không phải là rừng bảo vệ đường ở hai bên đường sắt như ở Hoa Hạ mà toàn bộ đều là rừng rậm nguyên thủy. Hễ đi vào liền có thể nhìn thấy động vật hoang dã, đi lạc đường cũng là chuyện cơm bữa.
Đường sắt ở Siberia, tổng độ dài từ Vladivostok ở Thái Bình Dương qua Siberia đến thủ đô Matxcơva của Nga là hơn km, đi qua tám múi giờ, toàn bộ hành trình cần gần bảy ngày, là tuyến đường sắt dài nhất thế giới, cũng trở thành con đường sắt mơ ước của rất nhiều du khách muốn đi sang lục địa Á Âu.
-Anh Trần, ở đây nhiều cây thật đấy.
Võ Hưng Quốc không kìm lòng nổi mà ghé vào cửa kính xe xúc động nói lớn. Cảnh vật như vậy, đối với người sinh ra ở cao nguyên Hoàng thổ như y, có thể nói là cả một sự chấn động.
-Hưng Quốc.
Trần Trung che mặt nói. Cũng may ở đây đều là khoang riêng, nếu không thì thật là mất thể diện. Những đoàn tàu chạy ở Siberia, loại tốt nhất là “khoang hạng nhất sang trọng”, hai người một phòng, rộng rãi thoải mái, còn có thêm chăn màn gối đệm; còn có “khoang hạng nhất”, “khoang hạng hai”, “khoang hạng ba”, mấy khoang này đều là khoang giường nằm, “khoang hạng tư” thì chỉ có ghế ngồi. Trên tàu còn có hai buồng tắm, phải mất thời gian xếp hàng tắm rửa. Những người không thiếu tiền như bọn Phương Minh Viễn, đương nhiên là chọn khoang tốt nhất, “khoang hạng nhất sang trọng”, gần như là thuê riêng cả khoang xe. Phương Minh Viễn và Lâm Liên ở khoang bên cạnh.
Phương Minh Viễn dừng lại ở huyện Hổ Hà năm ngày, trong thời gian này, Asohon Kagetsu và những quan chức khu Amour đạt được một loạt những thỏa thuận đầu tư, số vốn đầu tư gần ba tỷ rúp có thể nói là nguồn đầu tư từ nước ngoài lớn nhất từ trước đến nay ở khu Amour. Vì thế, thậm chí còn kinh động đến một số quan chức cao cấp của Siberia ở Liên Xô, trong buổi lễ kí kết, không ít những quan chức tai to mặt lớn ở Liên Xô đến tham dự. Đối với những người có thể đầu tư số vốn lớn khiến người khác kinh ngạc như vậy ở khu Amour như bọn Asohon Kagetsu, tất nhiên là phải lấy lòng bằng mọi cách.
Vùng Siberia diện tích rộng lớn, đất rộng người thưa, so với địa phận Liên Xô ở châu Âu, mức phát triển kinh tế có sự chênh lệch tương đối lớn. Nếu như không phải vì Chiến tranh thế giới thứ hai, vì sự xâm lược của người Đức, đa phần công xưởng và công nhân chuyển về phía đông, cùng với việc sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, chính phủ Liên Xô mở cửa khu vực Siberia, thì nơi này ngày hôm nay, e rằng vẫn còn hoang vắng. Có điều dù là như vậy, kinh tế Siberia nơi này vẫn còn khá lạc hậu. Điểm này có thể nhận ra được từ số cư dân của khu vực này. Thành phố ở Siberia, những nơi có dân số vượt qua một trăm nghìn, gần như có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, mà số dân này, nếu như ở Hoa Hạ, thì chẳng qua chỉ là số dân của một huyện bình thường mà thôi.
Mở cửa Siberia, là việc mà chính phủ Liên Xô vẫn thực hiện trong những năm gần đây, nhưng sự thiếu hụt tài chính gây ra tình cảnh đầu voi đuôi chuột, tiến triển tương đối chậm chạp cho việc chính phủ Liên Xô mở cửa với Siberia. Vì thế thu hút nguồn vốn đầu tư nước ngoài đã trở thành lựa chọn duy nhất của các nước cộng hòa và chính phủ ở Siberia. Đương nhiên, có thu hút đầu tư cũng là cơ hội cho những quan chức trên dưới chuyển tay nhau, loại quy tắc ngầm này trong thâm tâm ai cũng hiểu rất rõ.
Mà Asohon Kagetsu đương nhiên là làm theo lời chỉ bảo của Phương Minh Viễn, chi hào phóng với những người này, dù sao cần hạ thấp tỉ giá hối đoái, Asohon Kagetsu chi thêm một chút cũng không thấy tiếc. Mà những quan chức này đương nhiên cũng muốn có đi có lại mới toại lòng nhau, trên hợp đồng, cũng đã cung cấp cho bọn Phương Minh Viễn những ưu đãi tương đối lớn. Hai phía đều đạt được kết quả đáng mừng, hai bên cùng có lợi, còn về phía Liên Xô, có thể đồng ý với kết quả như vậy hay không, thì không trong tầm suy xét của cả hai bên. Phương Minh Viễn còn không rảnh rỗi đến mức phải lo lắng cho lợi ích quốc dân của nước khác, mà những quan chức này của Liên Xô, đương nhiên cũng không, mọi người đều hiểu có điều không nói ra mà thôi.
Trong buổi lễ kí kết, còn có không ít cán bộ ở các nơi khác liên lạc với Asohon Kagetsu, ra sức chào mời các hạng mục đầu tư tại địa phương, khiến Asohon Kagetsu đối với sự nhiệt tình của bọn họ, có chút chịu không nổi.
Về phần Phương Minh Viễn lưu lại Hổ Hà, lại cùng với hai người La Tân, Võ Uy, chính thức kí thỏa thuận cùng đầu tư, tổ chức và thành lập công ty thương mại xuất nhập khẩu và nhà máy gia công gỗ thô, Phương Minh Viễn dựa vào con đường thu mua Carrefour, cùng với việc đầu tư cho những thiết bị cần thiết của nhà máy gia công gỗ thô chuyển sang cổ phần, chiếm sáu mươi phần trăm tổng cổ phần, La Tân và Võ Uy chiếm lần lượt hai mươi phần trăm và mười phần trăm, có điều bởi hai người vay Phương Minh Viễn với số lượng lớn, cho nên dựa trên số cổ phần thực chất mà nói, hiện này là nằm trong tay Phương Minh Viễn. Công việc kinh doanh hàng ngày của công ty và nhà máy gia công gỗ do hai người La Tân và Võ Uy phụ trách, Phương Minh Viễn chỉ cần sau này phái nhân viên tài vụ có thể tin tưởng được tới hai công ty để giám sát tình hình thu chi là được.
Về phía Ngô Giang Quốc, sau khi biết cha y chính là Ngô Vĩnh Giang, Phương Minh Viễn muốn nhẹ tay với y, cũng coi là để sau này gặp mặt Ngô Vĩnh Giang còn có chỗ đi chỗ lại, nhưng thật không ngờ, ngày thứ hai, Ngô Vĩnh Giang lại đích thân tới thăm, tỏ ý xin lỗi vì việc con mình có lỗi với ba người Phương Minh Viễn, còn nói sau này sẽ bắt Ngô Giang Quốc từ chức, rời bỏ quan trường, coi như là sự trách phạt với loại hành động này của y. Kết quả này thật có chút vượt ra khỏi dự tính của bọn Phương Minh Viễn. Bất kể nói thế nào, hiện nay Ngô Giang Quốc cũng đã là trưởng phòng, đừng nói là trưởng phòng ở cấp thành phố, trưởng phòng của một phòng trọng yếu nào đó, quyền lực trong tay cũng đã không thể xem thường.
La Tân một mực chắc chắn đây là Ngô Vĩnh Giang lo lắng con trai liên lụy đến con đường quan lộ của mình, quyết định như vậy, dù sao chỉ cần ông ta tiếp tục giữ chức phó chủ tịch thành phố, Ngô Giang Quốc cũng không cần lo không có cơm ăn. Ông ta xử lí thế này, La Tân, Võ Uy nếu không phải là loại không hiểu lí lẽ thì lại cũng không có vấn đề gì, bất kể bọn họ làm thế nào, chỉ cần tôi không thoải mái, liền bắt từng người. Nhưng La Tân và Võ Uy lại không phải loại người đó, như thế này, ngay cả sau này có ý định làm khó Ngô Vĩnh Giang, Ngô Vĩnh Giang cũng có thế tìm được thuyết khách. Giết người chẳng qua đầu cũng rơi xuống đất sao, con người ta đã đắc tội với mấy vị, nhưng người ta chẳng phải cũng rút khỏi quan trường rồi sao, đây chẳng phải là gây đủ họa cho nhà người ta rồi sao.
Phương Minh Viễn lại cho rằng, Ngô Giang Quốc không nên vì nguyên nhân này mà ép con trai mình từ bỏ con đường làm quan, có lẽ vì thiện cảm của kiếp trước, có thể là vì sự tiếp xúc lúc đó. Sau khi biết xuất thân của ba người, Ngô Giang Quốc vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo không hạ mình, càng khiến Phương Minh Viễn có thêm thiện cảm với gã. Cho nên trong lời nói với ông ta cũng rất lễ độ. Thời những năm , ông ta mới chỉ là một phó chủ tịch thành phố, năm vị này chính là Chủ tịch tỉnh, khả năng lớn như vậy, nếu không suy tính đến giai đoạn trước liền chặn con đường tiến thân của ông ta, Phương Minh Viễn đương nhiên không thể tùy tiện đắc tội.
Dù sao cuối cùng, Ngô Giang Quốc vẫn đã nộp đơn từ chức đến bộ phận nhân sự của huyện Hổ Hà, chính thức rút khỏi hàng ngũ quan chức nhà nước, cùng Ngô Vĩnh Giang rời khỏi huyện Hổ Hà.
Về công việc đầu tư ở huyện Hổ Hà, tất nhiên là giao cho La Tân- người đã thân thuộc với tình hình địa phương phụ trách, còn Võ Uy, là một cổ đông nhỏ, tất nhiên cũng có trách nhiệm giúp La Tân hoàn thành công việc này. Thế là Phương Minh Viễn liền danh chính ngôn thuận dưới ánh mắt đầy oán trách của hai người họ, cùng với hai người đẹp bước lên con tàu đi đến Matxcơva.
-Thưa cô Aso, đến trạm tiếp theo, chúng ta có thể xuống xe đi tới nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk rồi, sự hiện diện của cô Aso là điều mà cả nước tôi đều mong đợi từ lâu.
Một vị quan chức Liên Xô ngồi đối diện Asohon Kagetsu tươi cười nói bằng tiếng Nhật. Ở vùng Siberia, khoản tiền đầu tư lớn như thế này, thực sự là hiếm có, y vốn muốn nghĩ cách tạo mối quan hệ với Asohon Kagetsu, không ngờ, Asohon Kagetsu lại chủ động tìm gặp y, điều này khiến y mừng rỡ khôn xiết.
Nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk này nằm trong địa phận Nga, không phải là nước cộng hòa như người Hoa Hạ biết, là một nước cộng hòa gia nhập liên minh lớn nhất trong lãnh thổ Nga, lãnh thổ nó đạt đến hơn ba triệu kilomet vuông, ở đây, mùa hạ ngắn ngủi, mùa đông dài dằng dặc, khoảng từ tháng đến tháng , nhiệt độ trung bình thấp nhất trong tháng có thể đến - độ, mà nhiệt độ trung bình cao nhất ở tháng bảy cũng không vượt quá trên dưới độ. Có thể nói, đây là khu vực có mùa đông dài nhất và nhiệt độ thấp nhất ở Bắc bán cầu. Tổng số dân vùng này, theo thống kê của cơ quan hữu quan Liên Xô, cuối những năm , không tới hơn người, là khu tập trung chủ yếu của người Curt.
Nhưng nơi này lại là vùng đất trọng yếu của ngành khai thác kim cương lớn nhất tại khu vực Viễn Đông Liên Xô. Công ty kim cương Alrosa là doanh nghiệp độc quyền ở Liên Xô và Liên bang Nga sau này trong lĩnh vực nguyên liệu kim cương, quy mô kinh doanh của nó chỉ đứng sau công ty “deBeer” của Nam Phi, đứng thứ hai thế giới. Ở đây, còn có hầm ngầm nhân tạo lớn nhất thế giới-mỏ kim cương Murs. Mỏ này mãi đến năm mới đóng cửa, luôn được xếp vào một trong những điều tối cơ mật của Liên Xô. Phương Minh Viễn cũng là sau này mới có chút hiểu biết về nơi này.
Sở dĩ Phương Minh Viễn rời châu Amuor mà chọn nơi này, chính là vì nhìn thấy được lượng kim cương có thể khai thác cực kì lớn ở nơi đây. Lần này đến Liên Xô, nói thẳng ra là để tiêu tiền, hàng trăm triệu rúp, nếu muốn tiêu nhanh, tiêu có hiệu quả, thì những đồ xa xỉ không thể nghi ngờ chính là một trong những lựa chọn tốt nhất, nếu không mua được mỏ kim cương, chẳng lẽ chúng ta không mua được kim cương sao?