Cáo Bắc cực có màu sắc sặc sỡ, loại cáo ở bắc cực có màu lông đột biến, như cáo ảnh, cáo trân châu Bắc Cực, cáo ngọc bích Bắc Cực, cáo bạch kim Bắc Cực, gọi chung là cáo bắc cực đa sắc.. Đặc biệt là con cáo bắc cực có màu xanh da trời, được xem là cực phẩm của cáo Bắc Cực. Bởi vì lông của chúng duy trì được tính giữ ấm của cáo Bắc Cực nên có thể dùng ở bất kì vùng nào có thời tiết khá lạnh, vì thế trên thị trường lông da quốc tế, rất được các quý phu nhân để mắt tới và tìm mua. Tuy nhiên những con cáo bắc cực hoang dã có màu sắc sặc sỡ là rất hiếm, đại bộ phận những sản phẩm lông da trên thị trường đều được sản xuất từ những con cáo bắc cực được nuôi trong chuồng. Phương Minh Viễn sống ở kiếp trước, cũng có cơ hội biết được điều này.
- Cậu Phương tôi chỉ sợ rằng làm cậu thất vọng.
Một giọng nói cất lên từ phía sau, Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông người Nga to cao đứng cách không xa, miệng thở ra khói trộn vào không khí.
Mikhail sắp xếp đoàn tùy tùng nghênh đón ngay lập tức, đưa ông ta lại gần Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn nhìn thấy rõ ràng, người này có ảnh hưởng lớn đối với đoàn tùy tùng, một số nhân viên phải đến chào ông ta.
Khodorkovsky sợ hãi nói nhỏ với Phương Minh Viễn:
- Ông ta chính là phó tổng giám đốc của công ty Alroso của nước cộng hòa Yakutsk, tên ông ta là Nicholas Laski. Mục đích đến đây là gặp cô Asohon Kagetsu.
Phó chủ tịch của công ty Alrosa, đối với hắn chỉ là một người Liên Xô bình thường, nhưng thực ra là có một vị trí vô cùng to trong xã hội. Khodorkovsky cảm thấy mình đi theo Phương Minh Viễn chuyến này thật là đáng giá, không chỉ có được thu nhập cao, mà còn được mở rộng tầm mắt.
Nicholas Laski thở dài mấy hơi, thực sự ông ta không thể chờ được đến ngày mai, hơn nữa ngày mai có Mikhail đi cùng với nhóm người Phương Minh Viễn, muốn nói chuyện riêng tư, sợ là không thuận lợi. Nicholas Laski nhận thức được rằng hiện giờ bản thân mình phải khôn ngoan, phải thu xếp việc này trước khi Wald Zeff ra tay với mình, sợ rằng nửa cuộc đời còn lại của mình phải sống trong tù.
Với địa vị của mình ở thành phố Yakutsk, không khó để biết được bọn người Phương Minh Viễn đi đâu, chỉ có điều khi đó y vội vội vàng vàng lái xe đuổi theo, một nhân viên trong khách sạn đã cho y biết, đoàn người Phương Minh Viễn, đã ra ngoài đi dạo trên phố.
Mặc dù y ở thành phố Yakutsk này trong nhiều năm, nhưng trong thời tiết này, muốn tìm được người, không phải là một việc dễ dàng gì. Thành phố Yakutsk cũng không phải là lớn, đoàn người Phương Minh Viễn lại rất đáng được chú ý tới, nếu Nicholas Laski không tới khách sạn trễ một bước, chắc chắn sẽ không phải như bây giờ, mà phải vội vàng chạy đuổi theo bọn họ.
- Nicholas Laski? Phó chủ tịch công ty Alrosa?
Tim Phương Minh Viễn đập thình thịch, không phải chính mình phải cùng với Mikhail đi chào hỏi hay sao, ngày mai đến thăm công ty Alrosa, một người như thế này tại sao lại chạy đến đây tìm mình? Ông Nicholas Laski làm việc này là có ý gì? Nếu tình cờ gặp mặt thì không có gì đáng nói, nếu cố ý, phải suy xét chuyện này kĩ càng.
Nicholas Laski đi tới trước mặt Phương Minh Viễn, cũng có một chút run sợ, mặc dù, y cũng đã nghe nói qua, Phương Minh Viễn tuổi tác không lớn, nhưng cũng thật không ngờ, không ngờ hắn lại quá trẻ như vậy, thoạt nhìn trông giống một đứa bé thì đúng hơn. Asohon Kagetsu cũng chú ý tới Nicholas Laski, bỏ mũ xuống, bước lại gần.
- Hoan nghênh hai vị đến thành phố Yakutsk, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Nicholas Laski, phó chủ tịch của công ty Alrosa chi nhánh ở thành phố Yakutsk, tôi đã được bộ trưởng Mikhail thông báo, ngày mai hai vị sẽ đến thăm công ty, không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, có thể gặp hai vị ở đây.
Nicholas Laski chủ động đưa tay ra nói. Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu cùng bắt tay y.
Nicholas Laski cưới nói:
- Cậu Phương cậu muốn có được lông da sặc sỡ của cáo bắc cực, nhưng ở đây bọn họ không có.
Hiện tại Liên Xô, kĩ thuật nuôi cáo bắc cực chưa thuần thục, hầu hết các sản phẩm lông da đều làm từ cáo bắc cực hoang dã, tần suất xuất hiện cáo bắc cực có màu sắc sặc sỡ tự nhiên rất là hiếm, một khi xuất hiện, sẽ có bộ phận những người có địa vị mua liền, đưa vào các doanh nghiệp lớn, các cửa hàng trên đường phố thế này, không thể có khả năng có được những sản phẩm như thế.
Nhìn thấy nét mặt của Asohon Kagetsu có vẻ tiếc nuối, Nicholas Laski cười nói:
- Nếu hai vị thực sự muốn có sản phẩm này, việc này tôi có thể làm được. Không dám nói là tìm được nhiều, tôi có thể tìm được hai hoặc ba cái sản phẩm lông da loại này.
Y làm việc nhiều năm ở nước cộng hòa Yakutsk, có nhiều mối quan hệ, có thể mua được hai hoặc ba sản phẩm là điều có thể chắc chắn.
- Rất cảm ơn ngài Nicholas Laski..
Phương Minh Viễn thuận nước đẩy thuyền. Tục ngữ có câu, không nhờ vả thì không tỏ ra săn đón nịnh bợ, không làm chuyện xấu thì không chủ động như vậy. Nicholas Laski chủ động mà tìm đến đây, % là có việc cần nhờ. Tuy nhiên, đó cũng là điều tốt, bản thân mình đề xuất mua nguyên vật liệu chui là rất tốt. Nếu Nicholas Laski không có yêu cầu nào, thì thật là đáng tiếc.
Trong lòng Nicholas Laski như có tảng đá lớn đè xuống, nếu bên kia không có ý định từ chối mình thì thật là tốt, ít nhất thì cũng là một khởi đầu tốt. Nhưng đồng thời, y cũng xác định được một chút, xem ra thật đúng như mình nhận định, địa vị của Phương Minh Viễn cao hơn Asohon Kagetsu, ít nhất thì hắn có thể thay mặt Asohon Kagetsu đưa ra quyết định. Cứ như vậy, trong lòng Nicholas Laski có vài phần kiên định, những người trẻ tuổi, làm việc phần lớn xuất phát từ sự thích thú, vui vẻ bênh vực kẻ yếu, ít kinh nghiệm xã hội, bản thân mình thuyết phục Phương Minh Viễn, dễ dàng hơn so với việc thuyết phục Asohon Kagetsu.
Kế tiếp, Nicholas Laski liền gia nhập với đoàn người của Phương Minh Viễn, ông làm việc nhiều năm ở thành phố Yakutsk, bản thân lại là một cán bộ cấp cao, hiện giờ thế cục ở Liên Xô tất nhiên ông phải tinh tường hơn nhiều so với người bình thường, cùng Phương Minh Viễn, Asohon Kagetsu tán gẫu cũng có ích. Phương Minh Viễn thuận thế đề xuất mua nguyên vật liệu của công ty Alrosa, Nicholas Laski nghe thấy thế trong lòng tỏ rõ muốn được giúp đỡ, vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ không để bọn người Phương Minh Viễn phải thất vọng.
Trong lòng Asohon Kagetsu cười thầm, cô xem như đã nhìn ra, chắc chắn rằng Nicholas Laski có chuyện gì đó cần nhờ vả, cho nên mới nhiệt tình mà giúp đỡ như vậy, muốn nhân cơ hội này, để tạo mối quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, nhưng đường đường là một phó chủ tịch của công ty Alrosa, chắc hẳn y đã làm sai chuyện gì đó, muốn theo Phương Minh Viễn để cùng nhau chia sẻ, nhưng cũng không phải là điều dễ dàng gì.
Hơn nữa, Nicholas Laski có lẽ chỉ nghĩ rằng, Phương Minh Viễn chỉ tính toán mua chút nguyên vật liệu chui mang về nước thôi, nhưng đã không nghĩ rằng, số lượng mà Phương Minh Viễn muốn mua, nó sẽ trị giá hàng trăm triệu Rúp.
Trên đường đi gió tuyết càng ngày càng lớn, một lúc sau bọn người Phương Minh Viễn mới đi ra khỏi, tay chân rét run lên, vì thế mọi người quay trở về và thảo luận về vấn đề này sau.
- Các vị có muốn thử những món ăn truyền thống của nước cộng hòa Yakutsk không?
Nicholas Laski mỉm cười nói:
- Tôi biết một nhà hàng nấu các món ăn truyền thống, không biết buổi tối hai vị có sẵn lòng đi với tôi không.
- Nhà hàng món ăn truyền thống?
Phương Minh Viễn ngạc nhiên nhìn thoáng qua tên phiên dịch Khodorkovsky, nước cộng hòa Yakutia còn có những món ăn độc đáo mang đậm chất địa phương sao?
Khodorkovsky nói thầm vào tai Phương Minh Viễn:
- Ngài Nicholas Laski nói tới có lẽ là món thịt ngựa…
Hóa ra, nước cộng hòa Yakutsk nằm ở bắc cực, môi trường rất khắc nghiệt. Đặc biệt là trước khi có các phương tiện giao thông hiện đại, nơi này trước kia không có phương tiện giao thông, cho nên nhắc đến ăn uống, các món ăn truyền thống của nước cộng hòa Yakutsk sử dụng các con vật như thế. Trước kia đám cưới ở Yakutsk, cô dâu bưng lên món tốt nhất chính là đầu ngựa nấu chín, cùng với một ít tràng thịt ngựa.
Về phần các thực phẩm hàng ngày, vô cùng đơn sơ, lương thực thiếu hụt quanh năm, thậm chí bọn họ còn dùng vận sam, cây linh sam cắt thành những miếng mỏng, hoặc nghiền thành bột, nấu cháo hoặc làm bánh mì, sau đó là sữa, bột cá ăn cùng nhau. Hiện nay, mặc dù điều kiện giao thông của nước cộng hòa Yakutsk đã được cải thiện, lương thực thực phẩm cũng đã đầy đủ, nhưng thịt ngựa vẫn là món trọng yếu của các nhà hàng.
“Thịt ngựa ư?”
Phương Minh Viễn nói thầm, thực ra hắn chưa ăn qua món này, nhưng đoán chừng ăn cũng sẽ không tốt, nếu không, chế độ ăn của người Trung Quốc, rất ít khi lấy thịt ngựa làm thức ăn. Asohon Kagetsu có chút do dự, con ngựa vốn là bạn của con người. Muốn ăn thịt ngựa? Cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Nicholas Laski cũng nhận thấy bọn người Phương Minh Viễn có chút do dự, thay đổi giọng điệu của mình nói:
- Thôi cũng được, buổi tối tôi tìm được một nhà hàng cơm tây cũng rất ngon.
Mọi người liền cười.
Về tới khách sạn mọi người phân tán mỗi người một nơi, người nào về phòng người đó, còn lại Nicholas Laski đi theo Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu vào phòng, khách và chủ ngồi xuống. Khodorkovsky cũng ngồi phía sau Phương Minh Viễn. Còn lại Trần Trung ngồi ở góc phòng.
Nicholas Laski nhìn thoáng qua Khodorkovsky, đánh mắt xung quanh Phương Minh Viễn, lúc này Phương Minh Viễn mới chú ý tới ánh mắt của Nicholas Laski nhìn Khodorkovsky, có chút không rõ nguyên nhân, không có Khodorkovsky ở đây, phải nhờ người khác đến làm phiên dịch hay sao, bản thân mình và Asohon Kagetsu đều không hiểu tiếng Nga.
- Cậu Phương, cô Asohon Kagetsu, chúng ta có thể chính thức nói chuyện mua bán nguyên vật liệu chui được rồi đấy.
Nicholas Laski đột nhiên nói bằng tiếng Anh. Phương Minh Viễn ngẩn người ra, hiểu rằng Nicholas Laski không muốn Khodorkovsky nghe được chuyện này.
- Khodorkovsky, ngài Nicholas Laski đây có thể nói tiếng Anh, như vậy anh có thể trở về phòng mà nghỉ ngơi.
Phương Minh Viễn có ý muốn Khodorkovsky ra khỏi phòng.
- Ngài Nicholas Laski, ngài nói tiếng Anh rất tốt.
Asohon Kagetsu cười duyên nói.
- Giáo viên tiếng Anh của tôi đã từng du học ở Luân Đôn. Vì thế có thể nói được nhưng nghe thì không được tốt lắm.
Nicholas Laski tươi cười có chút tự hào.