Đúng là một đại bí mật, mắt Phương Minh Viễn lập tức sáng lên, đây đúng là bí mật mà trước đó, thậm chí là cả kiếp trước hắn đều không hề biết.
Công ty Alrosa là công ty lớn thứ hai thế giới về sản xuất quặng kim cương, chỉ xếp sau công ty De Beers Consolidated Mines, mỗi năm doanh thu phải hơn cả tỷ Đô la Mỹ. Một khoản tiền khổng lồ như vậy lại đã bị lãnh đạo của công ty vứt vào thị trường giao hàng kỳ hạn làm cho tan thành tro bụi hết rồi, đây đúng là một tin vô cùng giật gân.
Của cải của công ty Alrosa tuy nhiều, nhưng đó hầu hết đều là tài sản cố định không thể biến thành tiền mặt, hơn nữa lại bị một năm chỉ bán ra mà không có thu vào cộng thêm với hai trăm triệu Rúp bị cướp đi, có thể nói công ty Alrosa đã bị đả kích nặng nề. Cái lỗ hổng này e rằng bọn họ phải vá không ít năm.
-Mà ba năm gần đây nhất trong thị trường nội địa và thị trường Đông Âu, lượng tiêu thụ của công ty chúng tôi đã giảm đến % có khi còn nhiều hơn, là do một số lượng lớn quặng kim cương không có người nào muốn mua vì vậy đều tồn đọng lại. Dù là vậy nhưng năm nay công ty vẫn quyết định đặt mục tiêu tăng lượng sản xuất lên %, điều đó có nghĩa là lượng hàng tồn đọng trong kho vào năm nay sẽ tăng thêm một bậc. Mà công ty De Beers Consolidated Mines mấy năm gần đây lại không có ý định tăng thêm lượng hàng cần thu mua.
Nicholas Laski nói với giọng điệu rất bình thản, bởi vì ông ta tin rằng mấy người Phương Minh Viễn chắc chắn sẽ hiểu được cái nội tình bên trong làm người khác phải kinh ngạc trong những tin tức này.
Mắt Phương Minh Viễn và Aso càng sáng lên. Trước khi đến Liên Xô hai người lo lắng rằng công ty Alrosa sẽ cự tuyệt việc buôn bán quặng kim cương thô với mình. Tuy rằng hai người cũng đã phân tích mấy năm gần đây thị trường quặng kim cương thế giới cũng sẽ tăng dần trở lại nhưng không ngờ nó lại tăng mạnh đến thế. Vì vậy hai người lo rằng công ty Alrosa sẽ tiếc không nỡ bán, hơn nữa hai người cũng nóng lòng muốn đem số tiền Rúp kia tẩu tán đi, vì vậy đã chuẩn bị tâm lý là phải tiêu rất nhiều tiền.
Bây giờ xem ra công ty Alrosa đã miệng cọp gan thỏ, nguồn vốn lưu động cạn kiệt, áp lực kho hàng cao. Nếu như vậy thì.
-Vì vậy hai người không phải lo lắng chuyện có khả năng công ty sẽ cự tuyệt vụ buôn bán này. Tôi tin rằng bọn họ sẽ vui vẻ mà bán số hàng còn trong kho kia để thu tiền mặt về.
Nicholas Laski thở dài nói, dù sao cũng đã làm việc ở Alrosa nhiều năm như vậy, ông ta tất nhiên là có tình cảm rất sâu đậm với công ty, thế mà lại đi bán bí mật sống còn của công ty như vậy, ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Phương Minh Viễn và Aso nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trong mắt đối phương. Nếu như những lời Nicholas Laski nói không phải là giả thì đây chính là cơ hội để đục khoét công ty Alrosa, vì để đổi lấy tiền mặt làm vốn lưu động công ty Alrosa sẽ không thể không bán hàng với giá thấp hơn giá của thị trường thế giới.
-Ông Nicholas Laski, vậy quý công ty còn bao nhiêu hàng trong kho?
Phương Minh Viễn áp chế sự kích động trong lòng hỏi.
-Nếu như tính theo giá thị trường thế giới thì ít nhất cũng phải một tỷ đô là Mỹ.
Nicholas Laski trịnh trọng nói.
-Điều đó có nghĩa là khoảng sáu tỷ Rúp, trong đó chưa tính đến số kim cương thành phẩm có trong kho.
- Sáu tỷ Rúp!
Phương Minh Viễn và Aso cùng giật mình kinh ngạc, số tiền này thật sự là vượt xa dự đoán của bọn họ. Xem ra chút tiền còn lại của công ty Alrosa đều dồn hết vào trong kho hàng này rồi.
Phương Minh Viễn đứng lên đi lại mấy vòng, hắn cảm thấy chân mình hình như hơi nhũn ra. Một số quặng trị giá một tỷ đô la Mỹ, mười năm sau một khi đã được mài thành kim cương thì sẽ là một khoản tiền khổng lồ cực kỳ kinh người. Hơn nữa những vụ đầu tư sau này cần làm của hắn cũng chỉ có vài triệu đô, một cơ hội điên cuồng vơ vét của cải của người Liên Xô như thế này hắn làm sao có thể bỏ qua được chứ.
-Ông Nicholas Laski, theo quan điểm của ông, quý công ty sẽ chịu bán lượng hàng đó với giá bao nhiêu? Giảm %? Hay là %?
Giọng của Phương Minh Viễn hơi run.
Nicholas Laski trầm ngâm rất lâu sau đó mới dùng giọng khàn khàn nói:
-Cậu Phương, hợp đồng của công ty chúng tôi và công ty De Beers Consolidated Mines có giá trị bằng % giá trị trên thị trường. Tôi nghĩ với tình hình bên bán đang yếu kém như bây giờ, lãnh đạo cao cấp của công ty đang nóng lòng muốn bán quặng ra để thu tiền mặt về, nên bọn họ sẽ chịu nhún một chút, có lẽ là sẽ giảm %. Nếu như cậu Phương mua với giá bằng % thì tôi tin công ty sẽ không gây ra bất cứ một cản trở nào.
Phương Minh Viễn cười tỏ vẻ hiểu ý, còn phải nói, một thành lũy kiên cố nhất cũng không thể trụ vững trước sự công kích từ bên trong, có Nicholas Laski làm nội ứng thì việc giao dịch làm ăn với công ty Alrosa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Giảm %, đây đúng là cái giá làm Phương Minh Viễn đến nằm ngủ cũng phải mỉm cười.
-Ông Nicholas Laski, ha ha, mong ông thứ lỗi nhưng tôi không thể không hỏi, các lãnh đạo cao cấp trong công ty ông đều là những đồng chí trong sạch liêm khiết chứ?
Phương Minh Viễn đứng đối diện với Nicholas Laski trầm giọng hỏi.
Nicholas Laski hơi run một chút sau đó bĩu môi nói:
-So với họ tôi đây còn đáng gọi là thanh liêm chính trực hơn, ít nhất tôi còn biết chừng mực.
Phương Minh Viễn bật cười, câu trả lời này của Nicholas Laski đúng là quá tuyệt diệu, sự tham lam của những kẻ mũi lõ đối với hắn bây giờ lại là một chuyện tốt.
-Ông Nicholas Laski, nếu như tôi đồng ý chiết khấu % tiền hàng thì lãnh đạo công ty các ông có đồng ý không?
Nicholas Laski cảm thấy như có một dòng máu nóng chạy thẳng từ lồng ngực lên não, % chiết khấu hoa hồng nghe ra thì không nhiều nhưng nhân với ba mươi tỷ Rúp thì cũng sẽ là một số tiền lớn tương đương với một trăm năm mươi triệu Rúp, nếu tính bình quân thì lãnh đạo công ty mỗi người sẽ được chia hai mươi triệu Rúp.
Với hai mươi triệu này đủ để làm cho những tên không làm mà hưởng kia trong công ty quỳ mọp dưới chân Phương Minh Viễn rồi.
Nicholas Laski cảm thấy cổ họng mình ngẹn đắng, cháy khô như một khoảnh ruộng cả mười mấy ngày rồi chưa được một giọt nước nào. Ông ta tuy muốn nói nhưng hình như từ tay chân cho đến đầu lưỡi đều không nghe lời ông ra nữa rồi, cả người và linh hồn dường như đã bị tách rời.
Trong mắt ông ta, Phương Minh Viễn bây giờ cũng không còn là hình ảnh cậu thiếu niên nhỏ tuổi nữa rồi mà là một tên ác ma trên đầu mọc sừng, sau lưng có thêm đôi cánh và phía sau thì ngúng nguẩy thêm một cái đuôi.