Lúc này mấy người Phương Minh Viễn tất nhiên không thể biết được rằng tình hình tối tăm u ám cũng đã giúp bọn họ một việc rất lớn. Những lãnh đạo “đáng yêu” của Liên Xô vì hai chữ thể diện mà không ngừng tạo áp lực với lãnh đạo cao cấp của công ty Alrosa để tránh cho bọn họ có khả năng sẽ xảy ra một trận võ mồm. Lúc trước hai người Ram Blas và Qiepu Chu Gefu vì để giữ được chiếc ghế mà mình đang ngồi, vì để chuyển tình hình kinh doanh của công ty từ lỗ thành lãi mà đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Với giá giảm %, tuy Nicholas Laski nói là rất có hy vọng nhưng cả Phương Minh Viễn và Aso hon Kagetsu vẫn cảm thấy có chút bồn chồn lo lắng, đây dù sao cũng là một vụ làm ăn mà tương lai có thể kiếm được đến cả tỷ đô la Mỹ, dù là một kẻ tái sinh như Phương Minh Viễn thì chuyện này không phải cứ muốn gặp là sẽ gặp.
Ở thành phố Yakutsk, ngày thứ hai trời vẫn còn tuyết, ở trên đường thậm chí tuyết đã ngập đến bắp chân, nhiệt độ cũng đã hạ xuống đến âm mười độ, thật sự là đã làm cho Phương Minh Viễn và Aso hon có một lần được “lĩnh hội” đầy đủ nhất cái gọi là mùa đông của Yakutsk. Ở trong chi nhánh của công ty Alrosa tại Yakutsk cả một ngày cuối cùng thì bọn họ cũng được quay về khách sạn. May mà điều hòa trong khách sạn đủ ấm nên nhiệt độ chỉ bằng đầu hè, mọi người chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng cũng có thể đứng từ bên trong ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài.
Đi theo bọn họ cả một ngày nhưng Mikhail vẫn cảm thấy rất vui, ông ta thật không ngờ Phương Minh Viễn và Aso hon chỉ mới đến chi nhánh của công ty Alrosa ở Yakutsk lượn vài vòng xem vài mẫu kim cương mà đã rất có hứng thú lại còn muốn mua quặng kim cương với số lượng lớn. Chuyện này đối với cộng hòa Yakutsk là một chuyện đại cát.
Do dân số ít lại ở gần bắc cực nên kinh tế của Yakutsk đừng nói đến so với Liên Xô mà đến cả so với vùng Viễn Đông cũng rất lạc hậu. Mà trong tổng thu nhập của Yakutsk, thì tiền thuế đến từ việc khai thác quặng của công ty Alrosa đã chiếm đến %. Tình hình công ty Alrosa mấy năm gần đây bị đình trệ, Mikhail cũng có chút cảm giác thấy, là trụ cột trước mắt của nghành công nghiệp Cộng hòa Yakutsk tất nhiên ông ta vô cùng lo lắng, nhưng dù lo lắng ông ta cũng không thể hỏi thẳng Nicholas Laski được. Nicholas Laski thì cứ vòng vo, bất luận có hỏi thế nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời đó chỉ là lời dèm pha đối với công ty Alrosa, tất nhiên là ông ta sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để che dấu rồi. Mikhail ở cộng hòa Yakutsk tuy cũng được xem là một lãnh đạo cao cấp nhưng nếu so với toàn Liên Xô thì cũng chỉ là hạng trung mà thôi vì vậy nên không thể hỏi rõ được vấn đề.
Nhưng là một cán bộ cốt cán trong lĩnh vực kinh tế của Yakutsk nên Mikhail cũng có nghe nói rằng mấy năm nay công ty Alrosa làm ăn không được phát đạt cho lắm ở thị trường nội địa và Đông Âu. Vì vậy khi biết được mấy người Phương Minh Viễn có y định mua kim cương thì trong lòng vui như mở hội. Kim cương của công ty Alrosa bán được càng nhiều thì cộng hòa Yakutsk nhận được càng nhiều thuế, đây dù sao cũng là thành tích của ông ta mà.
“Đúng là quý nhân của mình!”
Mikhail nhìn Phương Minh Viễn và Aso hon với ánh mắt đầy vui thích. Ông ta không lo lắng chuyện hai bên sẽ không đạt được đồng thuận, thứ nhất mấy người Aso hon rất có thực lực, khi có hợp đồng đầu tư ba tỷ Rúp vào tỉnh Amour bọn họ nói mua là mua thật. Ngay ngày ký hợp đồng khoản tiền khổng lồ dùng để mua quặng đã được chuyển vào tài khoản của Amour tại ngân hàng trung ương Liên Xô, hơn nữa từng hợp đồng mua máy móc phục vụ cho việc khai thác quặng cũng đã nói lên tiềm lực tài chính to lớn của đối phương. Chưa nói đến cái khác, chỉ nói đến quyền khai thác quặng mà đã lấy được của ngân hàng Liên Xô đến mấy tỷ thì đã không phải là một chuyện dễ dàng rồi.
Thứ hai, mấy năm gần đây tình hình tiêu thụ của công ty Alrosa ở thị trường nội địa và Đông Âu rất kém nên lượng hàng tồn kho rất lớn, nhân cơ hộ này đẩy hàng đi thu tiền mặt về đối với công ty Alrosa cũng là một chuyện tốt, ít nhất là tốt hơn so với việc cứ giữ khư khư đống quặng trong tay. Chỉ cần Phương Minh Viễn và Aso hon không đưa ra một cái giá thái quá là được.
Nhưng theo ông ta khả năng này không cao bởi vì trước đây khi ký hợp đồng với tỉnh Amour, giá cả mà Aso hon đưa ra cũng tương đối công bằng, không hề ép giá, thậm chí Mikhail còn cảm thấy giá đó còn có vài phần hậu hĩnh, vì vậy Mikhail cảm thấy khả năng hai bên đạt được thỏa thuận là rất cao.
Cùng lúc đó, Mikhail cũng rất khâm phục khả năng của Nicholas Laski, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể thuyết phục được mấy người Aso hon đồng ý mua quặng kim cương, hơn nữa lại là mua với số lượng lớn, năng lực này thật sự không phải tầm thường.
Nhờ chuyện này Nicholas Laski có thể đường đường chính chính mà tháp tùng mấy người Phương Minh Viễn.
-Ông Nicholas Laski, tôi nghe nói nước cộng hòa Yakutsk có đến mấy trăm năm kinh nghiệm gia công sản phẩm kim cương và châu báu. Những thợ giỏi ở đây có thể vận dụng được những máy móc hiện đại vào việc sản xuất sả phẩm đá quý hơn nữa lại nhận được rất nhiều lời khen ngợi của người dân Liên Xô có phải vậy không?
Phương Minh Viễn cầm theo tách hồng trà ngồi xuống trước cửa sổ tiện miệng hỏi.
Nicholas Laski cảm thấy hơi giật mình, chuyện này chưa hề có ai nói với Phương Minh Viễn làm sao hắn có thể biết được?
Chuyện này chỉ là Phương Minh Viễn đột nhiên nhớ lại, ở kiếp trước hình như ở Yakutsk có một trung tâm gia công kim cương rất nổi tiếng ở Hoa Hạ. Chỉ có điều hắn không nhớ được cái công ty thành lập sau năm năm mươi sáu mươi đó có tên là gì nữa. Dù sao thì hắn cũng mua một số lượng rất lớn quặng kim cương, sau khi Liên Xô giải thể lại có rất nhiều các chuyện gia của tất cả các nghành nghề ở Nga xuất ngoại, tại sao không nhân cơ hội này thu hút tất cả những nghệ nhân gia công giỏi đó về dưới trướng của mình chứ. Có như vậy thì sau này mới không bị mấy công ty sản xuất chế biến kim cương chén ép, dù sao thì giá trị của quặng kim cương chỉ có sau khi được mài dũa thành kim cương thì mới thật sự có giá trị mà thôi.
Chỉ có nắm trong tay một số lượng lớn quặng kim cương và có được một trung tâm gia công của riêng mình và nếu có thêm được một thị trường tiêu thụ nữa thì đó mới gọi là đạt được lợi ích cao nhất.
Hơn nữa theo Phương Minh Viễn, có như thế thì sau này việc hợp tác giữa mình và công ty Alrosa mới có thể phát triển được. Có được nhiều quặng thô như vậy, Phương Minh Viễn không muốn sau này mình chỉ là một ánh hào quang vụt sáng trên thị trường hàng xa xỉ phẩm của Hoa Hạ. Hắn hoàn toàn có thể giống như công ty quảng cáo Tam Giang, hợp tác với các công ty khác một mặt là để lôi kéo đồng minh làm ăn một mặt khác có thể chia sẻ những phiêu lưu trong việc buôn bán.
Và còn có thể làm gián đoạn bước tiến phát triển của thị trường kim cương sau này của Nga, một công mà được vô số việc.
Đấy mới gọi là khoét tường phải khoét tận chân.