Trùm Tài Nguyên

quyển 2 chương 13: người phiên dịch ngang ngược

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Ái Quân không hề biết rằng, thực ra trước khi nhận được thông tin Thiếu niên nguyệt san phái người đến đàm phán hợp đồng với mình, Phương Minh Viễn đã quyết định sẽ ký hợp đồng với tạp chí này. Đó không hoàn toàn là vì vị trí thống lĩnh của nó trong giới xuất bản truyện tranh của Nhật Bản sau này, mà còn là vì hắn xem trọng ông chủ lớn đứng đằng sau Thiếu niên nguyệt san, chính là công ty Enix. Đây là một nhân vật lớn về sản xuất trò chơi điện tử ở những năm sau này của Nhật Bản. Hợp tác với Thiếu niên nguyệt san sẽ rất có lợi cho việc phát triển quan hệ với công ty Enix sau này của hắn. Nên nhớ rằng, trong tay Phương Minh Viễn không chỉ có nguồn truyện tranh phong phú mà hắn còn có nguồn trò chơi điện tử vô cùng dồi dào. Tuy nói những trò chơi điện tử Phương Minh Viễn không thể làm ra được, nhưng kịch bản trò chơi và thiết kế cơ bản chẳng phải là vấn đề gì lớn, một số công việc thiết kế của các trò chơi kinh điển hắn hoàn toàn có thể làm thay.

Nói một cách khác, Enix chính là quân cờ mà Phương Minh Viễn dùng để tiến vào thị trường trò chơi Nhật Bản và ngày sau đó sẽ là cái máy in tiền cho hắn. Đứng từ góc độ này, việc hợp tác với Thiếu niên nguyệt san như là một bước đệm không thể lấy lợi ích kinh tế ra để đong đếm được. Tất nhiên, trong đó Phương Minh Viễn cũng đã đặt vài phần niềm tin vào chất lượng cuốn U du bạch thư, tục ngữ có câu vàng thật không sợ lửa, một tác phẩm truyện tranh thực sự có chất lượng cho dù là một tạp chí vừa mới thành lập thì chỉ cần toàn tâm toàn ý làm cũng có thể thu được về lợi ích rất lớn.

Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. Mặc dù hắn rất muốn đưa những cuốn truyện tranh và trò chơi này cho các công ty của Hoa Hạ, nhưng với những chính sách trước mắt của chính phủ thì điều đó là không thể. Ngành sản xuất truyện tranh và trò chơi trong nước dù có đến năm thì chính phủ vẫn còn bóp chẹt các công ty kinh doanh ngành ngề này. Hắn chỉ là một kẻ đầu thai tiểu tốt, không phải là thái tử, cũng không phải là một đại gia của thế hệ sau, muốn thay đổi tất cả đâu phải là chuyện nói thì có thể làm được? Mượn tổ ấp trứng vẫn là cách tốt nhất mà hắn có thể dùng bây giờ.

Tô Ái Quân lái xe rất nhanh, chỉ trong một tiếng đồng hồ y đã đến được sân bay Phụng Nguyên. Sân bay Phụng Nguyên vào những năm tám tám bất kể là về độ dài đường băng hay phòng đợi bay đều không đủ tiêu chuẩn để đón được máy bay Boeing . Thật không thể nhìn ra nổi đây chính là sân bay lớn thứ tám ở thời sau này.

Tô Ái Quân đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, lấy từ trên xe ra một tấm biển ghi bốn chữ to đùng “Tuần san thiếu niên” nhét vào tay Phương Bân.

- Anh Tô, tên quỷ đó có hiểu tiếng Trung không vậy?

Phương Bân than thở.

- Hình như là không biết, nhưng nghe chị dâu của cậu nói ông ta đã kiếm một phiên dịch ở Bắc Kinh.

Cậu ta khoát tay nói:

- Lát nữa nói chuyện cần chú ý một chút, chúng ta nói chuyện với nhau thì gọi tên quỷ cũng không sao, nhưng ở nơi công cộng cần chú ý đến phong thái nói chuyện. Nên nhớ, ông ta đến là để đưa tiền cho chúng ta. Truyện "Trùm Tài Nguyên " Truyện "Trùm Tài Nguyên "

Phương Bân nghe vậy lập tức mặt mày trở nên hớn hở cầm lấy tấm bảng đứng ra cửa của sân bay.

Họ đợi không lâu thì có hai người bước ra. Tô Ái Quân vừa nhìn đã thấy hai người bọn họ, bởi vì cách ăn mặc của họ không giống với những người xung quanh. Họ mặc bộ đồ tây màu đen, xách va li trong tay, sải từng bước dài, mũi thì gần như là hướng lên trời, hơn nữa những người khách cùng ra với bọn họ đều nhìn họ rồi thầm thì với nhau, chỉ muốn đi cách xa họ ra. Truyện "Trùm Tài Nguyên "

Khi nhìn thấy trong tay Phương Bân cầm tấm bảng, một người tròn bọn họ chỉ tầm hai bốn hai nhăm tuổi vênh váo gọi to:

- Này, còn không nhanh lại đây giúp chúng tôi xách va li.

Tô Ái Quân bất giác nhíu mày, xem ra người này là phiên dịch, còn người khoảng trên dưới ba mươi tuổi kia chắc là biên tập của Tuần san thiếu niên. Phương Bân bỏ tấm biển trên tay xuống đón lấy chiếc va li của người phiên dịch, người đó lại kêu lên:

- Này, này, này. Con người anh sao không biết lịch sự gì cả thế, ông Koizumi đây là khách nước ngoài, đường xa đến Hoa Hạ, anh phải phục vụ ông ấy trước chứ! Thật là không có mắt gì cả, những người nhà quê đúng là một đám không biết gì.

Y nhìn Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn, Phương Nhai đã về trước chuẩn bị cơm tối cho mọi người. y chỉ tay về phía Tô Ái Quân nói:

- Này, anh lớn như thế rồi mà không biết nhìn hả, không biết đường lại giúp tôi xách hành lý hay sao! Đến đón người mà còn đem theo cả một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, đúng thật là.

Tô Ái Quân bốc hỏa lên tận đỉnh đầu, chưa bao giờ anh ta phải chịu uất ức như thế này. Nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ này có thể giúp cuốn truyện tranh của Phương Minh Viễn có thể được xuất bản ở Nhật, anh ta đành nén cơn giận xuống, đồng thời vỗ vai Phương Minh Viễn không cho hắn cơ hội mở miệng, nói:

- Để từ từ, sau này sẽ tính sổ với hắn.

Tiếp sau đó, suốt dọc đường người thanh niên đó chỉ dùng tiếng Nhật nói chuyện với người Nhật kia. Người Nhật đó thì vẻ mặt đầy ngạo mạn, nói chuyện với y như kiểu ra lệnh, tên thanh niên đó thì không ngừng cười phụ họa.

Lại còn trách móc bọn Phương Minh Viễn sao lại có thể dùng loại xe rách nát này để tới đón khách nước ngoài, rồi nào là đường sá ở Phụng Nguyên tồi không chịu nổi, không thể nào so sánh được với Nhật Bản. Ba người bọn Phương Minh Viễn nghe xong thì tức thầm trong bụng.

Phương Minh Viễn cũng hiểu được những gì họ nói với nhau, người biên tập của Tuần san thiếu niên tên là Keiji Koizumi, còn người phiên dịch kia tên là Tôn Lam, đã sang Nhật du học ba năm, đã từng làm mấy việc lặt vặt ở Tuần san thiếu niên. Lần này Koizumi sang Hoa Hạ vì vốn tiếng Trung không tốt nên tìm đến tên Tôn Lam này nhờ làm phiên dịch mấy ngày.

Bọn Tô Ái Quân đưa họ tới khách sạn đã đặt sẵn thì cũng đã bảy giờ tối.

- Hai vị tạm thời ở đây một đêm, sáng mai chúng tôi sẽ đến để bàn về việc bản quyền cuốn truyện.

Tô Ái Quân nói một cách lạnh nhạt. Đối với hai người này, anh ta đã có chút ác cảm, nếu không nghĩ đến chuyện của Phương Minh Viễn anh ta đã sớm quay ngoắt ra cửa bỏ đi rồi, vì vậy tất nhiên anh ta sẽ không bao giờ chủ động mời họ đi ăn tối.

- Việc gì phải đợi đến mai, chỉ có một việc đơn giản như vậy, việc gì mà phải đợi. Đây là hợp đồng ông Koizumi mang đến, tôi đã dịch xong xuôi rồi, các người cầm về xem đi, sáng mai ký một chữ rồi mang đến! Ông Koizumi đây công việc bận rộn, ngày mai phải quay về Bắc Kinh rồi.

Tôn Lam móc từ trong hành lý ra một túi tài liệu rồi vứt cho Tô Ái Quân.

- Những điều khoản trong này không cần thương lượng hay sao?

Tô Ái Quân cảm thấy kỳ lạ nên hỏi.

- Có gì cần phải thương lượng chứ, đây là một hợp đồng rất là quy cách rồi, tất cả các điều khoản đều đã được ghi rõ ràng. Các người đồng ý thì ký vào, không đồng ý thì vứt đi. Nhưng tôi nói cho các người biết, tạp chí Tuần san thiếu niên là một tạp chí lớn ở Nhật Bản, tất cả các tác giả có truyện tranh được đăng trên tạp chí đều lấy đó làm vinh dự, tạp chí để ý đến truyện của các người xem như đó là vinh hạnh rồi! Hãy cố gắng mà trân trọng cơ hội hiếm có này đi!

Tôn Lam vênh váo nói.

Tô Ái Quân lúc này đã ghét đến đỉnh điểm, cầm hợp đồng quay ngoắt đi ra khỏi cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio